Chương 87
ANH CHẠY RA KHỎI BỘ PHẬN VẬT TƯ và tiến xuống sâu hơn, chiếc đèn pin thứ hai bù đắp cho màn sợ hãi vừa rồi. Ở tầng một trăm hai mươi tám, anh dừng lại trong một căn hộ để giải tỏa bàng quang. Nó dường như luôn đầy căng bất cứ khi nào anh thấy sợ hãi. Anh tính đến chuyện nghỉ ngơi một chút trên tấm đệm trần của căn hộ, nhưng ngờ rằng hiện vẫn chưa là đêm. Adrenalin lắng xuống chỉ đang khiến cho anh cảm thấy buồn ngủ mà thôi.
Khi quay trở ra ngoài chiếu nghỉ, anh cân nhắc các lựa chọn của mình. Anh đã thấy gần như tất cả những gì còn sót lại của tháp giống. Chỉ có mỗi anh và những con ma. Anh đã ghi nhớ trong đầu vị trí của nhiều thứ, đã phát hiện ra một nông trại thứ hai chứa đầy thức ăn, đã tìm thấy nguồn nước ở tầng một trăm mười hai, đã sử dụng súng của mình để mở một cánh cửa. Vẫn không có dụng cụ mở hộp, nhưng anh có thể xoay xở với tuốc nơ vít và búa. Anh càng đi xuống khám phá thì tình hình càng khả quan hơn, thế nên anh tiếp tục theo hướng đó.
Sau khi xuống sâu thêm một chục tầng, nhiệt độ bắt đầu giảm hẳn. Không khí trở nên mát mẻ, ẩm ướt và bung nở thành những đám mây khi anh thở ra. Một vòi cứu hỏa khẩn cấp đã bị bỏ vạ vật bên ngoài tầng một trăm ba mươi sáu, kéo ra từ cái tủ chứa gỉ sét nhỏ bé của nó. Cái vòi quấn rối vào nhau nằm trên chiếu nghỉ. Nước nhỏ tong tỏng từ vòi, và Độc Một Mình có thể nghe thấy cú va vang lên như tiếng chuông nhỏ ở đâu đó xa hơn bên dưới. Anh đã gần xuống đến đáy. Khu dưới sâu. Anh chưa bao giờ đến khu dưới sâu cả.
Anh rót nước từ vòi vào trong bình. Thông thường, chỉ cần vặn mở các van đó ra một tí thôi là cũng sẽ khiến cho nguyên cả một dòng chảy mạnh mẽ tuôn trào. Độc Một Mình đã vặn van hết cỡ, nhưng anh vẫn phải nâng cái nùi vòi lên khỏi chiếu nghỉ và vắt mãi mới được nửa bình. Anh uống vài ngụm, nhăn mặt trước vị đắng từ lớp vải của vòi, sau đó vặn nắp bình. Nó treo lủng lẳng trên ba lô của anh, bấy giờ đang xủng xoẻng đủ thứ đồ linh tinh anh đã nhặt nhạnh kể từ khi rời khỏi nhà ngày hôm trước. Khiêng từng ấy đồ cùng với khẩu súng trường là rất nặng.
Độc Một Mình nhìn qua lan can và trông thấy đáy tháp giống bên dưới: mặt sàn khu dưới sâu, trơn bóng và sáng loáng. Tất cả những gì anh biết về bộ phận Cơ Khí - các tầng bên dưới khúc quanh cuối cùng của cầu thang - là điện và không khí từ đó mà ra. Vì cả hai vẫn còn chút ít, như vậy có khả năng là sẽ có người. Độc Một Mình thận trọng nắm chặt khẩu súng trường. Anh không chắc mình có bao giờ còn muốn gặp lại người nào nữa không.
Anh leo vòng vòng xuống một vài lần cầu thang nữa, giày gõ cồm cộp. Bất cứ ai áp tai vào lan can cũng sẽ nghe thấy bước tiến của anh. Ý nghĩ ấy khiến cho một cơn ớn lạnh truyền dọc cánh tay anh. Độc Một Mình mường tượng ra cảnh mười ngàn người xếp hàng bên lan can, mũi chạm vào đỉnh đầu của người đằng trước, tất cả cùng lắng nghe anh trong khi anh bước xuống, một vòng xoắn ốc những cái đầu vô chủ bất tận, bám sát từng đường đi nước bước của anh.
