← Quay lại trang sách

Chương 67

"KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG..."

Căn phòng tràn ngập tiếng nhiễu và đèn nhấp nháy. Hai người đàn ông vật lộn với mẹ Jimmy, hiện đang nhấc mình lên khỏi mặt đất và quằn quại trong nắm tay của chúng. Chân bà đá và ngoáy loạn lên. Bố Jimmy nằm bất động như hòn đá bên dưới bà.

“Mở cánh cửa chết tiệt này ra!” người cầm bộ đàm hét lên. Chiếc đài trên tường nghe điếc cả tai. Jimmy ghét cái đài. Nó chạy đến bên đài, với lấy sợi dây treo lủng lẳng, sau đó nghĩ lại và chộp lấy chiếc bộ đàm di động còn lại từ trên giá. Một núm đề Nguồn . Nó vặn cái núm cho đến khi có tiếng nhiễu phát ra, sau đó quay sang màn hình và đưa chiếc bộ đàm nhỏ lên miệng.

“Đừng” Jimmy nói, nó nhận ra mình đang khóc. Nước mắt lã chã rơi xuống bộ quần yếm của nó. “Cháu ra đây.”

Thật khó để nó rời bỏ hình ảnh mẹ mình. Trong khi vội vã bước dọc hành lang tối tăm, nó vẫn tiếp tục thấy cảnh bà đá chân loạn xạ và la hét om sòm, đôi giày của bà vung vẩy trên không. Nó có thể nghe thấy tiếng bà hét lên trong khi người kia lại nói: “Cho tao biết mã ngay!”

Jimmy cắn răng giữ sợi dây đeo cổ tay của chiếc bộ đàm và hùng hục leo thang, phớt lờ cơn đau ở vai và đầu gối. Nó tìm thấy chốt mở tấm lưới sắt và hất tấm lưới sang bên với một tiếng keng to. Nó quẳng chiếc bộ đàm ra ngoài, lồm cồm bò theo sau. Những ngọn đèn phía trên tỏa sáng hừng hực. Ngực nó như đang bốc cháy. Bố nó cũng đã chết như Yani.

“Đang đến đây, đang đến đây,” nó nói vào trong bộ đàm.

Người kia hét lên một câu gì đó đáp lời. Tất cả những gì Jimmy nghe thấy là tiếng mẹ nó la hét và nhịp tim của nó đập thình thịch trong tai. Nó chạy bên dưới ánh đèn nhấp nháy, giữa những cỗ máy đen ngòm. Dây một bên giày của nó đã bị tuột ra. Chúng vụt lung tung trong khi nó chạy, và nó nghĩ về đôi chân mẹ mình, vung trên không như thế, quẫy đạp vùng vẫy.

Jimmy đâm sầm vào cửa. Nó có thể nghe thấy những tiếng quát tháo nghèn nghẹt ở phía bên kia. Chúng cũng vọng vào qua bộ đàm nữa. Jimmy đập cửa bằng lòng bàn tay và hét vào bộ đàm của mình: “Cháu đến rồi đây, cháu đến rồi đây!”

“Mật mã!” người kia hét lên.

Jimmy đi đến bên bảng điều khiển. Đôi bàn tay nó đang run lẩy bẩy, mắt nó nhòe đi. Nó mường tượng cảnh mẹ mình ở phía bên kia, bị súng nhắm vào. Nó có thể cảm thấy bố mình nằm cách đó vài mét, ngay phía bên kia cánh cửa thép. Nước mắt chảy dài xuống má nó. Nó nhập vào hai số đầu tiên, tầng nhà của nó, và lưỡng lự. Thế không đúng. Phải là mười hai - mười tám, không phải mười tám - mười hai. Hay là đúng rồi nhỉ? Nó nhập hai số còn lại và bàn phím nhấp nháy màu đỏ. Cánh cửa không mở ra.

“Mày vừa làm gì đấy?” người kia quát qua bộ đàm. “Chỉ cần nói cho tao biết mã thôi!”

Jimmy lóng ngóng cầm bộ đàm, đưa nó lên môi. “Xin đừng làm hại bà ấy.” nó nói.

Bộ đàm kêu lạch xạch. “Nếu mày không làm như tao nói, con mụ này sẽ chết. Mày có hiểu không?”

Nghe giọng người kia đầy vẻ hãi hùng. Có khi hắn cũng đang khiếp sợ chẳng khác nào Jimmy. Jimmy gật đầu và với lấy bàn phím. Nó nhập đúng hai số đầu tiên, rồi dừng lại và suy nghĩ về những gì bố đã nói. Chúng sẽ giết nó. Chúng sẽ giết cả nó lẫn mẹ nếu nó để những người này vào trong. Nhưng mẹ nó đang ngoài kia...

Bàn phím nhấp nháy đầy sốt ruột. Người đàn ông ở phía bên kia cánh cửa hét lớn giục nó hãy nhanh tay lên, quát tháo gì đó về ba lần thử sai liên tiếp và sẽ phải đợi một ngày khác. Jimmy không làm gì cả, tê liệt vì sợ hãi. Bàn phím nhấp nháy đỏ và trở nên im lặng.

Có một tiếng đoàng vang lên phía bên kia cánh cửa, tiếng nổ của một khẩu súng. Jimmy siết lấy bộ đàm và hét lên. Khi buông tay ra, nó có thể nghe thấy mẹ mình đang la hét ở phía bên kia.

“Phát tiếp theo sẽ không còn là bắn cảnh cáo nữa đâu,” người đó nói. “Bây giờ thì đừng chạm vào bàn phím. Đừng chạm vào nó lần nào nữa. Chỉ cần cho tao biết cái mã thôi. Nhanh lên, thằng ranh.”

Jimmy lúng búng và cố gắng thốt nên lời, cố gắng nói cho người kia nghe các con số theo đúng thứ tự, nhưng không có gì phát ra. Trán áp vào tường, nó có thể nghe thấy mẹ mình vật lộn và chống cự ở phía bên kia.

“Cái mã,” người kia nói, giọng bấy giờ đã bình tĩnh hơn.

Jimmy nghe thấy một tiếng hự. Nó nghe thấy ai đó hét lên “Con khốn,” nghe thấy mẹ nó gào lên bảo Jimmy đừng làm vậy, thế rồi có một tiếp bốp ở phía bên kia, có người áp sát vào tường, là mẹ đang chỉ cách nó có mấy phân. Và sau đó là những tiếng bíp nghèn nghẹt của các con số được nhập vào, bốn phát nhấn vội của cùng một con số, và tiếng bàn phím ì èo giận dữ vang lên sau lần thử thứ ba thất bại.

Thêm nhiều tiếng la lối xuất hiện. Thế rồi có tiếng gầm của một khẩu súng, nghe to hơn và giận dữ hơn vì nó lúc này đang áp đầu vào cửa. Jimmy hét lên và đập tay rầm rầm lên lớp thép buốt lạnh. Đám người kia bấy giờ đang quát mắng nó. Tiếng gào la phát ra từ bộ đàm, rò rỉ qua cánh cửa thép nặng nề, nhưng không có tiếng nào là của mẹ nó hết.

Jimmy trượt xuống sàn, vùi chiếc bộ đàm vào bụng và cuộn tròn người lại trong khi tiếng la hét giận dữ lọt qua cánh cửa thép. Cơ thể nó rung lên bần bật vì khóc, sàn lưới sắt thô ráp hằn lên má. Và trong khi cảnh bạo lực tiếp diễn, ánh đèn phía trên đầu vẫn cứ nhấp nháy với nó. Chúng nhấp nháy đều đặn. Chúng không giống nhịp đập chút nào.