← Quay lại trang sách

Chương 69 2312
Tuần thứ nhất Tháp giống 17

JIMMY KHÔNG MUỐN NHÚC NHÍCH. Nó không thể nhúc nhích. Nó vẫn cuộn tròn trên tấm lưới sắt, những ngọn đèn tiếp tục nhấp nháy trên đầu, bật rồi lại tắt, bật rồi lại tắt, màu đỏ thẫm.

Những người ở phía bên kia cánh cửa quát nó và quát lẫn nhau. Jimmy ngủ chập chờn. Có những tiếng bùm ù ù do súng phát ra và những tiếng tinh tinh dội trên cửa. Bàn phím rè rè, chỉ một số nhập vào là đã kêu. Cả thế giới đang giận nó.

Jimmy mơ thấy máu. Máu tràn vào từ dưới cửa và lấp đầy căn phòng. Máu dâng lên, tạo thành hình hài của mẹ và bố nó, và họ mắng nó, miệng há ra ngậm vào đầy giận dữ. Nhưng Jimmy không thể nghe thấy gì cả.

Tiếng la hét ở phía bên kia cánh cửa hết vang lên rồi lại lắng xuống. Những người kia đang gây gổ. Gây gổ hòng vào được nơi an toàn bên trong. Jimmy không cảm thấy an toàn. Nó cảm thấy đói và cô đơn. Nó cần đi tiểu.

Đứng dậy là điều khó khăn nhất nó từng làm. Má của Jimmy phát ra tiếng roàng roạc khi nó nhấc mình khỏi tấm lưới sắt. Nó lau nước dãi ở một bên mặt và cảm nhận những đường lằn trên đó, những nếp lõm sâu và những chỗ da lồi ra. Các khớp xương của nó cứng ngắc. Mắt nó bị ghèn làm cho dính bết vào với nhau vì khóc. Nó lảo đảo bước đến góc phòng bên kia và kéo bộ quần yếm của mình, cố gắng cởi ra trước khi nó vô tình vãi ra quần.

Nước tiểu văng tung tóe xuống sàn lưới sắt và chảy lên trên những sợi dây bó gọn gàng. Bụng nó kêu ột ột và nhộn nhạo, nhưng nó không muốn ăn. Nó muốn héo mòn hẳn đi. Nó trừng mắt nhìn lên những ngọn đèn trên đầu, bấy giờ đang xói vào trong hộp sọ của nó. Bụng nó nổi giận với nó. Mọi thứ đều giận nó.

Khi quay trở lại cửa, nó đợi ai đó gọi tên mình. Nó đi đến bàn phím và bấm số “1”. Cánh cửa ngay lập tức kêu rè rè. Cả cánh cửa cũng tức giận.

Jimmy muốn nằm trở xuống tấm lưới và cuộn tròn người lại, nhưng dạ dày của nó bắt phải đi tìm thức ăn. Phía dưới. Có giường và thức ăn bên dưới. Jimmy đờ đẫn bước đi giữa những cỗ máy màu đen. Nó chạm vào bề mặt ấm áp của chúng để giữ thăng bằng, nghe chúng kêu lách tách và ro ro như thể mọi thứ vẫn bình thường. Những ngọn đèn đỏ nhấp nháy liên tục. Jimmy luồn lách giữa chúng cho đến khi nó tìm thấy cái lỗ trên mặt sàn.

Nó hạ chân xuống các nấc thang và để ý thấy tiếng ro ro, vang lên và lắng xuống theo nhịp nhấp nháy của ánh đèn đỏ. Nó lôi mình ra khỏi hố và bò lồm cồm trên sàn, đi tìm âm thanh đó. Nó vọng đến từ chiếc máy chủ đã bị dỡ lưng ra. Bố nó đã gọi là một cái liên lạc gì gì đó. Bố nó đã đi đâu nhỉ? Đã đi tìm mẹ. Còn có một cái gì đó khác nữa....

Jimmy không thể nhớ nổi. Nó vỗ ngực và cảm thấy chìa khóa trên xương ức của mình. Tiếng ro ro của cỗ máy vang lên và lắng xuống, khớp hoàn toàn với những ngọn đèn nhấp nháy. Cỗ máy này đang khiến cái ánh nhấp nháy kia xuyên thấu vào hộp sọ nó. Nó ngó vào bên trong. Một trung tâm liên lạc, đó là cách bố nó đã gọi cái máy này. Có một cặp tai nghe treo trên móc. Nó ước bố mình có ở đây, nhưng đó xem chừng là một điều ước bất khả thi. Jimmy lóng ngóng với cái tai nghe. Có một sợi dây lủng lẳng tòi ra. Cái thứ ở cuối đầu dây trông giống như một thứ trong lớp máy tính. Nó tìm chỗ để cắm vào và thấy một mớ ổ cắm. Một trong số các ổ đó đang nhấp nháy. Số “40” sáng lên bên trên.

