Chương 74
DONALD PHẢI MẤT VÀI NGÀY lập kế hoạch và lên dây cót tinh thần rồi mới đưa ra yêu cầu, thêm vài ngày nữa để bác sĩ Wilson sắp xếp một cuộc hẹn. Trong quãng thời gian đó, anh tiết lộ cho Eren những nghi ngờ của mình về sự dính líu của tháp giống bốn mươi. Phỏng đoán đơn giản ấy khiến cho mọi người nháo nhào cả lên, chẳng bao lâu sau nó đã lan tỏa khắp tháp giống. Donald ký chấp nhận một lệnh đánh bom, cho dù anh không thực sự hiểu mình ký gì. Các tầng ít được sử dụng của tháp giống - các tầng Donald đã quen mặt từ trước - được đánh thức. Mấy ngày sau, anh không cảm thấy tiếng nổ ầm ầm hay mặt đất rung chuyển gì cả, nhưng những người khác tuyên bố rằng mình đã cảm nhận được nó. Anh chỉ thấy một lớp bụi mới giũ xuống từ trần nhà, phủ lên đồ đạc của anh.
Vào ngày gặp mặt bác sĩ Wilson, anh rón rén xuống tầng đông lạnh chính để kiểm tra mã của mình. Anh vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào lốt ngụy trang mà bộ quần yếm thùng thình và tấm thẻ có tên người khác mang lại. Mới hôm trước, anh đã thấy một người trong phòng tập mà anh tin rằng mình nhận ra được ở ca trực đầu tiên. Nó khiến cho anh hình thành cái thói đi rón rén thay vì sải bước. Cứ thế, anh lê bước dọc hành lang đầy những cơ thể đóng băng và dè dặt nhập mã của mình vào bàn phím. Anh mong đợi đèn sẽ lóe đỏ và ré lên cảnh báo. Thay vào đó, ánh đèn phía trên mác Nhân sự Khẩn cấp lóe xanh, và khóa kêu lanh canh. Donald liếc dọc hành lang xem có ai đang theo dõi không trong khi anh kéo mở cửa và lách vào bên trong.
Căn phòng đông lạnh hiếm khi sử dụng ấy chỉ to ngang một góc những phòng khác và chỉ sâu có một tầng. Khi đi qua cánh cửa, Donald có thể hình dung ra cách khu đông lạnh chính bao quanh căn phòng nhỏ hơn hẳn này. Đây chỉ là một cái ụ tầm thường dọc theo những bức tường khổng lồ trải gần như mút tầm mắt. Ấy nhưng nó chứa đựng một thứ quý giá hơn nhiều. Ít nhất là đối với anh.
Anh luồn lách qua các khoang và nhìn những khuôn mặt băng giá. Thật khó mà nhớ được anh từng ở đây cùng với Thurman trong ca trực trước, thật khó mà nhớ ra vị trí chính xác, nhưng cuối cùng anh cũng tìm thấy cô. Anh kiểm tra màn hình nhỏ và nhớ mình từng nghĩ rằng tên cô là gì không quan trọng, và thấy cô không được gán cho cái tên nào hết. Chỉ có một con số.
“Chào em gái.”
Đầu ngón tay anh kêu kin kít trên mặt kính khi anh chùi lớp băng đi. Anh buồn bã nhớ lại bố mẹ họ. Anh tự hỏi Charlotte biết về nơi này cũng như các kế hoạch của Thurman rõ đến mức nào trước khi cô đến đây. Anh hy vọng cô chẳng biết gì cả. Anh muốn nghĩ rằng cô không nặng tội bằng anh.
Khi nhìn thấy cô, ký ức về chuyến thăm DC của cô ùa về. Cô đã lãng phí một kỳ nghỉ phép quý giá để vận động cho Thurman và gặp anh trai mình. Charlotte đã chì chiết anh ra bã khi cô phát hiện ra anh sống ở DC được hai năm nhưng chưa đến bất kỳ bảo tàng nào. Cô nói anh bận thế nào không quan trọng. Như thế là không thể tha thứ được. “Chúng miễn phí,” cô nói với anh, như thể lý do đó là đã đủ rồi.
