← Quay lại trang sách

Chương 76

NHIỀU TUẦN TRÔI QUA, những vết khắc tích tụ lại và đầu chiếc chìa khóa quanh cổ của Jimmy mòn vẹt đi. Lại thêm một buổi sáng nữa nó thức dậy, ghèn đầy mắt như thể nó đã khóc trong lúc ngủ, và mang bữa sáng của mình - một hộp đào và một hộp dứa - lên cánh cửa thép lớn để ăn. Jimmy tháo súng ra, ngồi xuống dựa lưng vào máy chủ số tám, tận hưởng sự ấm áp của cỗ máy bận bịu áp vào xương sống mình.

Phải mày mò một chút thì mới hiểu cơ chế vận hành của khẩu súng. Bố nó đã biến mất cùng với khẩu đã được nạp sẵn đạn, đến khi Jimmy phát hiện ra các thùng vũ khí và đạn dược, nhét được các hộp đạn sáng loáng vào trong thiết bị ấy là cả một bài toán hóc búa. Nó biến công việc ấy thành một Dự Án, giống như bố nó từng làm với việc nhà và các trò mày mò chỉnh sửa của họ. Kể từ hồi còn nhỏ, Jimmy đã chứng kiến bố nó tháo rời máy tính và các thiết bị điện tử khác, bày tất cả các mảnh ra - từng con ốc vít, từng cái bu lông, mọi đai ốc bắt vào bu lông - theo mẫu hình gọn gàng để ông biết chúng sẽ được lắp lại vào đâu. Jimmy đã làm điều tương tự với một khẩu súng trường. Và sau đó là với khẩu súng thứ hai, khi giày nó vô tình đạp trúng các bộ phận của khẩu đầu tiên.

Với khẩu súng thứ hai, nó thấy vị trí cuối cùng của viên đạn và làm thế nào đạn vào được đến đó. Lò xo trong hộp đựng đạn cứng ngắc, khiến cho việc nạp đạn trở nên khó khăn. Về sau, nó biết rằng đây được gọi là “hộp tiếp đạn” khi đọc mục “súng” dưới vần S trong mấy cái hộp đựng sách kia. Nó đọc về bộ phận ấy vài tuần sau khi đã tự mình phát hiện ra nguyên lý hoạt động của súng với kết quả là một cái lỗ trên trần nhà.

Nó giữ khẩu súng trong lòng, để ngang trên đùi, và đặt hai hộp trái cây trên mặt bên của báng súng. Dứa là món khoái khẩu của nó. Nó ngày nào cũng ăn một ít và buồn bã nhìn nguồn cung trên kệ hao hụt dần. Nó chưa bao giờ nghe nói về một loại trái cây như vậy, phải tra món đó trong một cuốn sách khác. Những quả dứa đã khiến nó thực hiện một chuyến du lịch chóng mặt qua các hộp sách. Vần B của “bãi biển” đã dẫn sang Đ của đại dương”. Quy mô của nó làm Jimmy ngẩn tò te. Và rồi đến “cá” dưới vần C . Nó đã quên ăn vào ngày hôm đó vì mê mải khám phá, và căn phòng với cái đài cùng chiếc đệm nhỏ của nó đã trở nên bừa bộn với những cuốn sách mở và hộp thiếc rỗng. Nó đã phải mất nguyên một tuần mới sắp xếp lại mọi thứ được gọn gàng. Kể từ đó, đã vô số lần nó mê mải với những chuyến du ngoạn như vậy.

Jimmy rút cái mở hộp gỉ sét cùng cái dĩa yêu thích của mình ra khỏi túi áo ngực, mở hộp đào ra. Có tiếng bụp nhẹ của không khí xì ra ngay từ nhát cắt đầu tiên. Jimmy đã học được rằng chớ có ăn đồ bên trong nếu nó không phát ra tiếng bụp kia. May mắn thay, nhà vệ sinh vẫn còn hoạt động hồi nó học được bài học đó. Jimmy nhớ nhà vệ sinh vô cùng.

Nó ăn mớ đào, nhấm nháp từng miếng trước khi húp nốt chỗ nước trái cây. Nó không chắc liệu mình có được phép uống phần đó không - cái nhãn không đả động gì đến chuyện ấy cả - nhưng đó là phần nó thấy khoái khẩu. Nó vớ lấy hộp dứa và cái mở hộp, đang chờ nghe tiếng không khí xì thì nghe thấy bàn phím của cánh cửa thép khổng lồ kêu bim bíp.

