Chương 71
NHIỀU NGÀY TRÔI QUA cho đến khi chúng đe dọa sẽ trở thành nguyên một tuần, và Jimmy mường tượng được cảnh các tuần lễ có thể dần dần trở thành tháng. Đằng sau cánh cửa thép ở căn phòng bên trên, đám người bên ngoài vẫn đang loay hoay tìm cách đột nhập. Chúng la hét và tranh cãi với nhau qua đài. Đôi khi Jimmy vẫn lắng nghe, nhưng chúng chỉ toàn đề cập đến những người đã chết và đang chết cùng những điều bị cấm, chẳng hạn như thế giới vĩ đại bên ngoài.
Jimmy đảo vòng vòng các góc máy quay, theo dõi cái im lặng cùng với miền trống rỗng mênh mông. Đôi khi những khung cảnh bất động ấy lại bị gián đoạn bởi các cảnh hoạt động và bạo lực bùng phát. Jimmy trông thấy một người đàn ông bị ghì xuống đất và bị nhiều người khác đánh đập. Nó trông thấy một người phụ nữ bị kéo dọc một hành lang, chân vùng vẫy. Nó quan sát một người đàn ông tấn công một đứa trẻ để giành ổ bánh mì. Nó phải tắt màn hình đi. Tim nó đập thình thịch suốt cả ngày đến tận khi đêm buông, và nó quyết tâm không xem các máy quay nữa. Đêm hôm ấy, một mình trong căn phòng ngủ với biết bao chiếc giường trống, nó gần như chẳng chợp mắt chút nào. Nhưng khi ngủ được, nó mơ thấy mẹ mình.
Sáng hôm sau, nó thầm nghĩ rằng ngày tháng sẽ trôi qua như thế này. Ngày nào cũng sẽ kéo dài tựa thiên thu, nhưng số lượng ngày sẽ không nhiều. Số lượng ngày của nó rồi sẽ cạn kiệt. Quỹ thời gian của nó có giới hạn và đang dần trôi đi; nó có thể cảm nhận được điều ấy.
Nó chuyển một tấm đệm vào trong căn phòng có máy tính và đài. Căn phòng đó phần nào mang lại cảm giác có người bầu bạn. Những giọng nói giận dữ và các khung cảnh bạo lực vẫn tử tế hơn là sự trống trải của những chiếc giường còn lại. Nó quên béng những gì mình từng tự hứa với bản thân và ăn xúp ấm trước các máy quay, tìm xem những người khác. Nó lắng nghe giọng họ cãi nhau trên đài. Và khi nằm mơ đêm hôm ấy, những giấc mơ của nó tràn ngập các khung hình vuông vắn nho nhỏ, chiếu cảnh một quá khứ xa xăm. Một phiên bản trẻ hơn của nó đứng trong những cửa sổ đó, giương mắt nhìn lại nó.
Trong những lần leo lên căn phòng phía trên, Jimmy lặng lẽ rón rén đến bên cánh cửa thép và lắng nghe đám người ở phía bên kia. Chúng thử nhập mã, mỗi lần là ba phát thử bim bíp, theo sau là ba tiếng rè đầy giận dữ. Jimmy xoa tay lên cảm ơn cánh cửa thép vì vẫn đóng kín.
Nó lặng lẽ bỏ đi, khám phá mạng lưới các cỗ máy. Chúng kêu ro ro lách tách và chớp những con mắt nhấp nháy, nhưng chúng không nói gì cả. Chúng không nhúc nhích. Sự hiện diện của chúng khiến cho Jimmy càng cảm thấy cô đơn hơn, giống như một lớp học toàn mấy đứa to xác mà đứa nào đứa nấy đều phớt lờ nó. Chỉ sau vài ngày như thế này thôi, Jimmy đã cảm nhận được một Quy Luật Thế Giới mới: con người không sinh ra để sống một mình. Càng ngày nó càng thấy thấm thía điều ấy. Nó thấy thấm thía điều ấy và chẳng bao lâu quên béng đi, vì không có ai xung quanh để nhắc nhở nó cả. Thay vào đó, nó nói chuyện với các cỗ máy. Chúng lạch cạch đáp lời nó và rít lên từ sâu trong cổ họng kim loại rằng con người đáng lẽ còn không được phép sống.
Những giọng nói trên đài dường như tin vào điều này. Chúng nhắc đến cái chết và hứa sẽ tiếp tục ban tặng điều đó cho nhau. Một số người trong đó có súng lấy từ các đồn phó cảnh sát trưởng. Có một người đàn ông trên tầng chín mươi mốt muốn đảm bảo tất cả những người khác biết mình có một khẩu súng. Jimmy muốn nói cho người đấy biết về cái kho đằng sau phòng ngủ mà chìa khóa của nó đã mở ra. Có hàng bao nhiêu là giá đựng súng, giống như khẩu súng bố nó đã dùng để giết Yani. Và vô số hộp đạn. Nó cảm thấy muốn nói với toàn bộ tháp giống rằng nó có nhiều súng hơn bất cứ ai, rằng nó có chìa khóa của tháp giống, thế nên xin hãy tránh xa nó ra, nhưng có điều gì đó mách bảo nó rằng những người này sẽ càng cố gắng tiếp cận nó hơn nếu nó làm vậy. Thế nên Jimmy giữ kín các bí mật của mình.