Jimmy điều chỉnh tai nghe quanh tai mình. Nó gióng cho cái giắc cắm thẳng hàng với ổ và ấn vào cho đến khi nó cảm thấy được một tiếng tách. Những ngọn đèn phía trên đầu ngừng nhấp nháy và một giọng nói vang lên, giống như với cái đài, chỉ có điều rõ ràng hơn.

“A lô?” cái giọng nói.

Jimmy không đáp gì cả. Nó đợi.

“Có ai ở đó không?”

Jimmy hắng giọng. “Vâng,” nó nói, và nói chuyện với một căn phòng trống mới kỳ lạ làm sao. Thậm chí còn lạ hơn cả cái đài lẽo nhẽo. Cảm giác như thể Jimmy đang nói chuyện một mình.

“Mọi người ổn chứ?” cái giọng hỏi.

“Không,” Jimmy nói. Nó nhớ cây cầu thang, cú ngã và Yani và một cái gì đó khủng khiếp ở phía bên kia cánh cửa. “Không,” nó lặp lại, lau nước mắt trên má. “Mọi người không ổn!”

Có tiếng lẩm bẩm ở đầu dây bên kia. Jimmy sụt sịt. “A lô?” nó nói.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” cái giọng hạch hỏi. Jimmy nghĩ đó là một giọng nói giận dữ. Hệt như những người ngoài cửa.

“Mọi người đều bỏ chạy...” Jimmy nói. Nó lau mũi. “Tất cả bọn họ dồn lên trên. Tôi bị ngã. Mẹ và bố...”

“Có thương vong không?” người đàn ông từ tầng bốn mươi hỏi.

Jimmy nghĩ về thi thể với vết thương khủng khiếp trên đầu nó đã nhìn thấy trên cầu thang. Nó nghĩ về người phụ nữ đã ngã nhào qua lan can, tiếng hét của cô ta lịm dần thành im lặng mịt mùng. “Có,” nó nói.

Giọng nói trên đường dây thốt ra một câu chửi thề giận dữ, giận dữ nhưng mờ nhạt. Và sau đó: “Chúng ta muộn mất rồi.” Một lần nữa nghe có vẻ xa vời, như thể người đàn ông ấy đang nói chuyện với ai đó khác.

“Muộn chuyện gì?” Jimmy hỏi.

Có một tiếng tách, theo sau là một âm thanh đều đều. Ngọn đèn phía trên ổ cắm đề số “40” tắt ngấm.

“A lô?”

Jimmy đợi.

“A lô?”

Nó lục tìm bên trong cái hộp xem có nút nào để bấm không, một cách nào đó để làm cho các giọng nói quay trở lại. Có những ổ cắm với năm mươi số đề bên trên. Tại sao lại chỉ có năm mươi tầng? Nó liếc nhìn chiếc máy chủ đằng sau và tự hỏi liệu có trạm liên lạc nào khác chịu trách nhiệm cho phần còn lại của tháp giống không. Hẳn là cái trạm này dành cho khu trên đỉnh. Sẽ có một trạm cho khu giữa và một trạm nữa cho khu dưới sâu. Nó rút giắc ra và âm thanh trong tai nghe im bặt.

Jimmy tự hỏi liệu nó có thể gọi cho một tầng khác không. Có khi một trong những cửa hàng gần nhà. Nó miên ngón tay xuống hàng ổ cắm để tìm số “18” và nhận thấy không có số “17”. Không có ổ cắm cho tầng “17”. Nó đang ngẩn người trước phát hiện này thì những ngọn đèn trên đầu bắt đầu nhấp nháy một lần nữa. Jimmy liếc nhìn ổ cắm tầng bốn mươi, nhưng nó vẫn tối om. Người gọi là tầng trên đỉnh. Đèn trên số “1” hết bật rồi tắt. Jimmy liếc cái giắc cắm trong tay, gióng cho cái giắc cắm thẳng hàng với ổ và ấn vào cho đến khi nó nghe thấy một tiếng tách.

“A lô?” nó nói.

“Chuyện quái gì đang diễn ra ở đằng đó thế?” một giọng hạch hỏi.

Jimmy co rúm lại. Hồi trước bố nó từng nạt nó như thế, nhưng đã lâu lắm rồi ông không làm thế nữa. Nó không trả lời bởi lẽ không biết phải nói gì.

“Đây có phải là Jerry không? Hay Russ?”

Russ là bố nó. Jerry là sếp của bố nó. Jimmy nhận ra nó không nên táy máy với mấy món này.

“Đây là Jimmy,” nó nói.

“Ai cơ?”

“Jimmy. Người trên tầng bốn mươi nói rằng họ đã bị muộn mất rồi. Cháu đã kể cho ông ta những gì xảy ra.”

“Muộn mất rồi hả?” Có tiếng nói chuyện xa xăm. Jimmy ngó ngoáy sợi dây trong ổ cắm. Nó đang làm sai điều gì đó. “Làm thế nào mà cậu vào được trong đó?” người kia hỏi.

