← Quay lại trang sách

Chương 91

DONALD LÀM QUEN VỚI KỊCH BẢN trong khi Eren ngồi phịch xuống ghế bên cạnh và đeo tai nghe vào. Phần mềm sẽ che giấu giọng nói của họ, làm cho chúng mất hết sắc thái riêng và trở nên giống hệt nhau. Các trưởng tháp giống không việc gì phải biết khi nào một người rời ca và một người khác lên thay thế. Đối với bọn họ thì đó luôn là cùng một giọng nói, cùng một người.

Tổng đài viên trực ca nâng cốc uống một ngụm. Donald có thể nhìn thấy có gì đó được viết trên cốc bằng bút dạ. Nó đề: Chúng ta là #1 . Donald tự hỏi có phải người viết nó muốn ám chỉ tháp giống. Tổng đài viên đặt cốc xuống và xoay ngón tay để ra hiệu cho Donald bắt đầu.

Donald che micro và hắng giọng. Anh có thể nghe thấy ai đó đang nói chuyện ở đầu dây bên kia trong khi ở xa xa một chiếc tai nghe được đeo vào. Nửa đầu Nghi lễ anh có kịch bản để làm theo. Donald nhớ phần lớn nội dung. Eren quay sang bên và giải quyết nốt món bánh vòng với vẻ tội lỗi. Khi tổng đài viên giơ ngón tay cái lên với họ, Eren ra hiệu cho Donald tiến hành, và tất cả những gì Donald có thể nghĩ đến là giải quyết cho xong chuyện này rồi đi xuống kho vũ khí trống rỗng kia.

“Tên,” anh nói vào trong micro.

“Lukas Kyle,” lời đáp vang lên.

Donald nhìn các biểu đồ nhảy vọt lên với các thông số thu từ tai nghe. Anh cảm thấy tiếc cho cái nhân vật này, nhậm chức trưởng một tháp giống xếp hạng gần cuối. Mọi thứ xem chừng thật vô vọng, và giờ đây Donald chỉ đang làm lấy lệ. “Cậu từng làm bóng đeo tại bộ phận IT,” anh nói.

Có một khoảng lặng. “Vâng, thưa ông.”

Thân nhiệt của chàng thanh niên tăng lên. Donald có thể đọc thấy trên màn hình. Tổng đài viên và Eren đang so sánh và chỉ vào một cái gì đó. Donald kiểm tra kịch bản. Nó liệt kê các câu hỏi dễ dàng mà mọi người đều biết cách trả lời.

“Nhiệm vụ chính của cậu với tháp giống là gì?” anh hỏi, đọc dòng ấy.

“Là duy trì Trật Tự.”

Eren giơ một bàn tay lên khi các thông số tăng vọt. Khi chúng đã ổn định lại, anh ta ra dấu bảo Donald tiếp tục.

“Cậu sẽ ưu tiên bảo vệ thứ gì trước nhất?” Ngay cả khi được phần mềm trợ giúp, Donald vẫn cố gắng giữ cho giọng mình đều đều. Một biểu đồ nhảy vọt lên. Đầu óc Donald vơ vẩn nghĩ về tin các phi công đã rời khỏi không gian của anh, một không gian mà anh cảm thấy thuộc về mình. Anh sẽ làm cho xong chuyện này và đặt đồng hồ báo thức. Tối nay. Tối nay.

“Sự Sống và Di Sản,” cậu bóng đeo đọc.

Donald để mất vị trí đang đọc. Phải mất một lúc thì mới tìm thấy dòng tiếp theo. “Để bảo vệ những thứ chúng ta trân trọng thì sẽ phải làm gì?”

“Cần phải hy sinh,” cậu bóng đeo nói sau một khoảng dừng ngắn.

Trưởng bộ phận liên lạc ra dấu với Donald và Eren rằng mọi thứ đều ổn. Phần đọc thông số chính thức đã kết thúc. Bây giờ đến phần lấy số liệu cơ sở, hỏi những câu ngoài kịch bản. Donald không biết phải nói gì. Anh gật đầu với Eren, hy vọng anh ta sẽ tiếp quản.

Eren che micro của mình trong một giây như thể định tranh cãi, nhưng rồi nhún vai. “Cậu đã ở Phòng làm đồ bảo hộ bao lâu?” anh ta hỏi cậu bóng đeo, nghiên cứu màn hình trước mặt.

“Chưa lâu lắm, thưa ông. Bernar... Ờm, sếp của tôi, ông ấy muốn tôi dành thời gian trong phòng đó sau khi, ông biết đấy...”

“Có. Tôi biết.” Eren gật đầu. “Vấn đề ở các tầng dưới sâu chỗ cậu thế nào rồi?”

“À, ờm, tôi chỉ được thông báo về tiến triển chung, và nghe chừng có vẻ ổn.” Donald nghe thấy cậu bóng đeo hắng giọng. “Ý tôi là, nghe có vẻ tình hình đã có tiến triển, và sẽ không còn lâu nữa đâu.”