Thế là họ đã cùng nhau đến bảo tàng Hàng không và Vũ trụ. Donald nhớ cảnh phải đợi để vào trong. Anh nhớ cái hệ mặt trời thu nhỏ gồm các hành tinh dọc theo vỉa hè bên ngoài lối vào bảo tàng. Mặc dù các hành tinh phía trong hệ mặt trời chỉ cách nhau vài bước chân, Sao Diêm Vương lại nằm cách tận mấy dãy nhà, qua khỏi bảo tàng Hirshhorn, xa xôi ngoài sức tưởng tượng. Giờ đây, khi nhìn vào tấm thân đóng băng của em gái mình, anh cảm thấy cái ngày đó trong ký ức mình cũng như vậy. Xa xôi ngoài sức tưởng tượng. Một dấu chấm tí hon.
Cùng buổi chiều hôm đó, cô đã kéo anh đến bảo tàng Diệt chủng Holocaust. Donald đã tránh đi đến đó kể từ khi chuyển đến Washington. Có khi đó chính là lý do anh tránh công viên National Mall như tránh dịch. Mọi người đều nói với anh rằng đó là nơi anh nhất định phải xem. “Ông phải đi,” người ta nói. “Quan trọng lắm.” Họ sử dụng những từ như “mạnh mẽ” và “ám ảnh”. Họ nói rằng nó sẽ thay đổi cuộc đời anh. Miệng họ nói thế - nhưng đôi mắt họ thì lại cảnh báo anh.
Em gái anh đã kéo anh lên các bậc thang, tim anh trĩu nặng vì sợ hãi. Tòa nhà được xây dựng như một lời nhắc nhở, nhưng Donald không muốn được nhắc nhở. Lúc bấy giờ anh đang dùng thuốc để giúp mình quên đi những gì đang đọc trong bản Trật Tự, để giúp mình không cảm thấy như thể thế giới có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Sự man rợ như những gì chứa trong tòa nhà ấy đã bị chôn vùi trong quá khứ, anh tự nhủ thế, và sẽ không bao giờ bị khai quật hay lặp lại nữa.
Tàn dư từ lễ kỷ niệm sáu mươi năm của bảo tàng vẫn còn được treo, những biển hiệu và biểu ngữ u ám. Một khu mới đã được thành lập, dây và cọc cố định những cái cây còn non nớt và không khí thoang thoảng mùi mùn. Anh nhớ đã thấy một nhóm khách du lịch xếp hàng bước ra, tay chấm mắt và che chắn ánh mặt trời. Anh muốn quay người bỏ chạy, nhưng em gái anh đã nắm tay anh và người ở quầy bán vé bấy giờ đã mỉm cười với anh. Ít nhất thì lúc đó cũng đã muộn rồi nên họ không thể ở lại lâu.
Donald đặt tay lên cái khoang giống như quan tài và nhớ lại chuyến tham quan, nhớ lại cái mùi của mùn. Có những cảnh tra tấn và chết đói. Một căn phòng chứa vô số giày. Những bức tường trưng bày ảnh chụp những cơ thể trần truồng gập lại, những đôi mắt vô hồn mở to, xương sườn và bộ phận sinh dục lộ ra, trong khi hàng đống người đổ nhào vào trong một cái hố, vào trong một cái lỗ đào trên nền đất. Donald không thể nhìn nổi nó. Thay vào đó, anh cố gắng tập trung vào chiếc máy ủi, nhìn vào người lái cỗ máy, vào khuôn mặt bình thản kia, vào điếu thuốc giữa đôi môi mím chặt, biểu cảm đầy tập trung. Một công việc. Không thể tìm được chi tiết mang tính an ủi nào trong khung cảnh đó. Người lái xe là phần kinh khủng nhất của bức ảnh.
Donald đã rụt lại trước những hiện vật ghê rợn đó, để lạc mất em gái mình trong bóng tối. Đây là một bảo tàng chứa đựng những nỗi kinh hoàng không bao giờ được phép lặp lại. Các vụ mai táng tập thể được thực hiện không chút lễ nghi, với vẻ thờ ơ hoàn toàn. Những con người bình tĩnh bước vào trong phòng tắm.
Anh đến trốn trong một khu triển lãm mới có tên Kiến trúc sư Tử thần , bị thu hút bởi các bản thiết kế, lời hứa hẹn về những thứ quen thuộc và quy củ. Thay vào đó, anh thấy một không gian ngột ngạt, trên tường dán kín mít lược đồ các cuộc thảm sát. Khu triển lãm đó cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. Có một bức tường giải thích phong trào phủ nhận cuộc diệt chủng, ngay cả sau khi nó đã xảy ra.
