← Quay lại trang sách

Chương 88

NGHE CÓ VẺ NHƯ TIẾNG một đứa trẻ sơ sinh. Độc Một Mình nhìn xuống làn nước. Anh sẽ phải lội qua nó để vào trong tầng kia. Những ánh đèn xanh mờ phía trên đầu khiến cho thế giới mang một vẻ nhợt nhạt đầy ma quái. Không khí lạnh cóng, nước thậm chí còn lạnh hơn.

Anh leo ngược lên trên và để chiếc ba lô nặng nề của mình xuống một trong những bậc thang khô - mạn bên ngoài, nơi các bậc thang rộng hơn. Anh hạ người xuống, khẩu súng gõ lanh canh trên cầu thang. Gấu bộ quần yếm của anh ướt sũng. Anh cuộn chúng lên bắp chân, sau đó bắt đầu tháo dây giày.

Anh lắng nghe tiếng khóc thêm lần nữa. Nó không vang lên. Anh tự hỏi liệu có cần cất công lội nước ướt nhẹp và lạnh lẽo vì một thứ anh tưởng tượng ra không, vì một hồn ma khác, thứ sẽ biến mất ngay khi anh chú ý đến nó. Anh dốc nước ra khỏi giày trước khi đặt sang một bên. Anh rút tất ra - ngón chân cái của anh thò qua một cái lỗ trên một chiếc tất. Anh vắt xoắn chúng, sau đó vắt chúng lên trên lan can để phơi khô.

Anh để ba lô của mình cách mực nước bốn bậc thang. Chắc chắn nước sẽ không dâng lên đủ nhanh để anh phải lo lắng. Kể từ khi anh đến đây, nước không có vẻ gì là đã nhúc nhích. Anh liếc nhìn vào ô cửa một lần nữa, chú ý đến chiều cao của làn nước, và tưởng tượng cảnh nước lũ dâng lên trong khi anh còn đang mắc kẹt bên trong. Độc Một Mình run lên không phải vì lạnh. Anh có cảm tưởng mình lại vừa nghe thấy tiếng đứa bé khóc.

Anh thầm nghĩ mình đã đủ tuổi để sinh con. Anh tính toán. Anh hiếm khi làm phép toán này. Có phải anh hai mươi sáu tuổi không nhỉ? Hay là hai mươi bảy? Một sinh nhật khác đã trôi qua mà không có ai nhắc anh. Không có bánh ngọt, không có nến được thắp lên và nhanh chóng bị thổi tắt. “Thổi nến nhanh lên,” mẹ anh hay nói. Bố anh chỉ vừa mới thắp nó lên là Jimmy đã rướn tới để thổi tắt nó. Ngọn lửa chỉ bùng lên trong đúng một tích tắc, còn chưa kịp làm nóng sáp, rồi ngọn nến gia đình sẽ được cất đi để dành cho bố anh, người tiếp theo có sinh nhật.

Anh cảm thấy đó là một truyền thống ngớ ngẩn. Nhưng nghe bảo là số sáp trong nến đáp ứng đủ cho số lượng sinh nhật trong mỗi gia đình. Nến của nhà Parker đã được dùng qua nhiều thế hệ và vẫn chưa cháy hết một nửa. Jimmy đã từng nghĩ anh sẽ sống mãi mãi nếu anh thổi tắt nến đủ nhanh. Anh và bố mẹ anh sẽ sống mãi mãi. Nhưng đó không phải sự thật. Sẽ chỉ còn có một mình anh cho đến khi chết, thế nên cây nến chỉ là một lời nói dối.

Anh bước xuống dưới làn nước và lội về phía cánh cửa, đôi chân anh bị cái lạnh làm cho tê dại đi. Lớp váng đầy màu sắc trên mặt nước xoáy tròn hòa trộn và loang xung quanh những thanh chống lan can chiếu nghỉ. Độc Một Mình dừng lại nhìn ra ngoài chiếu nghỉ. Thật kỳ lạ khi ở cách đáy tháp giống nhường ấy mà chỗ chất lỏng này vẫn ra đến tận các bức tường bê tông. Nếu anh bị ngã, liệu nước có hãm tốc độ rơi xuống đáy của anh không? Hay liệu anh sẽ trôi bồng bềnh trên bề mặt của nó như một mảnh rác đằng kia? Anh nghĩ mình sẽ chìm. Lượng nước nhiều nhất anh từng ngâm mình bên trong là nước trong một cái chậu, và hồi đó anh ngồi chạm đáy. Nước bấy giờ đang ngập đến ống đồng của anh. Nỗi sợ bị trượt chân qua một vết nứt vô hình nào đó và rơi tòm xuống vòng tay tử thần khiến anh phải cẩn thận đưa bước. Anh chật vật cảm nhận lớp lưới kim loại bên dưới bàn chân, cho dù chân anh đang càng lúc càng buốt lạnh hơn. Một thứ gì đó màu bạc như đang lóe lên bên dưới tấm lưới sắt, nhưng anh tin rằng đó chỉ là hình ảnh phản chiếu của mình hay điệu nhảy của lớp màu loang loáng ánh kim trên bề mặt mà thôi.