Một khoảng lặng dài. Một hơi hít vào sâu. Dao động sóng dãn ra. Eren liếc nhìn Donald. Tổng đài viên ngoáy ngón tay ra hiệu cho họ tiếp tục.

Donald có một câu hỏi, một câu có liên quan đến sự hối tiếc của chính anh. “Nếu là cậu thì cậu có làm gì khác không, Lukas?” anh hỏi. “Từ đầu ấy?”

Trên màn hình xuất hiện những đỉnh nhọn màu đỏ, và Donald cảm thấy thân nhiệt của chính mình cũng tăng lên. Có lẽ anh đang hỏi một câu quá nhạy cảm.

“Không, thưa ông,” cậu bóng đeo trẻ nói. “Mọi thứ đều được thực hiện đúng theo Trật Tự, thưa ông. Mọi việc đều trong vòng kiểm soát.”

Trưởng bộ phận liên lạc với về phía bộ điều khiển của mình và tắt tiếng tất cả các tai nghe của họ. “Chúng ta đang nhận được các chỉ số nhiễu loạn,” anh ta nói với họ. “Cậu ta đang trở nên căng thẳng. Anh có thể thúc cậu ta thêm một chút nữa không?”

Eren gật đầu. Tổng đài viên ở phía bên kia nhún vai và nhấp một ngụm từ chiếc cốc #1 của mình.

“Nhưng mà làm cho cậu ta bình tĩnh lại trước đã,” trưởng bộ phận liên lạc nói.

Eren quay sang Donald. “Hãy chúc mừng cậu ta và sau đó xem thử xem liệu anh có thể khiến cậu ta trở nên xúc động không. Hãy cho cậu ta lắng xuống rồi nắn sau.”

Donald lưỡng lự. Toàn bộ chuyện này thật giả tạo và sặc mùi thao túng. Anh ép mình nuốt nước bọt. Các micro được bật lại.

“Cậu sẽ là người kế nhiệm trọng trách kiểm soát và điều hành tháp giống mười tám,” anh nói với giọng cứng đờ, buồn bã trước số phận mình đang dồn lên đôi vai anh chàng tội nghiệp này.

“Cảm ơn ông, thưa ông” Cậu bóng đeo nghe có vẻ nhẹ nhõm. Các dao động sóng sụp xuống như thể chúng vừa vỗ vào một bến tàu.

Giờ thì Donald chật vật tìm cách dồn ép chàng trai trẻ ấy. Trưởng bộ phận liên lạc bấy giờ đang vẫy tay với anh chẳng giúp ích được gì. Donald liếc lên nhìn tấm bản đồ các tháp giống trên tường. Anh đứng dậy, dây tai nghe dãn dài ra, và nghiên cứu mấy tháp giống bị gạch bỏ, cái có số “12”. Donald nghĩ về mức độ nghiêm trọng của những gì chàng trai trẻ này vừa đảm nhận, về những gì công việc của cậu ta đòi hỏi, về hàng bao con người đã chết ở những nơi khác vì các nhà lãnh đạo của họ đã phụ lòng họ.

“Cậu có biết phần tồi tệ nhất trong công việc của tôi là gì không?” Donald hỏi. Anh có thể cảm thấy những người bên trong phòng liên lạc quan sát mình. Donald đã quay trở lại ca trực đầu tiên, kết nạp chàng trai trẻ nọ. Anh đã quay trở lại ca trực đầu tiên, cho một tháp giống ngưng hoạt động.

“Là gì vậy, thưa ông?” cái giọng kia hỏi.

“Đứng đây, nhìn vào một tháp giống trên bản đồ này, và gạch một chữ thập đỏ lên trên nó. Cậu có thể tưởng tượng cảm giác đó là như thế nào không?”

“Tôi không thể, thưa ông.”

Donald gật đầu. Anh đánh giá cao câu trả lời trung thực đó. Anh nhớ cái cảm giác nhìn những con người tràn ra khỏi tháp giống mười hai và chết trên mảnh đất kia. Anh chớp mắt để tập trung. “Như một ông bố mất đi hàng ngàn đứa con, cùng một lúc,” anh nói.

Thế giới đứng bất động trong một, hai tích tắc. Cả tổng đài viên và trưởng bộ phận liên lạc đều dán mắt vào màn hình của họ, tìm kiếm một vết rạn. Eren quan sát Donald.

“Cậu phải tàn nhẫn với con cái nhằm không để mất chúng” Donald nói.

“Vâng, thưa ông”

Các dao động sóng bắt đầu đập như những gợn sóng nhẹ nhàng. Trưởng bộ phận liên lạc giơ ngón cái lên với Donald. Anh ta đã thấy đủ rồi. Cậu thanh niên đã vượt qua bài kiểm tra, và bây giờ Nghi lễ đã thực sự kết thúc.

