Chương 72 2345
Tháp giống 1
DONALD Ở BÊN TRONG PHÒNG liên lạc đợi tham gia cuộc họp đầu tiên của mình với trưởng tháp giống mười tám. Để giết thời gian, anh xoay các nút và núm vặn cho phép mình đảo qua các nguồn cấp dữ liệu máy quay của tháp giống đó. Chỉ cần ngồi im một chỗ thôi, anh có thể quan sát tất cả cư dân trên thế giới. Anh có thể thay đổi số phận của họ từ xa nếu muốn. Anh có thể kết liễu tất cả bọn họ với chỉ một nút nhấn. Trong lúc anh cứ sống mãi, đóng băng và rã đông, thì bao phàm nhân kia trải qua những sinh hoạt hằng ngày, sống và chết, thậm chí còn không biết rằng anh tồn tại.
“Thật giống như thế giới bên kia,” anh lẩm bẩm.
Tổng đài viên ở trạm bên cạnh quay lại và im lặng nhìn anh, Donald nhận ra anh đã nói hẳn câu ấy thành lời. Anh nhìn vào mặt anh chàng đó, một người với có tóc đen rậm rạp trông như thể lần chót nó được chải là cách đây một thế kỷ. “Chỉ là... trông như đang quan sát từ thiên đường,” anh giải thích, chỉ vào màn hình.
“Đúng là cũng ấn tượng thật,” tổng đài viên đồng ý và cắn một miếng bánh mì kẹp. Trên màn hình của anh ta, một người phụ nữ hình như đang hét vào mặt một người phụ nữ khác, chĩa ngón tay vào mặt người kia. Một bộ phim hài nhưng không có tiếng cười.
Donald cố gắng giữ mồm giữ miệng. Anh chỉnh vào trong nhà ăn của tháp giống mười tám và quan sát các cư dân túm tụm xung quanh một màn hình trên tường. Đó là một đám đông nhỏ. Họ nhìn chằm chằm vào những ngọn đồi vô hồn, có lẽ đang chờ người lau chùi đã rời đi của họ quay trở lại, có thể đang âm thầm mơ về những gì đằng sau các đỉnh đồi yên tĩnh đó. Donald muốn nói với họ rằng cô sẽ không quay trở lại, rằng không có gì đằng sau dãy đồi đó, cho dù anh cũng thầm có cùng ước mơ như họ. Anh thèm được điều một chiếc máy bay điều khiển từ xa ra ngoài để đi tìm, nhưng Eren đã nói với anh chỗ máy bay điều khiển từ xa không được dùng để ngắm cảnh - chúng được dùng để thả bom. Anh ta nói chúng có phạm vi hạn chế. Bầu không khí ngoài kia sẽ xé tan xác chúng. Donald muốn cho Eren thấy bàn tay của mình, lốm đốm và ửng hồng, rồi nói với anh ta rằng mình từng ra ngoài quả đồi kia và quay trở lại. Anh muốn hỏi liệu không khí bên ngoài có thực tệ đến vậy không.
Hy vọng. Đó là vấn đề mấu chốt. Hy vọng nguy hiểm. Anh nhìn những người trong phòng ăn dán mắt vào màn hình trên tường và cảm thấy thân thiết với họ. Đây là cách mà các vị thần thời xưa vướng vào rắc rối, các vị thần mê mẩn người trần và dính líu vào công việc của họ. Donald thầm bật cười. Anh nghĩ về người lau chùi kia cùng với tập hồ sơ dày của cô và cách anh có thể đã can thiệp nếu có cơ hội. Anh chưa biết chừng sẽ ban tặng cho cô món quà cuộc sống nếu có thể. Apollo, ưu ái Daphne.
Anh nhân viên liên lạc liếc qua màn hình của Donald, khung cảnh màn hình trên tường, và Donald cảm thấy như thể mình đang bị săm soi. Anh chuyển sang một máy quay khác. Đó là hành lang của một nơi trông giống như trường học. Cả hai bên đều có tủ khóa. Một đứa trẻ đứng nhón chân và mở một tủ ở trên, rút ra một cái túi nhỏ, quay lại và xem chừng đang nói điều gì đó với một người ngoài khung hình. Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ.
