Chương 75 2313
Năm thứ hai Tháp giống 17
JIMMY KHÔNG NỠ LÒNG viết lên tờ giấy. Nó đang ngập đầu ngập cổ trong giấy, nhưng nó thậm chí còn không dám sử dụng cả lề để ghi chú. Những trang giấy đó là vật bất khả xâm phạm. Những cuốn sách đó quá giá trị. Và thế là nó đếm số ngày bằng cách sử dụng chìa khóa quanh cổ mình và mấy tấm vỏ đen của cái máy chủ được đánh số “17”.
Nó đã học được rằng đây là tháp giống của nó. Nhờ con số được đóng dấu bên trong cuốn Trật Tự của nó. Nhờ cái nhãn trên biểu đồ thể hiện tất cả các tháp giống treo trên tường. Nó biết điều này có nghĩa là gì. Có thể nó chỉ có một mình trong thế giới của nó, nhưng thế giới của nó không phải là thế giới duy nhất.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, nó đều khắc thêm một dấu bạc sáng màu nữa lên lớp sơn đen của cái máy chủ đồ sộ. Jimmy chỉ đánh dấu mỗi ngày trôi qua vào ban đêm. Làm điều đó vào buổi sáng xem chừng sớm quá.
Dự Án đó có một khởi đầu cẩu thả. Nó không nghĩ các dấu ấy sẽ tích tụ lại quá nhiều, thế nên nó đánh chúng ở giữa máy và lại còn quá to. Sau hai tháng, nó bắt đầu hết chỗ và nhận ra rằng mình sẽ cần phải thêm dấu ở trên, thế là nó gạch qua những dấu mình đã khắc và đi vòng sang phía bên kia máy chủ để bắt đầu lại từ đầu. Lần này nó khắc các dấu nhỏ tí và gọn gàng. Bốn dấu gạch và một dấu chéo xuyên qua chúng, giống như cách mẹ nó hồi trước từng đánh dấu những ngày liên tiếp mà nó ngoan ngoãn. Một dòng sáu cụm như thế đánh dấu quãng thời gian nó bây giờ coi là một tháng. Mười hai dòng như thế với năm dấu lẻ ra, và nó có một năm.
Nó đánh nốt dấu cuối cùng trong cụm cuối và bước lùi lại. Một năm chiếm hết nửa mặt máy chủ. Thật khó mà tin nổi rằng một năm đã trôi qua, một năm sống ở tầng lửng dưới các máy chủ. Nó biết vụ này không thể kéo dài mãi được. Mường tượng ra cảnh các máy chủ khác phủ kín vết khắc thật quá sức chịu đựng. Bố nó đã nói có đủ đồ ăn trong mười năm cho hai hoặc bốn người. Nó không thể nhớ cụ thể là bao nhiêu. Điều đó đồng nghĩa với ít nhất hai mươi năm nếu nó sống một mình. Hai mươi năm. Nó bước vòng quanh rìa máy chủ và nhìn theo lối đi giữa các hàng máy. Cánh cửa bạc khổng lồ nằm ở tít đằng xa. Nó biết đến một lúc nào đó, mình sẽ phải ra ngoài. Nếu không thì nó sẽ phát điên. Nó đang điên dần rồi. Mọi ngày trôi qua quá giống nhau.
Nó đi đến bên cánh cửa và dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ở phía bên kia. Tình hình yên ắng, đôi khi vẫn thế, nhưng nó vẫn có thể nghe thấy những tiếng nổ khẽ vang vọng từ trong ký ức. Jimmy tính đến chuyện nhập bốn số và nhìn trộm ra bên ngoài. Không thể nhìn thấy những gì ở phía bên kia là cảm giác tồi tệ nhất trần đời. Khi các màn hình máy quay ngừng hoạt động, Jimmy cảm thấy một giác quan nguyên thủy bị tước đi. Một thôi thúc mạnh mẽ thúc giục nó mở cửa ra, hé một mí mắt bị nhắm quá lâu. Một năm chỉ toàn đếm ngày. Đếm số phút trong những ngày đó. Con người ta chỉ có thể đếm được đến một mức độ nào đó thôi.
Nó để yên cái bàn phím. Chưa đến lúc. Ở ngoài kia có những kẻ xấu, những kẻ muốn vào, muốn biết có những gì trong đây, tại sao tầng này vẫn còn điện, muốn biết Jimmy là ai.
“Cháu chẳng là ai cả,” Jimmy bảo họ mỗi khi nó có đủ can đảm để lên tiếng. “Chẳng là ai hết.”
Nó không thường xuyên can đảm như thế. Nó cảm thấy chỉ nghe những người cầm bộ đàm gây gổ là đã đòi hỏi nhiều can đảm lắm rồi. Cho phép những lời cãi vã của họ lấp đầy thế giới và đầu của nó, nghe họ cãi nhau và báo lại ai đã giết ai, thế là đã can đảm rồi. Một nhóm đang làm việc tại khu nông trại, một nhóm khác thì đang cố gắng ngăn nước lũ trào khỏi mỏ và nhấn chìm bộ phận Cơ Khí. Một người có súng và tước đoạt bất cứ chút tài sản gì những người khác xoay xở tích cóp được. Có lần một người phụ nữ đã gọi và gào thét cầu cứu, nhưng Jimmy có thể giúp được gì nào? Theo như những gì nó phỏng đoán, ngoài kia đang có một trăm người hoặc hơn chia thành những nhóm nhỏ, chiến đấu và giết chóc. Nhưng họ sẽ sớm dừng lại thôi. Dứt khoát phải như vậy. Thêm một ngày nữa. Một năm. Họ không thể tiếp tục gây gổ mãi đâu, phải không?
Biết đâu họ có thể.
Thời gian đã trở nên kỳ lạ. Trở thành thứ mà nó phải tin là có tồn tại, chứ không còn là thứ nó có thể chứng kiến. Nó phải tin rằng thời gian đang chảy trôi. Không có đèn chiếu mờ ngoài cây cầu thang và những đợt tắt đèn báo hiệu màn đêm sắp tới. Không còn chuyến đi lên khu trên đỉnh nào cũng như không có ánh sáng mặt trời để cho thấy buổi ban ngày. Chỉ có những con số đơn giản trên màn hình máy tính, đếm chậm đến mức khiến cho con người ta chỉ muốn gào tướng lên. Những con số trông giống nhau cả ngày lẫn đêm. Phải cẩn thận đếm thì mới biết một ngày đã trôi qua. Việc đếm cho nó biết rằng nó vẫn còn sống.
Jimmy tính đến chuyện chơi trò rượt đuổi giữa các máy chủ trước khi đi ngủ, nhưng nó đã chơi trò đó ngày hôm qua rồi. Nó tính đến chuyện sắp xếp các lon theo thứ tự mình sẽ ăn chúng, nhưng nó đã xếp xong đồ ăn đủ cho ba tháng rồi. Có trò tập bắn, sách để đọc, máy tính để thọc ngoáy, việc nhà phải làm, nhưng không việc nào nghe có vẻ vui hết. Nó biết có lẽ mình sẽ chỉ bò vào giường và nhìn đau đáu lên trần nhà cho đến khi những con số nói với nó rằng đã sang đến ngày hôm sau. Lúc ấy nó sẽ nghĩ tiếp về những việc phải làm.