Chương 83
ANH KHÔNG CÓ KẾ HOẠCH LỚN NÀO, không có định hướng cụ thể nào, nhưng lại cảm thấy thôi thúc muốn leo lên. Đèn pin của anh sắp sửa hết pin, thế nên anh biết phải khám phá các tầng một cách thật thận trọng. Anh mò mẫm trong một căn hộ, tìm kiếm một toa lét, giải quyết nỗi buồn theo đúng kiểu trời đã định, và nản lòng vô cùng khi thấy không có nước xả. Cái bồn rửa cũng không hoạt động. Cả vòi sen bên cạnh nhà vệ sinh cũng thế, khiến cho anh phải sử dụng một tấm ga trải giường trong bóng tối mịt mùng.
Anh bắt đầu leo lên. Có một cửa hàng tạp phẩm trên tầng mười chín, ngay bên dưới nhà của anh. Anh sẽ vào đấy kiểm tra xem có pin không, mặc dù anh e rằng hầu hết những thứ hữu ích giờ đã bị lấy đi hết rồi. Nhưng khu may mặc kiểu gì cũng sẽ có quần yếm. Anh tin chắc như thế. Một kế hoạch đang dần được hình thành.
Cho đến khi một rung động trên cầu thang làm thay đổi kế hoạch.
Jimmy dừng lại và lắng nghe tiếng bước chân cồm cộp. Chúng vọng đến từ phía trên. Anh có thể thấy chiếu nghỉ tiếp theo thò ra trên đầu, tròn một vòng quanh cột trụ trung tâm. Nó ở gần hơn chiếu nghỉ bên dưới. Thế là anh cắm đầu chạy, khẩu súng trường vỗ lạch cạch lên mớ bình buộc vào chiếc ba lô tự chế của anh, giày lóng ngóng gõ bôm bốp lên bậc thang, cả sợ hãi và nhẹ nhõm trước viễn cảnh không phải thui thủi một mình nữa.
Anh mở tung hai cánh cửa dẫn vào chiếu nghỉ tiếp theo và khép chúng lại, chừa ra một khe hở nhỏ. Anh áp má vào cánh cửa, nhìn qua khoảng trống, lắng nghe. Tiếng động càng lúc càng lớn. Jimmy nín thở. Một bóng hình phóng vụt qua, tay miết kin kít dọc lan can, rồi một bóng hình khác chạy sát phía sau, gào lên đe dọa. Cả hai đều chỉ là những cái bóng mờ. Anh ở yên trong bóng tối cuối một hành lang kỳ lạ và giữ im lặng cho đến khi tiếng ồn đã trở nên xa xăm và anh có thể cảm thấy có gì đó đang rón rén tiến về phía mình trên nền gạch, những bàn tay đầy vuốt sắc vươn qua vùng không gian đen như mực để xọc vào mái tóc dài tua tủa của anh, sau đó Jimmy quay trở ra ngoài chiếu nghỉ, đứng trong ánh sáng xanh tù mù của những ngọn đèn khẩn cấp, thở hổn hển và không biết phải tin cái gì.
Anh chỉ có một mình, kiểu nào cũng vậy. Ngay cả khi xung quanh vẫn còn người sống sót, những người duy nhất anh tìm thấy sẽ chỉ là những người truy đuổi hoặc giết anh.
Anh lại tiếp tục leo lên, nghe ngóng chăm chú hơn xem có tiếng bước chân nào không, đặt một tay lên lan can để cảm nhận rung động, leo theo đường xoắn ốc, băng qua nhà máy lọc nước trên tầng ba mươi hai, nông trại trên tầng ba mươi mốt, qua khu xử lý vệ sinh trên tầng hai mươi sáu, bám sát vùng ánh sáng xanh và tiến về phía cửa hàng tạp phẩm. Các cơ bắp trong chân anh ấm ran vì phải vận động, nhưng theo một cách tốt lành. Anh băng qua những cột mốc quen thuộc, những tầng lầu từ một kiếp đời khác với hàng đống tàn tích và những dây cùng ống dẫn. Thế giới đã trở nên gỉ sét, chẳng kém gì ký ức của anh.
Khi lên đến cửa hàng tạp phẩm, anh thấy nó gần như trống rỗng, ngoại trừ thi thể của ai đó bị mắc kẹt dưới một kệ hàng bị đổ. Đôi giày thò ra nhỏ tí, là của một người phụ nữ hay một đứa trẻ. Xương mắt cá chân trắng hếu nối giữa giày và gấu quần. Có hàng hóa bị mắc kẹt bên dưới kệ ngay cạnh người kia, nhưng Jimmy không muốn kiểm tra. Anh lục lọi mớ đồ rải rác trên các kệ khác để tìm pin hoặc một cái mở hộp. Có đồ chơi cùng đồ trang sức và nhiều thứ vô dụng khác. Jimmy cảm nhận được rằng đã có nhiều người đứng án bóng lên những món đồ đó. Anh tiết kiệm pin đèn bằng cách rón rén bước ra trong bóng tối.
Lục lọi căn hộ cũ của anh cũng chỉ tổ phí pin. Anh không còn cảm thấy nó như nhà nữa. Bên trong chứa đựng một nỗi buồn mà anh không thể xác định được cụ thể là gì, cảm giác rằng anh đã làm bố mẹ mình thất vọng, một cảm giác nhức nhối xưa cũ ở ngay chính giữa tâm trí anh, giống như kiểu nhức đầu hồi trước mỗi khi anh mút nước đá. Jimmy rời khỏi căn hộ và tiếp tục đi lên. Một cái gì đó vẫn đang vẫy gọi anh từ phía bên trên. Và mãi đến khi anh chỉ còn cách ngôi trường nửa vòng cầu thang thì anh mới biết nó là gì. Quá khứ xa xăm đang vẫy gọi anh. Cái ngày mọi sự bắt đầu. Lớp học của anh, anh vẫn nhớ là nơi mình lần cuối nhìn thấy mẹ, nơi bạn bè anh vẫn đang ngồi trong khối óc rối rắm của anh, nơi mà nếu anh ở lại, nếu anh có thể cứ thế quay trở về và ngồi vào bàn tua lại các sự kiện, kết quả sẽ khác hẳn.