Vào đêm thứ sáu sống một mình, vì không thể thiếp đi được, Jimmy tìm cách làm cho mình buồn ngủ bằng cách lật giở cuốn sách đề Trật Tự trên bàn. Nó là một cuốn sách kỳ lạ, mỗi trang lại nhắc đến các trang khác, chứa đầy các mô tả về tất cả những điều khủng khiếp có thể xảy ra, cách ngăn chặn chúng, cách giảm thiểu những thảm họa không thể tránh khỏi. Jimmy tìm một mục về việc lâm vào cảnh ngộ cô đơn hoàn toàn. Trong chỉ mục không có gì. Thế rồi Jimmy nhớ ra thứ chứa trong hàng trăm hộp kim loại xếp kín giá sách bên cạnh bàn làm việc. Chưa biết chừng một trong các cuốn sách kia sẽ có gì đó giúp được nó.
Nó kiểm tra mấy cái nhãn nhỏ ở phần dưới mỗi hộp thiếc, tìm hộp vần C để kiếm mục “cô đơn”. Có một tiếng xì nhẹ lúc nó mở hộp ra, giống như một hộp xúp hút không khí vào. Jimmy dốc cuốn sách ra và lật về phía giữa, nơi nó nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy mục ấy.
Thay vào đó, nó nhìn thấy một cỗ máy khổng lồ với bánh xe lớn như con chó đồ chơi bằng gỗ mà nó từng sở hữu khi còn bé. Cỗ máy trông thật đáng sợ và đen sì, với chiếc mũi nhọn, to đến vô lý so với người đàn ông đứng đằng trước. Jimmy đợi người đàn ông kia nhúc nhích, nhưng khi xoa tay lên, nó phát hiện ra rằng đây là một bức ảnh giống như hình in trên thẻ làm việc của bố nó, nhưng lại bóng bẩy và có màu sắc sống động đến mức trông cứ như thật.
Con tàu , Jimmy đọc thấy như vậy. Nó biết những từ này. Từ đầu tiên có nghĩa là “động vật”. Từ thứ hai là cái máng để cho gia súc ăn. Nó nghiên cứu hình ảnh này, tự hỏi lý do điên rồ nào đã khiến cho người ta tạo ra bức tranh này. Jimmy cẩn thận lật trang, hy vọng tìm thấy nhiều hơn...
Nó hét lên và làm rơi cuốn sách khi trang giấy được lật sang. Nó nhảy tưng tưng và dùng cả hai tay phủi người, đợi con bọ chui tọt vào trong áo hoặc cắn mình. Nó đứng trên đệm chờ tim mình ngừng đập thình thịch. Jimmy nhìn cuốn sách mở ra trên mặt đất, những tưởng một bầy bọ sẽ bay ra giống như đám côn trùng trong khu nông trại, nhưng không có gì nhúc nhích hết.
Nó đến gần cuốn sách và dùng chân lật. Con bọ chết tiệt chỉ là một bức ảnh khác, trang giấy bị gấp và nhăn lại ở chỗ nó đã đánh rơi. Jimmy vuốt phẳng trang, đọc to từ “con cào cào” và băn khoăn không hiểu đây là loại sách gì. Nó khác hẳn những cuốn sách thiếu nhi mà nó đọc hồi nhỏ, khác hẳn thứ giấy bột nghiền mà người ta dùng để dạy ở trường.
Khi giở trang bìa ra, Jimmy thấy rằng nó khác với cuốn sách in nổi chữ Trật Tự trên bàn. Cuốn này được đề Di Sản . Nó lật giở từng nhúm trang một, mỗi trang đều có hình ảnh sặc sỡ, các đoạn văn đầy chữ và lời mô tả, một tác phẩm hư cấu dài dằng dặc về những việc làm phi thường và những điều bất khả thi, tất cả đều nằm gọn trong một cuốn sách.
Không phải trong mỗi một cuốn sách, nó tự nhủ. Jimmy liếc lên nhìn những kệ khổng lồ đầy hộp kim loại, mỗi hộp đều được dán nhãn và sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái. Nó lại tìm kiếm con tàu, một cỗ máy đặt trên bánh xe khiến cho ngay cả một người đàn ông trưởng thành trông cũng lùn tịt. Nó tìm thấy mục đó và lê bước trở lại cái đệm cùng với mớ chăn nhàu nhĩ của mình. Một tuần cô đơn sắp kết thúc, nhưng sẽ không có chuyện Jimmy ngủ nghê gì được. Nó sẽ chẳng thể ngủ trong một thời gian rất dài nữa.