← Quay lại trang sách

Chương 70

JIMMY ĐI XUỐNG THANG, tự hỏi lần cuối mình ăn đã cách đây bao lâu rồi. Nó không thể nhớ nổi. Bữa sáng trước khi đi học, nhưng đó là từ ngày hôm trước, hoặc có thể cách đây hai ngày. Lúc xuống được phân nửa cây cầu thang, nó cảm thấy mình như một miếng đồ ăn đang trượt vào trong một cái cổ họng kim loại lớn nào đó. Bị nuốt chửng có cảm giác như thế này đây. Lúc xuống đến dưới chân thang, nó đứng trong ruột của tháp giống một lúc, một thứ trống rỗng lạc lõng trong lòng một thứ trống rỗng khác. Ăn một thứ trống rỗng như nó sẽ không giúp cho cơn đói của tháp giống chấm dứt. Nó thầm nghĩ cả hai sẽ cùng chết đói mất. Bụng nó kêu; nó cần ăn. Jimmy loạng choạng bước dọc hành lang tối đen xuyên qua ruột của tháp giống

Chiếc đài trên tường tiếp tục rít lên. Jimmy giảm âm lượng xuống cho đến khi tiếng phì phì gần như không còn nghe thấy được nữa. Bố nó sẽ không gọi cho nó lần nào nữa. Nó không rõ làm thế nào mình biết điều này, nhưng đó là một Quy Luật Thế Giới mới.

Nó bước vào căn hộ nhỏ. Có một cái bàn đủ lớn cho bốn người với những trang giấy của một cuốn sách nằm rải rác bên trên, trên cùng là một cây kim và sợi chỉ cuộn tròn như một con rắn bảo vệ tổ. Jimmy lật qua các trang giấy và thấy chỗ các trang đính vào với nhau đang được sửa chữa. Bụng nó nhức nhối vì quá trống rỗng. Tâm trí nó cũng bắt đầu đau nhức.

Đứng ở bên kia phòng là hồn ma bố nó, chỉ về phía các cánh cửa, nói cho nó biết đằng sau mỗi cánh cửa là gì. Jimmy vỗ ngực tìm chìa khóa, lấy ra và mở khóa kho đồ ăn đối diện bếp. Thức ăn đủ cho hai người trong mười năm, đó là những gì bố đã nói với nó. Có đúng không nhỉ?

Khi nó mở cửa kho đồ ăn, căn phòng phát ra một tiếng hun hút, và một làn gió nhẹ cù vào cổ nó. Jimmy tìm thấy công tắc đèn ở bên ngoài cánh cửa - cũng như công tắc để bật một cái quạt ồn ào. Nó tắt cái quạt đi, bởi âm thanh chỉ gợi cho thằng bé nhớ đến cái đài. Bên trong căn phòng, nó thấy hàng đống kệ chứa đầy hộp đồ, xếp nhiều lớp vào sâu đến nỗi nó phải nheo mắt thì mới nhìn thấy được bức tường phía trong. Nó chưa bao giờ thấy kiểu hộp như thế này. Nó lách vào giữa những chiếc kệ chật hẹp và mò lên mò xuống, trong khi dạ dày cầu xin nó hãy chọn nhanh nhanh lên. Ăn đi, ăn đi , bụng nó gầm gào. Jimmy bảo hãy để im cho nó chọn.

Cà chua, củ dền và bí đao, toàn những thứ nó ghét. Đồ ăn cần nấu. Nó muốn đồ ăn thực sự cơ. Có nguyên mấy kệ chứa đầy ngô dán nhãn như những mẩu giấy sặc sỡ, không phải cái kiểu mực đen nguệch ngoạc trên hộp thiếc mà nó đã quen nhìn. Jimmy vớ lấy một hộp và săm soi. Một người đàn ông to lớn với da thịt màu xanh lá mỉm cười với nó từ trên nhãn. Những chữ nhỏ xíu như chữ in trong sách quấn xung quanh hộp. Các hộp ngô trông giống hệt nhau. Chúng làm cho Jimmy cảm thấy lạc lõng, như thể nó đang ngủ và mơ thấy tất cả.

Nó cầm một hộp ngô và tìm thấy một dãy đầy xúp dán nhãn màu đỏ và trắng, nó vớ lấy một hộp luôn. Nó quay trở lại căn hộ, lục lọi tìm một cái mở hộp. Quanh bếp có các ngăn tủ đầy phới dẹt và thìa xúc. Có một tủ chứa đầy nồi và nắp. Một ngăn kéo phía dưới chứa bút chì than, một cuộn chỉ, pin phồng lên vì đã cũ và phủ một lớp bột màu xám, một chiếc còi của trẻ em, một tuốc nơ vít và vô số thứ khác nữa.

Nó tìm thấy cái mở hộp, bị gỉ và trông như thể đã nhiều năm rồi chưa được sử dụng. Nhưng lưỡi dao cùn vẫn cắm ngập được vào trong lớp thiếc mềm khi bị bóp, và tay cầm vẫn quay nếu dùng đủ lực. Jimmy kéo nó đi đủ một vòng và chửi thề khi cái nắp rơi vào trong xúp. Nó rút một con dao ra khỏi ngăn kéo để lấy mũi dao bẩy cái nắp ra. Đồ ăn. Cuối cùng cũng có. Nó bắc một cái nồi lên bếp và bật lửa, nghĩ về căn hộ của mình, về mẹ và bố. Chỗ xúp được hâm nóng. Jimmy chờ đợi, bụng gầm rú, nhưng một phần trong nó lờ mờ nhận ra rằng chẳng có gì trên đời nó có thể nhét vào bụng mà đủ sức xoa dịu cơn nhức nhối thực sự cả, cái thôi thúc bí ẩn luôn thường trực, làm nó muốn gào tướng lên hoặc ngã lăn xuống sàn và khóc.

Trong lúc chờ xúp sôi, nó săm soi mấy tờ giấy to ngang những chiếc chăn nhỏ treo trên một bên tường. Chúng trông như thể đang được phơi khô, mới đầu nó cứ tưởng rằng chắc hẳn phải gấp hoặc cắt chúng thế nào đó thì mới chế ra được những cuốn sách dày kia. Nhưng mớ giấy lớn đã có nội dung in sẵn bên trên rồi, hình vẽ liền mạch khắp tờ giấy. Jimmy miết đôi bàn tay dọc tờ giấy phẳng mịn và nghiên cứu các tiểu tiết của một lược đồ, một mớ các vòng tròn được bày bố, bên trong mỗi vòng đều có các đường mảnh và nhãn mác ở khắp mọi nơi. Có những con số trên các vòng tròn. Ba trong số chúng đã bị gạch bỏ bằng mực đỏ. Mỗi vòng đều được chú thích là một “tháp giống”, nhưng thế thật vô nghĩa.

Đằng sau nó, một tiếng rít như cái đài vang lên, như thể có ai đó đang gọi nó, tiếng thì thầm của các bóng ma. Jimmy quay đi khỏi bản vẽ kỳ lạ và thấy xúp của mình bấy giờ đang trào bọt, nhỏ giọt xuống mép và xì xèo trên cái bếp nóng rực. Nó bỏ mặc bức vẽ lớn và lạ thường kia.