Các bản thiết kế được trưng bày như bằng chứng. Đó là mục đích của căn phòng. Các bản thiết kế còn sót lại sau những vụ thiêu hủy và thanh trừng điên cuồng trong khi quân đội Nga đang ngày một áp sát, trên nhiều bản có chữ ký của Himmler. Bố cục của Auschwitz, các buồng hơi ngạt, mọi thứ đều được dán nhãn rõ ràng. Donald đã hy vọng các bản thiết kế sẽ giúp anh cảm thấy khuây khỏa bớt sau những gì mình đã thấy ở những nơi khác trong bảo tàng, nhưng rồi anh được biết các kiến trúc sư Do Thái đã bị ép phải góp sức vào đó. Ngòi bút của chính họ đã vẽ lên các bức tường quây lấy họ. Họ bị ép buộc phải phác họa ngôi nhà về sau sẽ hành hạ họ.
Donald nhớ mình đã lóng ngóng lục tìm một chai thuốc trong khi căn phòng nhỏ xoay tròn xung quanh. Anh nhớ mình đã tự hỏi làm thế nào mà những người đó lại có thể chấp nhận vẽ nó, lại có thể thấy những gì mình đang vẽ và không hay biết gì. Làm sao mà họ lại có thể không biết, không nhận ra mục đích của nó cơ chứ?
Lúc chớp mắt cho lệ trôi đi, anh nhận ra nơi mình đang đứng. Anh không biết các khoang sắp xếp ngay hàng thẳng lối này, nhưng các bức tường sàn và trần thì khá quen thuộc. Donald đã giúp thiết kế nơi này. Nhờ có anh mà nó mới tồn tại ở đây. Và lúc anh tìm cách thoát ra, tìm cách trốn đi, họ đã lôi anh trở lại, bất chấp mọi tiếng gào la và đấm đá, một tù nhân đằng sau những bức tường của chính mình.
Tiếng bíp bíp của bàn phím bên ngoài xua đuổi những suy nghĩ đáng ghê rọn ấy đi. Donald quay người vừa đúng lúc tấm thép khổng lồ mở vào trong trên những thanh chốt to ngang cánh tay của một người trưởng thành. Bác sĩ Wilson, bác sĩ đang trực, bước vào bên trong. Ông trông thấy Donald và nhíu mày. “Thưa anh?” ông cất tiếng gọi.
Donald có thể cảm thấy một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương. Tim anh tiếp tục bị ký ức về buổi triển lãm làm cho đập thình thịch. Anh cảm thấy ấm cả người, mặc dù vẫn có thể trông thấy hơi thở của mình phà ra trước mặt.
“Anh quên cuộc hẹn của chúng ta rồi à?” bác sĩ Wilson hỏi.
Donald quệt trán và chùi lòng bàn tay vào quần. “Không, không,” anh nói, cố gắng giữ cho giọng không bị run rẩy. “Tôi chỉ không để ý đến thời gian thôi.”
Bác sĩ Wilson gật đầu. “Tôi thấy anh trên màn hình của mình và cũng đoán như thế.” Ông liếc nhìn cái khoang gần Donald nhất và nhíu mày. “Ai đó anh quen à?”
“Hử? Không.” Donald bỏ bàn tay bấy giờ đã trở nên lạnh toát khi áp lên khoang. “Một người mà tôi đã làm việc cùng.”
“Rồi, thế anh đã sẵn sàng chưa?”
“Rồi,” Donald nói. “Rất cảm ơn đã nhắc nhở lại cho tôi. Đã lâu lắm rồi tôi chưa điểm lại quy trình.”
Bác sĩ Wilson mỉm cười. “Tất nhiên. Tôi đã thu xếp cho anh chứng kiến kỹ thuật viên lò phản ứng thức dậy để thực hiện ca trực thứ tư của mình. Chúng tôi chỉ đang đợi anh thôi.” Ông ra dấu về phía hành lang.
Donald vỗ lên khoang em gái của anh và mỉm cười. Cô đã đợi hàng trăm năm. Thêm một hoặc hai ngày nữa cũng sẽ chẳng chết ai. Và sau đó họ sẽ xem chính xác thì anh đã giúp xây lên thứ gì. Hai người bọn họ sẽ cùng nhau tìm hiểu.