“Cuộc gọi đang được kết nối,” tổng đài viên đằng sau họ nói. Người ăn bánh mì kẹp đặt cái bánh xuống và rướn tới trước. Anh ta phủi những mẩu vụn ra khỏi ngực và chuyển khung cảnh hai người phụ nữ đang cãi nhau sang một trong những căn phòng đầy tủ đen. Donald vớ lấy một cặp tai nghe rồi lôi hai tập hồ sơ khỏi bàn. Tập trên cùng dày năm phân. Nó chứa thông tin về người lau chùi mất tích. Bên dưới là một tập hồ sơ mỏng hơn nhiều, đề tên của một bóng đeo tiềm năng. Một giọng đàn ông phát ra từ tai nghe của anh.
“A lô?”
Donald liếc lên màn hình của mình. Có bóng người đứng đằng sau một trong những chiếc tủ màu đen. Gã có vóc người mập lùn, trừ phi hình ảnh đã bị ống kính máy quay làm biến dạng.
“Báo cáo đi,” Donald nói. Anh lật mở tập hồ sơ đánh dấu Lukas Kyle . Nhờ ca trực hồi trước mà anh biết hệ thống sẽ làm giọng nói của anh nghe đều đều, làm giọng của tất cả bọn họ nghe giống nhau.
“Tôi đã chọn một bóng đeo như ông yêu cầu, thưa ông. Một thanh niên tử tế. Cậu ta đã từng sửa chữa các máy chủ, thế nên cậu ta vốn đã được cấp quyền truy cập.”
Cái ông này mới khép nép làm sao. Donald tin mình cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu biết thế giới của anh có thể bị kết liễu với chỉ một nút bấm. Một nỗi sợ hãi như thế sẽ khiến cho người ta không dám thể hiện đúng cái tôi của mình.
Tổng đài viên bên cạnh Donald rướn người sang và giở trên cùng trong tập hồ sơ ra cho anh. Anh ta gõ ngón tay vào một thứ gì đó cách đầu trang vài dòng. Donald đọc bản báo cáo.
“Ông từng cân nhắc để Kyle làm người thay thế tiềm năng hai năm trước.” Donald liếc lên để quan sát cái người đằng sau chiếc máy chủ liên lạc đưa tay ra quệt gáy.
“Đúng rồi,” trưởng tháp giống mười tám nói. “Chúng tôi đã nghĩ cậu ta chưa sẵn sàng.”
“Văn phòng của ông có gửi một báo cáo về Kyle, bảo rằng cậu ta có khả năng là một người ngóng nhìn. Trong này có nói cậu ta đã bỏ ra cả trăm tiếng trước màn hình trên tường. Điều gì đã làm ông đổi ý thế?”
“Đó là một báo cáo sơ bộ, thưa ông. Nó do một... bóng đeo tiềm năng khác viết. Cái anh chàng này hơi quá sốt sắng, và chúng tôi thấy anh ta phù hợp với đội an ninh hơn. Tôi cam đoan với ông rằng Kyle không mơ về thế giới bên ngoài. Cậu ta chỉ đi lên vào ban đêm...” Người kia hắng giọng, nghe có vẻ lưỡng lự. “Để ngắm sao, thưa ông.”
“Ngắm sao.”
“Vâng”
Donald liếc sang tổng đài viên bên cạnh anh, bấy giờ đang giải quyết nốt chiếc bánh mì kẹp của mình. Tổng đài viên nhún vai. Gã trưởng tháp giống phá vỡ sự im lặng.
“Cậu ta là người phù hợp với công việc nhất, thưa ông. Tôi biết bố cậu ta. Một tay nghiêm khắc. Ông biết các cụ nói thế nào về bậc thang và lan can rồi đấy, thưa ông.”