“Khôn hồn thì phải bõ công tao đấy nhé,” anh nói với hồn ma của một đứa bé nào đó phía xa hành lang.

Anh lắng nghe tiếng con ma đáp lời, nhưng nó không còn khóc nữa. Ánh sáng bên ngoài cánh của dần chuyển thành đen ngòm, thế nên anh rút đèn pin ra khỏi túi áo ngực và bật nó lên. Lớp nước gợn sóng bắt lấy chùm tia và phóng đại nó. Những làn sóng ánh sáng nhảy múa trên trần nhà, tạo thành một màn biểu diễn mê hoặc và đẹp đến nỗi Độc Một Mình quên béng cả làn nước đóng băng. Hoặc có lẽ nguyên nhân là bởi đôi chân của anh đã không còn cảm giác gì nữa.

“Xin chào?” anh gọi to.

Giọng anh vọng trở lại. Anh chiếu đèn dọc cái hành lang rẽ nhánh theo ba hướng. Hai nhánh cong vòng như thể sẽ giao nhau ở phía bên kia cây cầu thang. Đây là một tầng theo kiểu trục bánh và nan hoa. Độc Một Mình cười phá lên. Xe đạp trong vần X . Anh nghĩ về mục đó và nhận ra từ trục bánh và nan hoa từ đâu mà ra. Đây là những khám phá kỳ diệu, cách những từ cổ trở thành....

Một tiếng khóc.

Lần này thì chắc chắn đúng, hoặc là anh đã thực sự mất trí. Độc Một Mình quay lại chiếu đèn pin xuôi hành lang cong. Anh đợi. Bốn bề im phăng phắc. Tiếng thì thầm của những gợn sóng va vào tường hành lang. Anh dò dẫm đi về phía tiếng động, ống đồng tạo ra những đợt sóng mới. Anh nổi bồng bềnh như một con ma. Anh không cảm thấy đôi chân của mình nữa.

Đó là một tầng nhà ở. Nhưng tại sao lại có người sống ở đây, nơi nước chảy vào? Anh dừng lại bên ngoài một phòng giải trí chung và xua tan các mảng bóng tối với cây đèn pin của mình. Có một cái bàn bóng bàn ở giữa phòng. Gỉ sét vươn lên những chiếc chân thép như thể làn nước đã đuổi nó lên trên đó. Mấy chiếc vợt vẫn còn trên bề mặt cong vênh của cái bàn xanh mục nát. Xanh là màu của cỏ , Độc Một Mình nghĩ thầm. Những cuốn sách Di Sản đã làm cho anh nhìn nhận thế giới của chính mình với con mắt khác.

Một cái gì đó va vào ống chân anh, và Độc Một Mình giật nẩy người. Anh chĩa đèn xuống và thấy một tấm đệm trôi lềnh bềnh bên chân. Anh đẩy nó ra lội về phía cửa tiếp theo.

Một nhà bếp chung. Anh nhận ra cách bố trí những chiếc bàn rộng và toàn bộ chỗ ghế. Hầu hết đống ghế nằm lăn lóc, một phần chìm dưới nước. Một vài cái chân thò lên ở mấy cái ghế bị lật ngược. Trong góc có hai bếp lò và nguyên một bức tường đầy những tủ. Căn phòng tối om; ánh sáng từ cây cầu thang gần như không chiếu nổi vào đến trong này. Độc Một Mình tưởng tượng rằng nếu pin hết, anh sẽ phải mò mẫm tìm đường ra. Anh đáng lẽ phải mang theo đèn pin mới, không phải cái cũ.

Một tiếng khóc. Lần này nghe to hơn. Ở gần. Đâu đó trong phòng.

Độc Một Mình quay đèn pin của anh đi khắp mọi hướng nhưng không thể nhìn thấy mọi góc cùng một lúc. Tủ và mặt bàn. Anh thầm nghĩ có một đốm chuyển động. Anh quay đèn lại một chút, và có gì đó di chuyển trên đầu một cái tủ. Nó nhảy thẳng lên, có tiếng móng vuốt cào khi nó bám vào một cái tủ mở phía trên quầy, thế rồi cái đuôi rậm rạp lướt qua trước khi một bóng đen biến mất vào trong bóng tối.