← Quay lại trang sách

Chương 90 2345
Tháp giống 1

CĂN HỘ CỦA DONALD đã biến thành một hang động, một hang động nơi những ghi chú nằm ngổn ngang như xương trắng hếu, nơi các xác tập hồ sơ trang hoàng mấy vách tường, và nơi các hộp chứa đầy một đống ghi chú nữa đã được yêu cầu mang từ kho lưu trữ lên như thịt tươi mới mổ. Đã nhiều tuần trôi qua. Tiếng chân hối hả ngoài hành lang đã ngớt. Donald sống một mình với những hồn ma và chậm rãi xâu chuỗi lại mục đích của thứ mà anh đã giúp xây dựng. Anh bắt đầu nhìn ra nó, nhìn ra bức tranh toàn cảnh, thoát ra khỏi lược đồ cho đến khi mọi thứ đều đã bị phơi bày.

Anh ho vào một miếng vải màu hồng và tiếp tục kiểm tra phát hiện mới nhất của mình. Đó là một tấm bản đồ mà anh đã có lần trông thấy trong kho vũ khí, một bản đồ hiển thị tất cả các tháp giống với một đường thẳng đi ra từ mỗi nơi và hội tụ tại một điểm duy nhất. Đây là một trong nhiều bí ẩn còn sót lại. Tài liệu được dán nhãn Hạt giống , nhưng anh không thể tìm thấy thêm gì khác về nó.

Donald có thể nghe thấy Anna thì thầm với mình. Cô đã cố nói với anh điều gì đó. Cô đang cố gắng giải thích rằng thông điệp trong tài khoản của Thurman đã được để lại cho anh. Bây giờ thì điều đó đã trở nên hiển nhiên. Sẽ không có chuyện một người phụ nữ như cô có thể được đánh thức. Cô cần anh, cần sự giúp đỡ của anh. Donald tưởng tượng cô xâu chuỗi tất cả những điều này lại với nhau trong một ca trực gần đây, lẻ loi và sợ hãi, sợ hãi chính bố của mình, không còn ai để trông cậy. Thế là cô đã tước đoạt quyền lực của bố mình, đã giao phó cho Donald, đã hoán chỗ của anh với một người khác thêm lần thứ hai, và để lại cho anh một bức thông điệp, bảo anh hãy đánh thức cô. Và thay vào đó, Donald đã làm gì?

Có một tiếng gõ cửa.

“Ai đấy?” Donald hỏi, giọng anh nghe không hề giống anh.

Cánh cửa mở hé ra. “Là Eren đây, thưa anh. Chúng ta đã nhận được một cuộc gọi từ tháp giống mười tám. Cậu bóng đeo đã sẵn sàng rồi.”

“Chờ tôi một chút.”

Donald ho vào trong chiếc khăn tay. Anh chậm rãi đứng dậy và đi vào phòng tắm, bước qua hai khay bát đĩa cũ. Anh xả trống bàng quang, giật nước và nhìn ngắm mình trong gương. Anh nắm chặt thành bồn, nhăn mặt trước ảnh phản chiếu của mình, hình ảnh một người đàn ông với mái tóc xơ xác và một bộ râu đang bắt đầu hình thành. Anh trông có vẻ hơi điên, ấy nhưng mọi người vẫn cứ tin tưởng anh. Như thế tức là họ còn điên hơn cả anh. Donald nở một nụ cười ố vàng và nghĩ về cái lịch sử rất dài của những kẻ điên vẫn duy trì được quyền lực, đơn giản bởi vì không có ai thách thức họ.

Bản lề kêu cót két khi Eren thò đầu vào cửa.

“Tôi đang ra đây,” Donald nói. Anh giẫm lên các bản báo cáo, để lại một chuỗi các dấu chân phía sau, và một dấu bàn tay đẫm máu trên thành bồn.

“Bây giờ họ đang gọi cậu bóng đeo, thưa anh,” Eren nói với anh trong hành lang. “Anh muốn tắm rửa trước không?”

“Không” Donald nói. “Tôi ổn.” Anh đứng ở ngưỡng cửa, cố gắng nhớ cuộc họp này là về cái gì. Một Nghi lễ Kết nạp. Anh nhớ ra chúng, cứ tưởng chuyện đó do Gable xử lý. “Tại sao lại cần đến tôi?” anh hỏi. “Không phải trưởng tháp giống của chúng ta là người phải thực hiện việc ấy sao?” Donald nhớ mình đã điều hành một buổi Nghi lễ trong ca trực đầu tiên của mình.

