← Quay lại trang sách

Chương 68 2345
Tháp giống 1

CÓ MỘT CHIẾC TÚI NHỰA chờ sẵn trên giường của Donald khi anh trở về phòng. Anh đóng cửa vào để chặn tiếng ồn ào của dòng người qua lại và tiếng trò chuyện trong văn phòng, anh tìm ổ khóa nhưng không thấy. Đây là một phòng ngủ đơn độc giữa các không gian làm việc, một nơi dành cho những người luôn phải sẵn sàng phục vụ, những người phải thức chừng nào vẫn còn cần thiết.

Donald đoán đây chính là nơi Thurman ở khi bị gọi dậy trong trường hợp khẩn cấp. Anh nhớ cái tên trên đôi giày của mình và nhận ra rằng anh không việc gì phải tưởng tượng hết; nó đang diễn ra đây.

Anh thấy chiếc xe lăn đã bị mang đi, và nằm trên bàn đầu giường là một ly nước. Anh ném những tập hồ sơ mà Eren đã đưa cho mình lên giường, ngồi xuống bên cạnh chúng và nhặt chiếc túi nhựa kỳ lạ lên.

Nó đề Ca trực , in chữ khổ lớn. Lớp nhựa trong suốt nhăn nhúm, bên trong có một vài vật phình lên, không rõ là gì. Donald kéo khóa nhựa sang bên và mở túi ra. Khi anh lật nó lại, có tiếng leng keng của kim loại vang lên khi một cặp thẻ tên quân nhân rơi ra, một sợi dây mỏng trườn ra theo sau chúng như một con rắn bị giật mình. Donald xem xét hai cái thẻ và thấy rằng chúng là của Thurman. Cả hai đều mỏng và bị lõm, cũng không có lớp viền cao su mà anh nhớ thẻ của em gái mình có, chúng trông giống như đồ cổ vậy. Kể ra thế cũng đúng.

Tiếp theo là một con dao bỏ túi nhỏ. Cán trông như bằng ngà, nhưng chắc là chất liệu thay thế nào đó. Donald mở lưỡi dao ra và kiểm tra. Cả hai bên đều cùn như nhau. Mũi dao đã bị bẻ gãy từ hồi nào, có thể là do sử dụng để cạy mở một cái gì đó. Nó trông như một vật lưu niệm, không còn dùng để cắt được gì nữa.

Vật duy nhất còn lại trong túi là một đồng tiền, một đồng hai mươi lăm xu. Hình dạng và sức nặng của một thứ từng có thời hết sức phổ biến kia khiến anh cảm thấy khó thở. Donald nghĩ về cả một nền văn minh, nay đã biến mất. Việc một thứ kỳ vĩ đến vậy bị xóa sổ nghe thật bất khả thi, nhưng rồi anh nhớ đến những đồng tiền La Mã và tiền Maya nằm trong viện bảo tàng. Anh lật đi lật lại đồng tiền này và suy ngẫm về điều bất thường duy nhất của việc anh cầm nắm trong tay một món đồ vặt vãnh đến từ một thế giới nay đã trở thành cát bụi - ấy chính là anh vẫn còn tồn tại để mà cảm thấy kinh ngạc trước mất mát đó. Đáng lẽ ra con người phải là thứ chết đi trong khi các nền văn hóa tiếp tục tồn tại. Bây giờ sự tình lại ngược lại.

Trong khi anh lật đi lật lại nó, sự chú ý của Donald đã bị một đặc điểm của đồng tiền thu hút. Cả hai mặt của nó đều là mặt ngửa. Anh cười phá lên và săm soi nó kỹ hơn, tự hỏi liệu đây có phải một món đồ chơi khăm không, nhưng thứ này vẫn mang cảm giác đồ thật. Có một cung tròn mờ hằn ở một bên, chỗ máy dập lệch. Một sai lầm chăng? Hay biết đâu đây là món quà một người bạn làm trong Kho bạc tặng Thurman?

Anh đặt những món đồ đó lên chiếc bàn cạnh giường và nhớ lại bức thư Anna gửi cho bố cô. Anh ngạc nhiên khi không tìm thấy cái trụ khóa nào trong túi. Bức thư được đánh dấu khẩn cấp và có đề cập đến một trụ khóa có ghi ngày. Donald gấp chiếc túi có đề Ca trực lại và nhét nó xuống dưới ly nước của mình. Mọi người hối hả đi lại dọc hành lang bên ngoài. Cả tháp giống đang lâm vào cảnh hoảng loạn. Anh cho rằng nếu lão Thurman thật mà có ở đây, lão cũng sẽ hối hả đi khắp hành lang, quát tháo ra lệnh, đánh sập các cơ sở, bắt người khác đem đi trừ khử.

Donald ho vào trong khuỷu tay, họng anh ngứa ngáy. Ai đó đã đặt anh vào vị trí này. Erskine, hay Victor từ bên dưới nấm mồ, hay có khi một tay hacker nào đó với những mưu mô bất chính hơn. Anh không có manh mối nào làm cơ sở cả.

Anh nhấc hai tập hồ sơ lên, nghĩ về sự hoảng loạn do một người đi vẩn vơ khuất mắt đã gây ra. Anh nghĩ về tình cảnh bạo lực đang ấp ủ sâu bên dưới một tháp giống khác. Anh thầm nhủ rằng đây không phải bài toán mình cần giải quyết. Điều anh muốn biết là tại sao anh lại tỉnh dậy, hay thậm chí tại sao anh vẫn còn sống. Chính xác thì bên ngoài những bức tường này có cái gì? Kế hoạch nào cho thế giới sau khi những ca trực này kết thúc? Liệu có ngày nào những con người sống dưới lòng đất được trả tự do hay không?

Khi mường tượng thử xem ca trực cuối cùng sẽ diễn ra như thế nào, anh cảm thấy có một cái gì đó không ổn. Một cảm giác nghi ngờ rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy cứ đeo bám lấy anh. Cho đến nay, mọi lớp lang anh đã bóc tách ra được đều chứa đựng những lời dối trá riêng, và anh không nghĩ mình đã khám phá xong hết. Có thể ai đó đã đặt anh vào địa vị của Thurman để tiếp tục đào xới.

Anh nhớ lại những gì Erskine đã nói, về việc để cho những người như anh nắm quyền điều hành. Hay Victor mới chính là người đã nói điều đó với Erskine nhỉ? Anh không thể nhớ nổi. Anh vỗ túi của mình tìm tấm thẻ cất trong đó - một tấm thẻ mở được cánh cửa trước đó bị khóa với anh - và anh biết một điều là mình hiện đang quyền thế ngang trời. Có một số câu hỏi anh muốn biết lời đáp. Và với địa vị anh đang nắm giữ, anh sẽ có thể hỏi những câu ấy.

Donald ho vào trong khuỷu tay một lần nữa, trong cổ họng có một chỗ ngứa mà anh không thể làm dịu đi được. Anh mở một tập hồ sơ và với lấy cái ly của mình. Anh uống vài ngụm nước và bắt đầu đọc, không để ý thấy vết ố nhàn nhạt là đốm máu ở khuỷu tay mình.