← Quay lại trang sách

Chương 86 2323
Năm thứ mười hai Tháp giống 17

ĐỘC MỘT MÌNH KHÔNG HỀ có dự định đi sâu xuống tháp giống - chuyện đó chỉ xảy ra tự nhiên thôi. Trong suốt những năm qua, anh đã khám phá khá nhiều theo cả hai hướng, đã ẩn nấp khi thấy tiếng người khác gây gổ, đã tìm thấy mớ bầy hầy họ để lại, nhưng những cuộc đụng độ như vậy ngày càng hiếm, và thế là những cuộc thám hiểm của anh ngày một táo bạo hơn. Bản tính tò mò cùng trọng lực và nỗi tuyệt vọng đã đẩy anh đi xuống. Chính những điều đó đã kết thúc chuỗi ngày cô độc của anh.

Anh vừa đi vừa lượm lặt đồ. Tại tầng một trăm hai mươi, anh phát hiện ra những nông trại khu dưới và dấu hiệu những người từng sống ở đó. Anh trước nay chưa bao giờ đi xa đến thế này. Những người sống sót giai đoạn đầu đã đấu dây và ống dẫn tự chế cho khu nông trại. Độc Một Mình lấy một ít cà rốt và củ cải từ mớ cỏ cây mọc um tùm rồi rời đi, cảm thấy như thể những bóng ma đang theo dõi mình. Lúc ra đến bên ngoài, vì nhận ra mình đang ở gần bộ phận Vật Tư huyền thoại - chủ đề của rất nhiều cuộc trò chuyện trên đài - anh đi xuống sâu hơn. Bộ phận Vật Tư là mảnh đất trù phú, hay đúng hơn là người ta vẫn hay nói thế. Lời hứa hẹn về pin và dụng cụ mở hộp kéo anh đi.

Cánh cửa dẫn vào bộ phận Vật Tư bị khóa. Trong khi đang lui cui bên lối vào và áp tai lên lớp thép lạnh, Độc Một Mình cảm thấy như thể có cặp mắt nào đó đang quan sát anh. Có một tiếng thình thịch mà anh vừa cảm thấy, vừa nghe thấy. Nó dường như vọng đến từ rất xa, như thể lá phổi của tháp giống ở đâu đó đang kêu cành cạch và khò khè. Anh lại thử mở cánh cửa. Nó dứt khoát không chịu nhúc nhích. Trông bên ngoài thì không thấy có ổ khóa nào cả, chỉ có cặp tay cầm dọc đúng chuẩn, đủ lớn để nắm vừa bằng một tay và kéo.

Độc Một Mình rút ra ngoài cầu thang. Anh nhẹ nhàng nắm lấy lan can bằng cả hai tay và dỏng tai nghe ngóng. Anh chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, anh nghe thấy tiếng mạch đập của chính mình trong tai. Anh biết đó là khi mình đang lắng nghe chuẩn nhất.

Không có bóng ma nào hết. Lan can không rung động gì cả. Anh kiểm tra khẩu súng trường, đảm bảo rằng chốt an toàn đã được gạt xuống, sau đó kéo nó sát vào vai. Anh nhắm vào chỗ giữa hai cánh cửa, nơi tay cầm giao nhau. Anh hình dung một cái hộp nằm ở đó, mường tượng cảnh bắn trúng nó, cố gắng không tưởng tượng ra ngực của một con người. Anh bóp cò một cách khẽ khàng và chậm rãi đến mức khi viên đạn nổ ra khỏi nòng súng, nó làm anh giật mình. Tiếng nổ của phát bắn vang dội khắp tháp giống. Một tiếng sấm rền, rồi cả chục tiếng vang. Độc Một Mình nhắm mục tiêu một lần nữa và bắn phát thứ hai. Phát thứ ba. BÙM. BÙM. Anh đoán bóng ma ở khắp nơi sẽ co rúm người lại. Anh chỉ có Độc Một Mình, nhưng khẩu súng trường đem đến cho anh một người bạn ồn ào.

Anh tròng dây đeo súng qua đầu và thử mở cửa. Một cánh cửa hơi nhúc nhích. Mặc dù cửa mở ra ngoài, Độc Một Mình vẫn lùi lại đá, chỉ để dồn lực vào bất cứ thứ gì vẫn còn đang giữ chúng. Sang lần kéo thứ hai, cánh cửa kèn kẹt mở ra. Các mảnh vỡ từ bên trong rơi xuống chiếu nghỉ. Các lỗ ở mặt trong cánh cửa lớn hơn nhiều so với mặt ngoài, và kim loại ánh lên sáng loáng ở những chỗ bong ra. Độc Một Mình cũng phát hiện ra nó rất sắc nữa, khiến anh phải đưa ngón tay lên miệng mút.