“Biến đi, lũ ma,” anh thì thầm. Anh bám sát lan can phía trong để đề phòng. Các bậc thang ở gần cây cột phát ra ít tiếng ồn hơn. Anh nhớ lại khung cảnh từ nhiều năm trước, hồi trên các bậc thang không còn tí chỗ nào, hồi mọi người vây kín quanh anh, và mẹ anh đã hét lên bảo anh tiếp tục đi mà không có bà. Độc Một Mình cảm thấy như một lần nữa trở về tuổi mười sáu, chỉ có điều những giọt nước mắt của anh lặn biến vào trong bộ râu trước khi anh kịp lau chúng đi. Anh lại mười sáu tuổi. Mãi mãi mười sáu tuổi.
Giày của anh đạp tõm vào trong làn nước lạnh. Độc Một Mình giật mình và tuột tay trên lan can. Anh trượt chân, chật vật giữ thăng bằng và sụp xuống một bên đầu gối, nước ngấm ướt tận háng, khẩu súng trường tuột khỏi vai, ba lô của anh bị ướt.
Anh chửi thề, loạng choạng đứng dậy. Nước nhỏ tong tỏng từ nòng súng trường, một dòng đạn lỏng. Bộ quần yếm của anh lạnh cóng, và những chỗ bị ướt sũng dính tịt vào da anh. Độc Một Mình lau mắt, bấy giờ đang đầy lệ, và thoáng tự hỏi rằng có phải toàn bộ chỗ nước dưới chân mình tích tụ lại từ những năm khóc lóc không.
“Ngu xuẩn,” anh nói. Đó là một suy nghĩ ngu xuẩn. Nước chắc chảy ra từ tất cả các nhà vệ sinh nay đã không còn hoạt động nữa. Hoặc có thể đây là nơi chúng xả xuống, và bây giờ không còn thợ cơ khí để lọc và bơm nó trở lại khu Trên Đỉnh.
Anh lùi lại một bước và nhìn mặt nước động từ từ lắng xuống. Đây chính là mặt sàn bóng loáng mà anh đã nhìn thấy từ trên cao. Khi nhìn qua bề mặt đục ngầu của nó - phủ bên trên là một lớp váng sặc sỡ đủ mọi loại màu sắc trên đời - anh thấy cây cầu thang xoắn ốc đến mút tầm mắt và đâm sâu xuống dưới làn nước thẫm. Tháp giống đã bị ngập lụt.
Độc Một Mình quan sát nơi làn nước giao với lan can và chờ xem nước có dâng lên không. Nếu có thì nó cũng dâng chậm hơn hẳn khả năng xác định của anh.
Một trong những cánh cửa ở tầng một trăm ba mươi bảy đong đưa theo từng đợt sóng mà anh đã tạo ra. Làn nước cao hơn chiếu nghỉ sáu mươi phân gì đó. Bên trong cửa, nước cũng dâng cao tương tự. Toàn bộ tháp giống đang dần bị ngập nước , anh thầm nghĩ. Phải mất nhiều năm thì nó mới lên được đến mức cao như thế này. Liệu nó có tiếp tục dâng lên mãi không? Bao lâu nữa thì nó ngập kín nhà của anh trên tầng ba mươi tư? Bao lâu nữa thì nó ngập lên đến trên đỉnh tháp giống?
Nghĩ đến việc từ từ chết đuối khiến cho một âm thanh lạ phát ra từ miệng Độc Một Mình, một âm thanh như tiếng thút thít buồn bã. Quần áo của anh nhỏ nước xuống lại bên dưới, rồi Độc Một Mình lại nghe thấy tiếng thút thít kia. Nó không phải do anh thốt ra.
Anh chúi xuống và nhìn vào trong cái tầng ngập nước, nghe. Kia. Tiếng ai đó khóc. Nó đến từ bên trong các tầng ngập lụt, và Độc Một Mình biết rằng anh không cô đơn.