← Quay lại trang sách

Chương 85 2345
Tháp giống 1

DONALD LÁI CHIẾC XE LĂN trống trở lại văn phòng của bác sĩ Wilson. Một chiếc chăn ẩm vắt trên tay vịn và kéo lê trên nền gạch. Anh cảm thấy tê dại. Ao ước của anh sáng hôm đó là có thể ban tặng sinh mệnh chứ không phải tước đoạt nó. Donald bắt đầu thấy thấm thía bản chất không thể cứu vãn của điều mình đã thực hiện, và anh thấy khó lòng nuốt nổi, khó lòng thở nổi. Anh dừng lại trong hành lang và suy nghĩ về con người mình đã trở thành. Kiến trúc sư ngây ngô. Tù nhân. Con rối. Người hành quyết. Anh mặc quần áo của một người đàn ông khác. Sự biến đổi của bản thân làm anh cảm thấy kinh hãi. Nước mắt anh trào ra, và anh lau đi một cách giận dữ. Chỉ cần suy nghĩ đến Helen và Mick là đủ, nghĩ đến cuộc đời đã bị tước đoạt khỏi anh là đủ. Mọi điều dẫn đến thời điểm đó, dẫn đến việc anh thức dậy trong tháp giống, đều là hành động của người khác. Anh có thể cảm thấy những sợi dây đứt lủng lẳng trên khuỷu tay và đầu gối. Anh là một con rối đứt dây, lèo lái một chiếc xe lăn trống trở lại đúng nơi của nó.

Donald cho dừng xe và đặt phanh. Anh lấy cái lọ nhựa ra khỏi túi và cân nhắc việc ăn cắp thêm một hoặc hai liều nữa. Anh e là ngủ nghê sẽ khó khăn lắm đây.

Các lọ được đặt trở lại vào ngăn tủ đầy lọ rỗng. Donald quay người định bỏ đi, thế rồi anh nhìn thấy tờ giấy ghi chú ở giữa chiếc băng ca:

Anh quên cái này.

- Wilson

Bức thông điệp được dán lên một tập hồ sơ mỏng. Donald nhớ đã đưa nó cho bác sĩ Wilson cùng với đồ đạc của anh kỹ thuật viên lò phản ứng. Chuyến đi đến hai tủ khóa như mơ mơ thực thực. Tất cả những gì anh có thể nhớ là nắm chặt điện thoại của mình, sự thật được xâu chuỗi lại với nhau, nhận ra rằng Anna đã lừa Mick và Thurman để dàn xếp một vụ hoán đổi khó hiểu vào phút chót, một chuyện chỉ có thể xảy ra khi một cô con gái rủ rỉ vào tai bố mình. Cuộc đời của anh đã bị đánh cắp như thế đó.

Tập hồ sơ nằm trong cái tủ khóa Anna đã nhắc đến trong bức thư gửi cho bố mình. Bây giờ nó có vẻ chẳng còn quan trọng gì nữa. Donald vo viên mẩu ghi chú của bác sĩ Wilson và ném nó vào thùng rác. Anh cầm lấy tập hồ sơ, định bụng sẽ loạng choạng quay lại giường cố gắng chợp mắt. Nhưng anh thấy mình mở nó ra.

Có duy nhất một tờ giấy bên trong. Một tờ giấy cũ. Nó đã bị ố vàng và phần cạnh trở nên xù xì ở những chỗ bị bong ra theo năm tháng. Bên dưới đoạn văn đánh máy dãn dòng đơn là năm chữ ký, một nét chữ kết hợp giữa hoa mỹ và gọn gàng. In đậm ở đầu tài liệu là RE: BẢN HIỆP ƯỚC.

Donald liếc lên nhìn cánh cửa. Anh quay lại và đi đến cái bàn nhỏ có đặt máy tính, để tập hồ sơ bên bàn phím và ngồi xuống. Bức thư Anna gửi cho bố cô cũng có tiêu đề như thế, cùng với chữ Khẩn . Anh đã đọc bức thư hàng chục lần để thử đoán ý nghĩa của nó. Và con số trong bức thư đã dẫn anh đến với tập hồ sơ này.

Anh biết khá rõ bản Hiệp Ước của các tháp giống, tài liệu quản lý giúp gìn giữ trật tự cho mỗi cơ sở, quản lý dân số bằng xổ số, chỉ định hình phạt từ phạt tiền đến lau chùi. Nhưng cái này quá ngắn gọn để có thể là bản Hiệp Ước đó. Nó trông giống như một mẩu thông báo từ cái thời anh còn ở Đồi Capitol.

Donald đọc:

Gửi tất cả...

Trước đây chúng ta đã thảo luận rằng mười cơ sở sẽ là đủ để phục vụ mục đích của mình, và khung thời gian một thế kỷ là đủ cho một cuộc thanh lọc trọn vẹn. Vì các thành viên của hiệp ước này đều quen thuộc với chuyện thiếu hụt ngân sách cũng như việc các kế hoạch chiến đấu sẽ hóa vô dụng ngay khi phát súng đầu tiên được khai hỏa, hẳn sẽ không ai ngạc nhiên trước việc tình hình thực tế đã khiến cho dự báo của chúng ta thay đổi. Chúng ta giờ cần đến ba mươi cơ sở và khung thời gian hai thế kỷ. Đội ngũ kỹ thuật viên đã cam đoan với tôi rằng tiến trình của họ sẽ giúp cho điều thứ hai trở nên khả thi. Những số liệu này có thể sẽ được xem xét lại một lần nữa.