Eren nhét thứ gì đó vào miệng và nhai. Anh ta lắc đầu. “Anh biết không, vì đằng nào cũng đang đọc cả đống trong đó, anh cũng nên ôn lại bản Trật Tự một chút đi. Có vẻ như nó đã thay đổi kể từ lần cuối anh đọc. Sĩ quan cấp cao trong ca trực sẽ hoàn thành Nghi lễ. Bình thường đó sẽ là tôi...”

“Nhưng bởi vì tôi đang thức, nên tôi phải làm.” Donald kéo cửa đóng lại. Hai người bọn họ bắt đầu bước dọc hành lang.

“Đúng rồi. Cứ mỗi một ca trực trôi qua, những người đứng đầu ở đây lại càng làm ít việc hơn. Đã có một số vấn đề. Nhưng tôi cũng sẽ ngồi cùng với anh, giúp anh giải quyết kịch bản. À, và anh muốn biết các phi công sẽ thôi trực khi nào nhỉ. Người cuối cùng đang được cho đi đông lạnh ngay bây giờ đây. Họ đang dọn dẹp dưới đó.”

Donald dỏng tai lên khi nghe thấy tin này. Cuối cùng. Đúng điều anh đã chờ đợi. “Thế là kho vũ khí đang trống rỗng hả?” anh hỏi, không thể giấu nổi vẻ vui mừng của mình.

“Vâng, thưa anh. Không còn lệnh điều động chuyến bay nào nữa. Tôi biết anh ngay từ đầu đã không muốn liều lĩnh sử dụng chúng.

“Ừ, ừ.” Donald phẩy tay khi họ rẽ qua khúc. “Hạn chế quyền truy cập vào kho vũ khí sau khi họ đã xong việc. Không nên để cho ai có thể vào đó ngoài tôi.”

Eren bước chậm lại. “Chỉ mình anh thôi à, thưa anh?”

“Chừng nào tôi còn trực,” Donald nói.

Họ băng qua Gable trong hành lang, bấy giờ đang kẹp ba tách cà phê giữa các ngón tay. Gable mỉm cười và gật đầu. Donald nhớ mình từng phải đi lấy cà phê cho mọi người hồi anh còn là trưởng tháp giống. Bây giờ, đó gần như là tất cả những gì trưởng tháp giống làm. Donald không khỏi nghĩ rằng lỗi phần nào ở ca trực đầu tiên của mình.

Eren hạ giọng.. “Anh biết chuyện của ông ta, đúng không?” Anh ta cắn thêm một miếng gì đó nữa và nhai.

Donald liếc nhìn ra sau vai. “Ai cơ, Gable ấy à?”

“Ừ. Ông ta từng làm ở bộ phận Vận Hành cho đến cách đây một vài ca trực. Bị suy sụp. Cố gắng tìm cách tự đưa mình đi đông lạnh. Bác sĩ trực ca lúc bấy giờ đã thuyết phục ông ta chấp nhận giáng chức. Chúng ta đang để mất quá nhiều người, và các ca trực bắt đầu trở nên chồng chéo.” Eren dừng lại cắn thêm một miếng nữa. Có một mùi hương quen thuộc. Eren thấy anh đang nhìn mình và chìa ra một cái gì đó. “Bánh vòng không?” anh ta hỏi. “Mới nướng xong đấy.”

Donald có thể ngửi thấy nó. Eren rứt một mảnh ra. Vẫn còn ấm. “Tôi không biết họ có thể làm món này,” anh nói, nhét miếng bánh vào miệng.

“Một đầu bếp mới vừa vào trực. Ông ta đã thử nghiệm với đủ thứ. Ông ta...”

Donald không nghe thấy phần còn lại. Anh nhâm nhi ký ức. Một ngày mát mẻ ở DC, Helen đến thăm, có cả con chó đi cùng, lái xe từ tận Savannah đến. Họ đi dạo quanh đài tưởng niệm Lincoln, sớm mất một tuần so với mùa hoa anh đào nở, nhưng vẫn có những đốm màu rải rác ở đó đây. Họ đã dừng chân ăn bánh vòng mới nướng, vẫn còn ấm, mùi cà phê...