“Bố cho cháu vào,” nó nói, sợ quá nên buột miệng khai ra sự thật.

“Chúng tôi sẽ cho cậu ngưng hoạt động” cái giọng nói. “Cho họ ngưng hoạt động ngay.”

Jimmy không biết phải làm gì. Có một tiếng rít vang lên từ đâu đó. Nó cứ tưởng cái âm thanh kia phát ra từ tai nghe cho đến khi nó để ý thấy hơi trắng phả ra từ lỗ thông hơi trên đầu. Một làn sương mù sà xuống chỗ nó. Jimmy phe phẩy tay trước mặt, trông đợi sẽ bị khói làm cho rát mũi giống như hồi bé nó ngửi lửa, nhưng làn hơi không có mùi gì cả. Nó chỉ cảm thấy như có một chiếc thìa khô trong miệng. Vị giống như kim loại.

“... vào đúng cái ca trực của tôi mới khốn nạn chứ…” người trong tai nghe của nó nói.

Jimmy ho. Nó cố đáp lại nhưng nuốt không nổi. Khí ngừng xì ra từ các lỗ thông hơi.

“Thế là xong,” người đàn ông ở đầu dây bên kia lẩm bẩm. “Nó chết rồi.”

Trước khi Jimmy kịp nói thêm bất cứ điều gì khác, những ngọn đèn nhấp nháy bên trong chiếc hộp tắt ngấm. Có một tiếng tách trong tai nghe và rồi lại là im lặng. Nó bỏ tai nghe ra vừa đúng lúc một tiếng thịch to hơn vang lên từ trên trần nhà và đèn đóm trong phòng tắt phụt. Tiếng ro ro và lách cách của những máy chủ cao xung quanh nó lắng xuống. Căn phòng tối đen như hũ nút và im phăng phắc. Jimmy không thể nhìn thấy mũi của chính nó, không thể nhìn thấy bàn tay của nó dù nó có vẫy tay ngay trước mặt. Nó cứ tưởng mình đã bị mù, tự hỏi liệu có phải chết là như thế này không, nhưng rồi nó nghe thấy mạch đập của mình, một tiếng đập thình thịch, thình thịch trong thái dương.

Jimmy cảm thấy một tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Nó muốn bố mẹ mình. Nó muốn chiếc ba lô của mình, thứ mà nó đã bỏ lại trong lớp như một thằng ngốc. Suốt một hồi lâu, nó ngồi đó, đợi ai đó đến bên mình, đợi một ý tưởng về việc tiếp theo nó nên làm xuất hiện. Nó nghĩ về cái thang gần đó và căn phòng bên dưới. Khi nó bắt đầu bò về phía cái lỗ, thận trọng vỗ vỗ sàn lưới sắt phía trước mặt để nó không ngã tòm xuống, tiếng thịch trên trần nhà quay trở lại. Một quầng sáng chói lóa bùng lên khi mớ đèn phía trên đầu chập chờn, leo lét, nhấp nháy bật tắt mấy lần, rồi tỏa sáng đều đặn.

Jimmy sững người. Những ngọn đèn đỏ đã lại nhấp nháy. Nó quay trở lại chỗ chiếc hộp và nhìn vào trong. Ngọn đèn trên số “40” đang hết tắt rồi lại bật. Nó tính đến việc trả lời, xem những người này tức giận vì chuyện gì, nhưng có khi vụ điện đóm là một lời cảnh báo. Có khi nó đã nói năng thất thố điều gì.

Mớ đèn phía trên đầu chẳng khác nào các nguồn nhiệt rực sáng. Chúng gợi cho nó nhớ đến khu nông trại, về cái lần cách đây nhiều năm trước, khi lớp của nó đã làm một chuyến xuống khu giữa và gieo hạt bên dưới những ngọn đèn gieo trồng ấy.

Jimmy quay sang cái máy chủ với mặt sau để mở và dò dẫm tìm ổ cắm. Nó ghét ánh đèn nhấp nháy, nhưng nó không muốn bị mắng. Thế nên nó thọc giắc cắm tai nghe vào ổ được đánh dấu “40” cho đến khi cảm thấy một tiếng tách.

Đèn ngừng nhấp nháy ngay lập tức. Có một giọng nói nghèn nghẹt vọng ra từ tai nghe để ở dưới chân máy chủ. Jimmy ngó lơ. Nó bước một bước rời xa cỗ máy, dè dặt quan sát những ngọn đèn phía trên đầu, chờ đợi những ngọn đèn trắng tắt đi lần nữa hoặc mấy ngọn đèn đỏ giận dữ chớp trở lại. Nhưng mọi thứ vẫn như cũ. Giắc cắm nằm im trong ổ, dây treo lủng lẳng, giọng nói trong tai nghe bây giờ đã trở nên xa xăm, không thể nghe thấy.