“Chào mừng cậu đến với Chiến dịch Năm mươi của Trật tự Thế giới, Lukas Kyle,” Eren nói, đọc từ kịch bản và tiếp quản thay cho Donald. “Bây giờ, nếu cậu có một, hai câu hỏi gì đó, tôi có thời gian để trả lời, nhưng chỉ ngắn gọn thôi.”

Donald nhớ phần này. Anh đã góp phần tạo nên thông lệ ấy. Anh ngồi xuống ghế, đột nhiên cảm thấy kiệt sức vô cùng

“Chỉ một thôi, thưa ông. Và tôi đã được bảo rằng nó không quan trọng, và tôi hiểu tại sao lại như thế, nhưng tôi tin rằng nếu được biết thì tôi sẽ làm việc này dễ dàng hơn.” Chàng trai dừng lại. “Có gì..?” Một đỉnh nhọn màu đỏ mới xuất hiện trên biểu đồ của cậu. “Tất cả mọi chuyện bắt đầu như thế nào?”

Donald nín thở. Anh liếc nhìn xung quanh căn phòng, nhưng những người khác đều đang xem màn hình của họ như thể bất cứ câu hỏi nào cũng như nhau hết.

Donald trả lời trước khi Eren kịp đáp. “Cậu muốn biết cỡ nào?” anh hỏi.

Cậu bóng đeo hít vào một hơi. “Nó không quan trọng lắm đâu,” cậu nói, “nhưng tôi sẽ rất mừng nếu được biết chúng ta đang thành công thế nào, đã sống sót qua chuyện gì. Tôi cảm thấy như thể nó sẽ mang lại cho mình... cho chúng ta một mục đích, ông hiểu không?”

“Lý do chính là mục đích,” Donald nói với cậu. Đây là điều anh đã bắt đầu học được từ những tìm hiểu của mình. “Trước khi tôi cho cậu biết, tôi muốn nghe xem cậu nghĩ gì.”

Anh có cảm tưởng mình có thể nghe thấy cậu bóng đeo nuốt nước bọt. “Tôi nghĩ gì ư?” Lukas hỏi.

“Tất cả mọi người đều có những hình dung riêng,” Donald nói. “Cậu định nói là mình không có gì ư?”

“Tôi nghĩ rằng đó là một chuyện mà chúng ta đã tiên liệu được sắp xảy đến.”

Donald lấy làm ấn tượng. Anh có linh cảm chàng trai trẻ này biết câu trả lời và chỉ đơn giản muốn xác nhận nó. “Đó là một khả năng,” anh đồng ý. “Nghĩ thử thế này nhé...” Anh chọn cách diễn đạt sao cho tốt nhất. “Nếu tôi bảo với cậu rằng chỉ có năm mươi tháp giống trên toàn thế giới, và chúng ta hiện đang ở trong một góc nhỏ vô cùng của thế giới?”

Trên màn hình, Donald gần như có thể theo dõi chàng trai trẻ kia suy nghĩ, thông số của cậu dao động lên xuống giống như nhịp tim của bộ não.

“Tôi sẽ nói rằng chúng ta là những người duy nhất...” Một đỉnh nhọn phóng vọt lên trên màn hình. “Tôi sẽ nói rằng chúng ta là những người duy nhất biết .”

“Rất tốt. Và tại sao lại thế?”

Donald ước mình có thể ghi lại những đường thẳng chen chúc trên màn hình. Thật thư thái khi nhìn một người khác cố gắng bấu víu lấy sự tỉnh táo, những mối nghi ngờ đang dần tan biến của họ.

“Đó là bởi... Không phải bởi vì chúng ta biết.” Có một tiếng thở hổn hển khe khẽ vang lên ở đầu dây bên kia. “Đó là bởi chúng ta đã gây ra nó .”

“Phải,” Donald nói. “Và giờ thì cậu biết rồi đấy.”

Eren quay sang Donald và đặt tay lên micro của mình. “Chúng ta đã thu được hơn mức cần thiết rồi. Cái cậu này ổn.”

Donald gật đầu. “Chúng ta hết thời gian rồi, Lukas Kyle. Chúc mừng cậu đã được bổ nhiệm vị trí mới.”

“Cảm ơn ông.” Có một rung động cuối cùng xuất hiện trên các màn hình.

“À, mà Lukas này?” Donald nói, nhớ lại niềm đam mê nhìn ngắm các vì sao của chàng trai trẻ này, đam mê mơ mộng, đam mê lấp đầy bản thân với những hy vọng nguy hiểm.

“Vâng, thưa ông?”

“Từ nay, tôi đề nghị cậu hãy tập trung vào những gì ở dưới chân mình. Đừng bày đặt sao trăng gì nữa nhé, hiểu chứ, con trai? Chúng ta biết phần lớn bọn chúng nằm ở đâu.”