← Quay lại trang sách

Chương 89

MỘT CON MÈO! MỘT SINH VẬT SỐNG. Một sinh vật anh không cần phải sợ hãi, không thể làm hại anh. Độc Một Mình bước vào trong phòng, cất tiếng gọi, “Meo, meo, meo.” Anh nhớ những người hàng xóm từng tìm cách bắt con thú cụt đuôi sống ở cuối hành lang nơi có căn hộ cũ của anh.

Một cái gì đó sục sạo trong tủ. Một cánh cửa đang đóng lạch cạch mở ra rồi lại đóng sầm vào. Anh chỉ có thể nhìn thấy từng khoảng một, nơi anh nhắm đèn pin vào. Cẳng chân anh quẹt phải thứ gì đó. Anh chiếu đèn xuống và thấy rác với mảnh vụn trôi nổi trong làn nước. Có một tiếng rít và một tiếng tõm. Anh tìm bằng đèn pin, thấy một gợn sóng hình chữ V phía sau thứ mà anh đoán là một con chuột đang bơi. Độc Một Mình không còn muốn ở trong căn phòng đó nữa. Anh rùng mình và xoa cánh tay bằng bàn tay trống. Con mèo đang làm loạn trong tủ.

“Qua đây nào, meo meo,” anh nói, không còn hào hứng như trước nữa. Anh thò tay vào túi áo ngực, rút ra một thanh đồ ăn của mình và dùng răng xé bao bì. Anh cũng cắn một miếng nhạt thếch, nhai và chìa phần còn lại ra trước mặt. Tháp giống đã chết mười hai năm. Anh tự hỏi lũ mèo đã sống được bao lâu, làm thế nào mà con mèo này trụ được lâu đến thế. Và nó ăn gì cơ chứ? Hay là đám mèo lúc trước đã sinh thêm? Đây có phải một con mèo mới không?

Bàn chân trần của anh quẹt qua thứ gì đó dưới nước. Ánh sáng phản chiếu khiến cho việc quan sát trở nên khó khăn, và rồi một cục xương trắng trồi lên khỏi mặt nước trước khi chìm xuống một lần nữa. Thi hài lỏng lẻo của một ai đó quanh mắt cá chân anh.

Độc Một Mình giả vờ đó chỉ là rác. Anh ra đến cái tủ bấy giờ đang phát ra tiếng ồn, nắm lấy tay cầm và kéo mở nó ra. Có một tiếng rít vọng ra từ trong bóng tối. Những cái lon và hộp mục nát xê dịch khi con mèo rụt vào sâu hơn. Độc Một Mình bẻ một mảnh từ cái thanh thức ăn nhạt nhẽo và đặt lên tủ. Anh đợi. Có một tiếng chít khác vang lên từ trong góc phòng, tiếng nước vỗ vào đồ đạc, một sự tĩnh lặng bên trong tủ. Anh hạ đèn pin xuống để không làm con vật hoảng sợ.

Hai con mắt tiến lại như ánh đèn nhấp nháy. Chúng dán chặt vào Độc Một Mình suốt một quãng thời gian ngắn mà như bất tận. Anh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi liệu đôi chân của mình có thể rụng rời vì buốt lạnh không. Đôi mắt tiến lại gần hơn và hướng xuống dưới. Đó là một con mèo đen, màu như bóng đêm ẩm ướt, loáng như dầu. Mảnh thức ăn kêu răng rắc khi con mèo nhai.

“Mèo ngoan,” anh thì thầm, phớt lờ những khúc xương nằm rải rác dưới chân. Anh bẻ thêm một mảnh thức ăn nhỏ nữa và đưa ra. Con mèo lùi lại một bước. Độc Một Mình đặt miếng thức ăn ở bên rìa và quan sát khi con vật tiến về phía trước, lần này nhanh hơn. Mảnh tiếp theo, con mèo ăn từ lòng bàn tay anh. Anh đưa mảnh cuối cùng ra, và khi con mèo đến nhận nó, Độc Một Mình thử bế nó lên bằng cả hai tay. Và cái sinh vật này, người bạn mà anh hy vọng sẽ không làm hại mình, bám vào một cánh tay của anh và cắm ngập móng vuốt vào thịt anh.

Độc Một Mình la oai oái và vung tay lên. Cây đèn pin quay mòng mòng trên không. Có một tiếng tõm khi con mèo biến mất. Một tiếng thét và một tiếng rít, một tiếng ồn dữ dội, Độc Một Mình dò dẫm dưới nước, tìm kiếm quầng sáng mờ mờ của cây đèn pin, nhấp nháy một lần, hai lần, sau đó bỏ mặc anh trong bóng tối.

Anh mù quáng sờ soạng, nắm lấy một hình trụ rắn và mò thấy cái đầu lồi, chỗ xương chân cắm vào hông. Anh ghê tởm bỏ cục xương ra. Phải thêm hai cục xương nữa thì anh mới thấy cái đèn, bấy giờ đã hỏng. Anh vẫn cứ cầm lấy nó trong khi một tiếng bì bõm hoảng hốt lại gần. Cánh tay anh đang rát như lửa đốt; anh đã nhìn thấy máu chảy trong những luồng ánh sáng xoay vòng cuối cùng. Và rồi một thứ gì đó bám vào chân anh, leo lên cẳng chân của anh, móng vuốt cào rát đùi anh, con mèo chết tiệt trèo lên người anh như thể anh là chân bàn.

Độc Một Mình với lấy con vật tội nghiệp để gỡ móng vuốt ra khỏi da thịt mình. Con mèo ướt sũng và gần như chẳng to hơn cái đèn pin của anh là bao. Nó run rẩy trong vòng tay anh và dụi vào một mảng còn khô trên bộ quần yếm, meo meo than phiền. Nó bắt đầu hít ngửi túi ngực của anh.

Độc Một Mình giữ con vật trên một cẳng tay, giơ ngang áp sát ngực, tạo thành một chỗ nằm, và thò tay vào túi lấy thanh thức ăn còn lại. Trong phòng tối như hũ nút, tối đến nỗi khiến tai anh trở nên nhức nhối. Anh xé gói bọc ra và giữ vững thanh thức ăn. Những bàn chân nhỏ xíu quấn quanh bàn tay anh, và một âm thanh răng rắc vang lên.

Jimmy mỉm cười. Anh đi về hướng mà anh nghĩ là chỗ có cánh cửa, va vào đồ đạc và những khúc xương cũ trên đường, không còn Độc Một Mình nữa.