Donald không biết các cụ nói thế nào về bậc thang và lan can. Những tháp giống này chỉ có toàn ngạn ngữ về cầu thang. Anh tự hỏi cái nhân vật Bernard này sẽ nói gì nếu gã nhìn thấy thang máy. Ý nghĩ ấy suýt nữa khiến cho anh bật cười.
“Bóng đeo ông lựa chọn đã được chấp thuận,” Donald nói. “Hãy cho cậu ta học bộ Di Sản càng sớm càng tốt.”
“Cậu ta đang học nó ngay bây giờ đây, thưa ông”
“Tốt. Còn bây giờ, tin tức mới nhất về cuộc nổi dậy này là gì?” Donald cảm thấy mình vội vã chuyển sang vấn đề tiếp theo, thực hiện các nhiệm vụ sáo mòn để anh có thể quay lại với những nghiên cứu cấp bách hơn của mình.
Gã trưởng tháp giống liếc nhìn về phía máy quay. Người phàm này biết rất rõ nơi con mắt của các vị thần được cất giấu. “Bộ phận Cơ Khí cố thủ khá chặt chẽ. Họ có chống trả trên đường rút lui xuống dưới, nhưng chúng tôi đã cho họ nếm mùi ra trò. Có một... chiến lũy nho nhỏ, nhưng chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ chọc thủng được nó.”
Tổng đài viên rướn tới trước và thu hút sự chú ý của Donald. Anh ta chỉ hai ngón tay vào mắt mình, rồi vào một trong những màn hình trống ở hàng trên cùng, chỉ một máy quay đã tắt trong cuộc nổi loạn. Donald hiểu ý anh ta muốn ám chỉ điều gì.
“Ông có biết làm thế nào họ biết về các máy quay không?” anh hỏi. “Ông biết ở đây chúng tôi đang bị mù từ tầng một trăm bốn mươi trở xuống, đúng không?”
“Vâng, thưa ông. Chúng tôi... Tôi chỉ có thể đoán họ đã biết về chúng được một thời gian rồi. Dân dưới đó tự mình đấu dây. Tôi từng trực tiếp xuống đó. Có cả một nùi đường ống và dây cáp rối bòng bong. Chúng tôi nghĩ là không có ai tuồn tin cho họ đâu.”
“Ông nghĩ là không à?”
“Không, thưa ông. Nhưng chúng tôi đang cố gắng cho người xuống dưới đấy. Tôi có một linh mục mà chúng tôi có thể cử xuống để ban phước cho những người đã chết bên phe họ. Một người tử tế. Từng làm bóng đeo trong bộ phận An Ninh. Tôi hứa sẽ không lâu nữa đâu.”
“Được rồi. Hãy đảm bảo rằng sẽ không mất nhiều thời gian nữa. Ở bên này chúng tôi sẽ dọn dẹp cái chuyện bầy hầy ông đã gây ra, xử lý nốt những chuyện còn lại trong nhà của ông đi.”
“Vâng, thưa ông. Tôi sẽ làm vậy.”
Ba người đàn ông trong phòng liên lạc quan sát cái tay Bernard này tháo tai nghe và cất vào lại trong tủ. Gã lấy một cái khăn quệt trán. Trong khi những người khác bị phân tâm, Donald cũng làm như vậy, lau mồ hôi trên trán bằng chiếc khăn tay mà anh đã trưng dụng. Anh nhặt hai tập hồ sơ lên và nhìn tổng đài viên bên cạnh anh, bấy giờ trên bộ quần yếm của anh ta đã xuất hiện một vệt vụn bánh mì mới.
“Hãy theo dõi ông ta sát sao vào,” Donald nói.
“Ồ, tất nhiên.”
Donald đặt tai nghe của anh về lại giá rồi đứng dậy rời đi. Anh dừng lại ở cửa, ngoái lại nhìn và thấy màn hình phía trước mặt tổng đài viên đã chia thành bốn hình vuông. Trong một khung hình là một căn phòng đầy những tòa tháp màu đen đúng như những người lính im lặng. Trong một khung hình khác là hai người phụ nữ đang cãi nhau.