Sự im lặng trong bộ phận Vật Tư nghe thật choáng ngợp sau tiếng nổ của khẩu súng trường. Độc Một Mình lại gần cái quầy kéo dài từ tường này sang tường khác. Có những chỗ quầy không liền khối, cho phép anh chui qua bên dưới. Thế rồi anh nhìn thấy bản lề kim loại và biết bề mặt quầy có thể được nhấc lên và gập lại để anh bước qua. Đằng sau quầy là những kệ cao và lối đi đầy rẫy những món đồ linh tinh. Độc Một Mình có cảm tưởng mình nghe thấy một tiếng cào, nhưng đó chỉ là tiếng một cánh cửa tự đóng lại nhờ bản lề lò xo. Anh nhón chân qua các mảnh vỡ và rút khẩu súng trường khỏi lưng. Đề phòng có chuyện xảy ra.

Các thùng trên kệ đã bị lục lọi. Nhiều thùng còn mất tích hoàn toàn. Một số bị lộn ngược, đồ đạc chứa bên trong rải rác trên sàn nhà. Theo như những gì Độc Một Mình thấy, bộ phận Vật Tư trông giống như một cửa hàng bu lông và ốc vít. Hàng bao thùng chứa đầy đồ kim loại gia công - đinh tán, đai ốc, bu lông, vòng đệm, móc và bản lề. Anh thọc tay vào trong một cái thùng chứa đầy long đền nhỏ xíu và vốc một nắm, để cho chúng tràn ra giữa những ngón tay. Chúng cất lên một bài ca lệch nhịp lúc rơi xuống.

Xuôi lối đi, các món kim loại lớn dần. Có máy bơm và những đoạn đường ống, những thùng chứa phụ tùng để cắt ống, làm cho nó xoay góc và bít miệng. Độc Một Mình thầm ghi nhớ vị trí mọi thứ. Anh nghĩ về tất cả những Dự Án phi thường mà mình có thể triển khai.

Đằng sau các lối đi là một hành lang trải dài theo cả hai hướng, hai bên đều có các cánh cửa. Càng xuôi hành lang thì càng tối. Anh lấy đèn pin ra khỏi túi áo và chiếu chùm sáng yếu ớt vào vùng tối mịt mù. Anh đáng lẽ phải lục lọi các kệ tìm một cục pin mới, nhưng có gì đó cứ kéo anh bước xuôi hành lang. Có gì đó bất thường. Rác vương vãi trên mặt đất. Đó là mùi cà chua. Loại đóng hộp, loại có mùi ngọt như thứ nước xốt ngâm nó, không ngọt như mùi quả tươi.

Anh cúi xuống nhặt lên một cái hộp bị vứt. Bột cà chua đỏ bám dính trên nắp. Khi dùng ngón tay chấm nhẹ, anh thấy nó ươn ướt, không bị cứng lại, như trạng thái anh biết nó sẽ trở thành sau vài ngày. Độc Một Mình chạm ngón tay lên lưỡi, cái vị làm các giác quan của anh giật nẩy, nhận thức này chẳng khác nào một cú sốc đối với thần kinh của anh. Anh nắm chặt khẩu súng trường và kéo dây qua đầu, ghì báng vào vai. Anh giữ đèn pin và tay nắm của khẩu súng trong cùng một tay, tì nòng lên đầu cây đèn. Cái nòng xẻ đôi chùm sáng chiếu lên trần nhà, để lại một bóng đen phía trên đầu anh.

Độc Một Mình chĩa thước ngắm dọc hành lang. Đèn pin của anh dao động. Anh rón rén bước dọc một hành lang dường như đang nín thở.

Các tay nắm cửa mà anh thử vặn đều không bị khóa. Anh đẩy cửa vào trong, ngón tay đặt trên cò súng, thấy mấy căn phòng đầy bóng tối. Có những cỗ máy đặt trên bệ, không có điện. Máy cắt và máy hàn, máy tạo hình và máy nối, tất cả đều loang lổ vệt gỉ sét màu cam. Chúng chỉ xuất đầu lộ diện khi đèn pin của anh lia vào. Trong một tích tắc, mỗi cỗ máy lờ mờ trong bóng tối trông chẳng khác nào một người đàn ông giơ hai tay lên và sẵn sàng về tới trước. Có thêm nhiều cánh cửa nữa ở phía sau những căn phòng này. Một mê cung nhà kho. Vôi gạch đổ nát vương vãi khắp nơi. Bằng chứng về cuộc di cư ban đầu đã mất đi giữa cuộc đấu tranh sinh tồn diễn ra kể từ đó.