“Chấm dứt chuyện này ngay,” Donald nói, chỉ vào phần bánh vòng còn lại của Eren.

“Sao cơ?”

Họ đã gần đến khúc quanh dẫn vào phòng liên lạc. “Tôi không muốn ông đầu bếp này thử nghiệm nữa. Bắt ông ta bám sát thực đơn bình thường.”

Eren có vẻ bối rối. Sau một hồi do dự, anh ta gật đầu. “Vâng, thưa anh.”

“Vụ này sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì,” Donald giải thích. Và trong khi Eren đồng ý, lần này nhiệt tình hơn, Donald nhận ra anh đã bắt đầu suy nghĩ giống như những người mà mình ghê tởm. Một vẻ thất vọng xuất hiện trên mặt Eren, và Donald đột ngột cảm thấy thôi thúc muốn rút lời, muốn nắm lấy vai người kia và hỏi anh ta rằng họ đang làm cái quái gì mà cứ phải khổ sở và đau lòng thế này. Tất nhiên, họ nên ăn những món khơi gợi lại ký ức, và nói về những ngày họ đã bỏ lại phía sau.

Thay vào đó, anh chẳng nói gì cả, họ tiếp tục bước dọc hành lang một cách im lặng và không thoải mái.

“Khá nhiều trưởng tháp giống của chúng ta đến từ bộ phận Vận Hành,” một lúc sau Eren nói, lái cuộc trò chuyện trở lại đề tài Gable. “Trong hai ca đầu tiên của mình, tôi từng là một sĩ quan liên lạc đấy, anh biết không. Người mà tôi đã thế chân, trưởng bộ phận Vận Hành từ ca trực trước, đến từ bộ phận Y Tế.”

“Vậy anh không phải một bác sĩ tâm lý à?” Donald hỏi.

Eren cười phá lên, và Donald nghĩ về Victor, tự bắn nát óc mình. Nơi này không được thiết kế để tồn tại mãi. Có những viên gạch bị nứt ở chính giữa hành lang. Những viên gạch không có gì thay thế. Mấy viên ở rìa có tình trạng tử tế hơn hẳn. Anh dừng lại bên ngoài phòng liên lạc và nhìn ngắm sự hao mòn tại nơi có tuổi đời hàng bao thế kỷ này. Trên tường có những vết trầy xước thấp, cao ngang tầm tay, cao ngang vai, ở những nơi khác thì ít hơn. Những mẫu hình giao thông trên các tầng trong toàn bộ cơ sở, nó cho thấy nơi mọi người hay qua lại. Cũng như đối với cư dân ở đây, những vết tích hao mòn phân bổ không đều.

“Anh vẫn ổn chứ?” Eren hỏi.

Donald giơ tay lên. Anh có thể cảm thấy những người trong phòng liên lạc đang đợi mình. Nhưng anh đang suy nghĩ về cách một kiến trúc sư thiết kế sao cho một công trình tồn tại được lâu. Họ sử dụng một phép tính nhất định, chia trung bình các lực và mức hao mòn trên toàn bộ cấu trúc, để cho mọi thanh xà và đinh tán đều có phần trọng tải riêng để gánh vác. Xét tổng thể, tòa nhà thành phẩm có thể chống chịu sức mạnh của một cơn bão, một trận động đất, mà vẫn còn dư sức đứng vững. Nhưng áp lực và sức căng thực sự không hiền như những cơn bão máy tính mô phỏng. Cuốn theo những cơn gió đó là những thanh thép nặng nề và gỗ ván. Và những chỗ chúng va vào sẽ chẳng khác gì bom nổ. Giống như phần chính giữa của một hành lang phải vô phước gánh chịu sức căng nặng nề, một số người sẽ trực đúng ca tồi tệ nhất.

“Tôi tin họ đang đợi chúng ta đấy, thưa anh.”

Donald rời mắt khỏi những vết xước và nhìn sang Eren, chàng trai trẻ với đôi mắt sáng và hơi thở đầy mùi bánh vòng, tóc còn xanh mướt, khóe miệng nhếch lên, một nụ cười uể oải như vết sẹo hy vọng.

“Ừ,” Donald nói. Anh phẩy tay bảo Eren vào phòng liên lạc trước, rồi anh theo sau, bước vào phần chính giữa như tất cả những người khác.