“Hơi sớm,” nó thì thầm với vị khách của mình. Nó đặt cái hộp sang một bên, liếm dĩa và nhét vào lại trong túi áo ngực. Nó kẹp khẩu súng dưới nách, ngồi canh me lúc cánh cửa nhúc nhích. Chỉ cần hở ra một khe thôi là nó sẽ khai hỏa.

Thay vào đó, nó nghe thấy bốn tiếng bíp vang lên từ bàn phím khi một bộ số được nhập vào, theo sau là tiếng rè rè báo hiệu rằng đó là mã sai. Jimmy siết chặt khẩu súng trong khi họ thử lại. Màn hình trên bàn phím chỉ có đủ chỗ cho bốn chữ số. Điều đó đồng nghĩa với mười ngàn tổ hợp nếu bao gồm cả bốn số không. Cánh cửa cho phép nhập sai ba lần trước khi bắt người ta chờ đến ngày hôm sau mới được nhập tiếp. Jimmy đã học được những điều này từ lâu. Nó cảm thấy như thể mẹ nó đã dạy nó quy tắc này, nhưng không thể như thế. Trừ phi bà đã làm điều ấy trong một giấc mơ.

Nó lắng nghe tiếng bàn phím bíp với một phỏng đoán khác và sau đó lại một tiếng rè rè khác. Thêm một số nữa bị loại trừ, thế có nghĩa là thời gian đang cạn dần. Mười hai-mười tám là mã chuẩn. Jimmy tự nguyền rủa mình vì đã nghĩ đến con số ấy; ngón tay nó rê về phía cò súng, chờ đợi. Nhưng suy nghĩ không thể bị nghe thấy. Phải nói ra ngoài miệng thì người ta mới nghe. Nó hay quên điều này, bởi vì nó lúc nào cũng nghe thấy suy nghĩ của mình.

Lần thử thứ ba và cũng là cuối cùng trong ngày bắt đầu, và Jimmy nôn nóng chờ được ăn món dứa. Nó và những người này đã hình thành một thông lệ, ba lần thử mỗi sáng. Mặc dù đáng sợ, đó vẫn là liều tiếp xúc với con người duy nhất mà nó có mỗi ngày, và nó đã trở nên dựa dẫm vào sự đều đặn của hoạt động này. Trên cỗ máy chủ đằng sau, nó đã tính toán. Nó phỏng đoán rằng họ đã bắt đầu từ 0000 và đang leo dần lên. Ba lần một ngày có nghĩa là họ sẽ mò ra đúng mã vào ngày 406 ở lần thử thứ hai. Ngày ấy còn cách chưa đầy một tháng.

Nhưng tính toán của Jimmy không trù liệu hết mọi trường hợp. Có một nỗi sợ cứ dai dẳng nấn ná, rằng họ có thể đã bỏ qua một vài số, rằng họ đã bắt đầu ở số nào đó khác, hoặc họ có thể sẽ ăn may nếu nhập mã đại. Biết đâu được đấy, có khi không chỉ mỗi một mã mới mở được cửa. Và bởi vì nó đã không để ý cách bố thay đổi mã, nó không thể chuyển mã lên dãy số cao hơn. Mà nhỡ làm thế chỉ tổ khiến cho họ đến sát hơn với dãy mã đúng thì sao? Có khi họ bắt đầu ở 9999. Tất nhiên, nó có thể hạ mã thấp xuống, hy vọng sẽ xuống được đến dưới một mã họ đã thử, nhưng nhỡ họ chưa thử thì sao? Làm thế và vô tình để họ lọt vào thì còn tồi tệ hơn cả không làm gì và sau đó chết đi. Jimmy không muốn chết. Nó không muốn chết, và nó không muốn giết bất cứ ai hết.

Não của nó cứ quay cuồng như vậy trong khi bốn chữ số tiếp theo được nhập vào. Khi bàn phím kêu lên rè rè lần thứ ba và cũng là lần cuối cùng vào ngày hôm đó, nó thả lỏng tay cầm súng. Jimmy lau lòng bàn tay đầy mồ hôi lên đùi và nhấc hộp dứa của nó lên.

“Xin chào, dứa,” nó thì thầm. Nó cúi đầu vào trong lòng và đâm thủng cái lon, lắng nghe thật kỹ.

Những quả dứa thì thầm đáp lại. Chúng nói rằng nó có thể ăn được rồi.