Một căn phòng có mùi gì là lạ, tương tự như điện nóng, như mùi khẩu súng trường của anh sau khi vỏ đạn bị đẩy ra. Các bức tường trong căn phòng đó cháy đen sì. Bóng tối nuốt chửng chùm sáng đèn pin của anh. Anh đi sang cánh cửa tiếp theo, bỏ lại tít đằng sau ánh đèn khẩn cấp màu xanh lá cây yếu ớt, le lói tràn vào từ cầu thang và xuyên qua các kệ cao chứa đầy bu lông và ốc vít.

Một ánh sáng trông rất đáng ngờ phát ra ở phía xa cuối hành lang. Một cánh cửa mở. Độc Một Mình nghĩ anh nghe thấy gì đó. Anh thở khẽ lại và chờ đợi. Không một lời thì thầm, chỉ có mỗi nhịp tim của anh, có khi không có gì. Anh nghĩ đến hàng ngàn người hồi trước từng sống trong tháp giống. Có bao nhiêu người như anh đã sống sót? Có bao nhiêu người chăm sóc tàn dư của các khu nông trại, lấy lưỡi dao cạo bên trong hộp, nạo lấy calo ở dưới, để mắt dò tìm những đốm gỉ sét? Có lẽ giờ chỉ còn mỗi anh làm vậy nữa thôi. Chỉ Độc Một Mình.

Một luồng ánh sáng mờ nhạt rò ra từ cánh cửa kế bên. Độc Một Mình tiến lại gần một cách thận trọng, phát bực với đôi giày của mình vì cứ rít lên kin kít, và lấy đầu nòng súng thúc cửa mở. Anh nhớ cái cảm giác đá một người đàn ông từ xa, xem máu phun ra khỏi ngực người ấy. Đèn pin của anh nhấp nháy hết bật lại tắt, pin lại giở chứng. Độc Một Mình buông khẩu súng trường ra và đập cây đèn vào đùi cho đến khi chùm sáng bùng lên. Anh nhìn vào trong căn phòng, tìm kiếm nguồn sáng.

Một lát ánh sáng lẹm lên từ dưới sàn nhà, một lát ánh sáng tỏa ra từ một vòng tròn phát sáng. Đó là ống kính của một cây đèn pin khác.

Độc Một Mình hớp vào một hơi nông trước phát hiện tình cờ này. Anh vội vã tiến về phía trước, đá vỏ hộp và những khối rác đi khắp nơi, cúi xuống bên cây đèn đang tỏa rạng. Anh tắt đèn pin của mình đi và nhét nó vào túi, nhặt cái đèn pin kia lên. Nó tỏa sáng rực rỡ. Anh chiếu nó khắp xung quanh, hết sức phấn khích. Đây chính là thứ anh tìm kiếm. Không chỉ pin mới, còn vớ được cả đèn mới nữa. Anh sẽ dùng được chỗ pin bên trong suốt nhiều năm liền nếu cẩn thận, nếu tiết kiệm. Nhưng chúng sẽ không kéo dài quá vài ngày nếu anh vô tình để nó bật hoài.

Một vài ngày.

Một xô nước lạnh đổ ập xuống sống lưng Độc Một Mình. Bóng tối xung quanh anh áp vào gần hơn. Anh nghe thấy những tiếng thì thầm tưởng tượng vọng ra từ trong bóng tối, và cây đèn pin trong tay anh đang ấm. Có phải nó đã ấm sẵn từ khi anh nhặt nó lên không?

Anh đứng đấy. Một cái vỏ hộp trống kêu ồn ã cạnh đôi giày của anh. Độc Một Mình nhận ra mình đang gây huyên náo cỡ nào, đã mang bao nhiêu ánh sáng và sự sống vào cái nơi tối tăm chết chóc này. Anh lùi về phía cửa, tì khẩu súng vào vai, cảm thấy như thể đang có hàng loạt bàn tay vồ về phía mình từ mọi hướng, những móng tay dài dơ dáy sắp sửa cắm ngập vào da thịt anh.

Anh suýt làm rơi đèn pin khi quay đầu bỏ chạy. Khẩu súng trường đập vào rầm cửa và ấn vào ngón tay anh. Một quầng sáng chói lòa lóe lên trong hành lang đen kịt như than, một tiếng nổ như ngày tận thế, một phát thúc từ khẩu súng. Và rồi Độc Một Mình cắm đầu cắm cổ chạy. Chạy về phía kệ nơi có ánh đèn cầu thang. Anh chạy cuống cuồng trong khi những thứ tưởng tượng đuổi theo anh, trong khối óc thảng thốt không có chỗ để lãnh hội sự thật rằng anh đã mang nỗi kinh hoàng đến cho những người sống ở đó, rằng khi tìm được chiếc đèn pin mới, sáng đều, bấy giờ đang đung đưa kia, anh đã khiến cho ai đó khác bị bỏ mặc trong tiếng nổ vang vọng và bóng tối đen ngòm mà mình bỏ lại phía sau.