← Quay lại trang sách

Chương 82

CÓ DẤU HIỆU CỦA CẢ SỰ SỐNG lẫn cái chết chờ đợi anh ngoài hành lang. Một vòng tròn cháy sém trên nền gạch và đống tro rải rác đánh dấu tàn tích của một đống lửa cũ. Mặt ngoài của cánh cửa thép đầy những vết xước và chi chít vệt lõm. Các vệt lõm gợi cho anh nhớ đến những lần mình bắn trượt khi chơi Bắn Hộp, nụ hôn vô dụng viên đạn để lại trên lớp thép rắn. Ngay cạnh chân mình, Jimmy để ý thấy một vết ố trên sàn nhà - một mảng màu nâu lốm đốm - và nhớ một người đàn ông đã chết ở đó. Jimmy rời mắt khỏi những dấu hiệu của sự sống lẫn cái chết và bước vào hành lang.

Trong lúc bắt đầu đóng cửa, có gì đó khiến anh do dự. Jimmy tự hỏi có khi nào mã của anh sẽ không dùng được khi ở bên ngoài không. Nhỡ cánh cửa bị khóa lại và anh không còn quay được vào trong thì sao? Anh kiểm tra bàn phím và thấy các lỗ xung quanh tấm thép, nơi ai đó đã cố gắng nạy nó ra khỏi tường. Anh nhớ ra rằng có nhiều người khác muốn vào trong suốt những năm qua. Khi nhớ lại điều này, anh cảm thấy thật điên rồ vì muốn ra ngoài.

Trước khi để bản thân lo lắng hơn nữa, anh đóng cánh cửa thép lại. Tim anh chùng xuống một chút khi các bánh răng quay lên rù rù và ổ khóa trượt vào tường. Có một tiếng thịch trống rỗng, âm thanh chung cuộc đầy kinh khủng.

Jimmy vội vã chạy tới bàn phím, ngực đập thình thịch trong cổ họng, cảm thấy như thể đang có người chạy dọc cả ba hành lang để bắt anh, với những tiếng gào thét lạnh gáy và gậy gộc giương cao trên đầu....

Anh nhập mã, và cánh cửa ro ro mở ra. Anh đẩy tay cầm, hít thật sâu vào vài hơi mùi hương mái nhà dấu yêu... và suýt nữa thì phát mửa vì mùi chất thải của chính mình, ấm lên bởi các máy chủ nóng.

Không có ai chạy dọc hành lang. Anh cần một cái mở hộp mới. Anh cần tìm một nhà vệ sinh vẫn còn hoạt động. Anh cần một bộ quần yếm chưa tã như giẻ rách. Anh cần thở và tìm một mẻ thức ăn đóng hộp cùng nước mới.

Jimmy miễn cưỡng đóng cửa lại. Và mặc dù anh vừa kiểm tra bàn phím, nỗi sợ rằng anh sẽ không đời nào quay trở vào bên trong lại trỗi dậy. Các bánh răng bị mòn. Mã chỉ dùng được từ bên ngoài một lần mỗi ngày, một lần mỗi năm. Một phần trong anh biết - cái phần ám ảnh trong anh biết - rằng anh có thể kiểm tra mã hàng trăm lần và vẫn cứ lo lắng cái mã sẽ vô dụng vào lần thử tiếp theo. Anh có thể kiểm tra mãi mãi và sẽ không bao giờ hài lòng. Mạch đập của anh nện thình thịch trong tai khi anh rời cánh cửa.

Hành lang được thắp sáng trưng. Jimmy kẹp khẩu súng trường trên tay và lặng lẽ bước qua các văn phòng đã bị lục tung. Mọi thứ đều yên tĩnh ngoại trừ tiếng ro ro từ một ngọn đèn đang sắp hỏng và tiếng lật phật của một tờ giấy trên cái bàn kê ngay dưới một lỗ thông hơi. Trạm an ninh không có người trực. Jimmy bò qua cổng, nhớ đến Yani, hình dung cảnh cây cầu thang bên ngoài chật cứng người, một người đàn ông mặc đồ lau chùi lao ra ngoài và lội vào giữa đám đông, nhưng khi anh mở cửa nhìn ra ngoài, chiếu nghỉ trống rỗng.

Nó cũng tù mà tù mù. Chỉ có mấy ngọn đèn khẩn cấp màu xanh lá cây được bật. Jimmy chậm rãi đóng cửa lại để cái bản lề gỉ sét chỉ kèn kẹt rên rỉ thay vì ré tướng lên. Có một vật trên tấm lưới cạnh chân anh. Jimmy lấy giày huých nó, một hình trụ màu trắng dài bằng cẳng tay của anh với phần đầu lồi lên thành cục. Một khúc xương. Anh nhận ra nhờ cái đống từng là một người đàn ông nay đã thối rữa bên cạnh các máy chủ, sau khi bị kéo sát vào đống phân của anh.

Jimmy tin chắc rằng một ngày nào đó, xương cốt của chính mình cũng sẽ bị phô ra. Có thể ngay ngày hôm nay luôn. Anh sẽ không bao giờ quay trở lại được bên trong ngôi nhà nhỏ bé vững chắc của mình bên dưới các máy chủ. Và điều này không làm anh thấy sợ như đáng lẽ phải thế. Cái cảm giác choáng váng vì được ra ngoài không gian thông thoáng, với làn không khí mát mẻ và ánh sáng xanh của cây cầu thang, thậm chí cả thi hài của một người khác, là một sự giải tỏa đầy bất chợt và đáng hoan nghênh, sau bao năm tù túng vì bị giam cầm. Thứ từng là chuồng nhốt anh - các tầng của tháp giống - giờ lại là thế giới rộng lớn bên ngoài. Đây là một mảnh đất của vô vàn cái chết và những cơ hội chứa chan hy vọng.