Trong cuộc họp lần trước, ta cũng đã thảo luận về việc cho phép hai cơ sở tồn tại đến Ngày Chót để dự phòng (hoặc khả năng giữ lại một cơ sở để dự trữ). Điều đó đã được coi là không sáng suốt. Bỏ tất cả trứng vào trong một cái giỏ thì vẫn tốt hơn so với hiểm họa từ việc cho phép hai quả trứng hoặc nhiều hơn thế nở ra. Bởi vì đây là một thứ gây nảy sinh tranh cãi ngày một nhiều, sửa đổi này đối với bản Hiệp Ước gốc sẽ được ký bởi tất cả những người sáng lập và được coi là luật. Tôi sẽ đích thân trực Ca Chót và kéo cần gạt. Trong các mô hình mới nhất, triển vọng sống sót lâu dài lên đến mức 42 phần trăm. Tiến triển xuất sắc lắm, mọi người ạ.

-V

Donald rà soát các chữ ký thêm một lần nữa. Có dòng chữ ký nguệch ngoạc đơn giản của Thurman, có thể nhận ra từ vô số bản ghi nhớ và dự luật trên khu Đồi. Một chữ ký khác chắc là của Erskine. Một chữ ký trong giống như Charles Rhodes, ông thống đốc vênh vang của bang Oklahoma. Nhiều chữ ký khác không thể đọc được. Trên bản ghi nhớ không đề ngày tháng.

Anh đọc lại nó lần nữa. Anh chậm rãi hiểu ra, lúc đầu hãy còn bán tín bán nghi, nhưng dần tin chắc. Anh nhớ một danh sách từ ca trực trước của mình, một bảng xếp hạng các tháp giống. Tháp giống mười tám đã ở gần đầu. Đó là lý do Victor đã tìm mọi cách cứu cơ sở đó. Cái quyết định ông đề cập đến trong bản ghi nhớ, kéo cần gạt. Có phải ông đã nói gì đó về vụ này trong bức thư gửi cho Thurman không? Trong lời thú nhận trước khi ông tự sát? Victor đã dần không còn chắc chắn mình sẽ có thể đưa ra quyết định ấy.

Bỏ tất cả các giỏ vào trong một quả trứng . Câu ngạn ngữ không phải như thế. Donald ngả người ra sau ghế, và một bóng trong cái đèn bàn của bác sĩ Wilson nhấp nháy. Các bóng đèn không được thiết kế để trụ lâu đến vậy. Chúng tối dần đi, nhưng có đồ dự phòng.

Một quả trứng . Bởi vì họ sẽ làm gì nhau nếu có nhiều hơn một quả được phép nở?

Bản danh sách.

Lý do Donald xâu chuỗi được mọi thứ dễ dàng đến thế là bởi anh đã biết sẵn rồi. Đã biết từ bao lâu rồi. Làm sao có thể khác được? Những tên khốn này hoàn toàn không định trả tự do cho người dân trong các tháp giống. Không. Chỉ một tháp giống duy nhất được thế thôi. Bởi lẽ họ sẽ làm gì nhau nếu gặp nhau trên những ngọn đồi bên ngoài hàng trăm năm sau đó? Donald đã vẽ ra nơi này. Anh đáng lẽ phải biết từ đầu. Anh là một kiến trúc sư tử thần.

Anh nghĩ về bản danh sách, về thứ hạng của các tháp giống. Tháp giống đứng đầu là tháp giống duy nhất quan trọng. Nhưng thang đo của họ là gì? Quyết định đó có tính ngẫu nhiên thế nào? Tất cả những quả trứng đều sẽ bị tàn sát, chỉ trừ một quả. Với hy vọng gì? Kế hoạch gì? Rằng sự khác biệt và xung đột giữa những người dân trong cùng một tháp giống có thể được giải quyết ư? Nhưng sự khác biệt giữa các tháp giống thì lại là quá nhiều?

Donald ho vào bàn tay run rẩy của mình. Anh hiểu ra điều Anna đã cố gắng nói với anh. Và bây giờ thì đã quá muộn. Quá muộn để tìm kiếm câu trả lời. Sự sinh sự tử ở đời là như thế, và anh đã quên mất điều đó, tại một nơi mà cả hai thứ ấy đều bị bỏ qua. Không có chuyện đánh thức ai nữa. Chỉ có bối rối và đau buồn. Đồng minh duy nhất của anh đã mất.

Nhưng có một người khác anh có thể đánh thức, người mà ngay từ đầu anh đã hy vọng sẽ đánh thức được. Khả năng dựng người chết dậy này là một quyền năng phi thường. Donald rùng mình khi nhận ra ý nghĩa thực sự của bản Hiệp Ước là gì, bản hiệp ước giữa những kẻ điên đã âm mưu hủy diệt thế giới.

“Đây là một hiệp ước tự tử,” anh thì thầm, và những bức tường bê tông của tháp giống áp sát vào anh; chúng quấn quanh anh như vỏ trứng. Một quả trứng không bao giờ được phép nở. Bởi lẽ cái ổ rắn độc này là nơi nguy hiểm nhất trong số tất cả bọn chúng, và sẽ không có thế giới nào được an toàn nếu bọn họ tồn tại trong đó. Phụ nữ và trẻ em nằm trong xuồng cứu sinh chỉ để thúc giục những thành viên của tháp giống một tiếp tục trực ca của mình. Nhưng họ đều sẽ phải chết đuối. Tất cả bọn họ.