Chương 92 2327
Năm thứ mười sáu Tháp giống 17
JIMMY KHÔNG RÕ SAO PHÉP TÍNH lại thành ra như thế, nhưng nuôi hai miệng ăn đồng nghĩa với lượng công việc tăng hơn gấp đôi. Ấy nhưng... cứ như thể phần việc nhà phải làm chỉ còn chưa đến một nửa vậy. Anh ngờ rằng điều ấy có liên quan đến cái cảm giác tuyệt vời khi chu cấp cho một cái gì đó ngoài bản thân mình. Sự sung sướng khi chứng kiến con mèo ăn và thấy nó ngày càng quen với mình khiến cho anh ăn uống ngon miệng hơn và ra ngoài thường xuyên hơn.
Dẫu vậy, mới đầu có chút khó khăn. Sau khi được giải cứu, con mèo rất nhát. Jimmy đã lau khô người với một chiếc khăn tắm tìm được ở hai tầng trên, và con mèo đã nổi cơn điên lúc anh lau khô nó sau đó. Nó xem chừng vừa yêu vừa ghét quy trình ấy, mới phút trước còn đang lăn lộn thì phút sau đã đập tay của Jimmy. Sau khi khô ráo, con vật đã nở to gấp đôi kích thước lúc còn ướt. Ấy nhưng nó vẫn thảm hại và đói khát.
Jimmy tìm thấy một hộp đậu bên dưới một tấm đệm. Cái hộp không bị gỉ quá. Anh mở nó bằng tuốc nơ vít và cho con mèo ăn các viên đậu trơn nhẫy, từng viên một trong khi chân anh rã đông, ngứa ran như bị điện giật.
Sau khi được cho ăn đậu, con mèo cứ nhằng nhẵng bám theo anh bất cứ nơi nào anh đi để xem tiếp theo anh sẽ có thể tìm thấy gì. Nó làm cho cuộc săn tìm thức ăn trở nên thú vị, thay vì một cuộc chiến không hồi kết với cái dạ dày gầm rú của chính anh. Vui, nhưng cũng rất mệt mỏi. Họ leo lên cầu thang, anh bấy giờ đã lại đi giày vào, con mèo lặng lẽ đi phía sau và đôi khi chạy đằng trước.
Jimmy đã sớm học được cách tin tưởng vào khả năng giữ thăng bằng của con mèo. Mấy lần đầu tiên nó cọ mình vào những chiếc cọc bên ngoài, thậm chí còn vặn người trèo ra ngoài rồi mới quay trở lại trên đường bước lên, Jimmy suýt thì trụy tim. Con mèo như thể muốn tự tử, hoặc chỉ đơn giản không biết rơi xuống là sẽ bị như thế nào. Nhưng chẳng bao lâu sau anh đã học được rằng nên tin tưởng con mèo ngay cả nó mới chỉ bắt đầu tin tưởng anh.
Và vào cái đêm đầu tiên, khi anh nằm co ro dưới tấm bạt của mình ở khu nông trại dưới sâu, nghe tiếng các máy bơm và đèn đóm nhấp nháy bật tắt cùng với những âm thanh mà anh tưởng là tiếng người khác đang lẩn trốn, con mèo rúc vào dưới cánh tay và cuộn mình vào chỗ nếp gấp bụng của anh, hình thành khi anh co chân lại, và bắt đầu kêu gừ gừ như một máy bơm đặt trên cái bệ bị lung lay.
“Mày thấy cô đơn hả?” Jimmy thì thầm. Anh dần cảm thấy khó chịu nhưng lại không muốn đổi tư thế. Một cơn chuột rút xuất hiện ở cổ anh, nhưng đồng thời một cảm giác khó chịu khác sâu trong ruột anh biến mất, cảm giác căng tức mà anh thậm chí còn không biết là mình có cho đến khi nó biến mất.
“Tao cũng cô đơn,” anh nhẹ nhàng nói với con mèo, ngạc nhiên trước việc mình nói chuyện thường xuyên hơn cỡ nào khi có con vật ở bên. Thế này đỡ hơn là nói chuyện với cái bóng của bản thân và giả vờ đó là một con người.
“Đó là một cái tên hay,” Jimmy thì thầm. Anh không biết người ta đặt tên gì cho mèo, nhưng Cái Bóng cũng được. Giống như những bóng tối nơi anh đã tìm thấy con thú, thêm một chấm đen nữa bám theo Jimmy đi khắp nơi. Và đêm hôm ấy, cách đây hàng bao năm, người và mèo đã ngủ thiếp đi giữa tiếng các máy bơm lách cách, tiếng nước nhỏ giọt, tiếng côn trùng vo ve và tất cả những âm thanh xa lạ ẩn sâu trong khu nông trại mà Jimmy không muốn nêu tên.
Chuyện xảy ra từ mấy năm trước. Bây giờ thì lông mèo và râu ria đã tích tụ đầy trong gáy các cuốn sách Di Sản. Jimmy tỉa râu trong khi đọc về rắn. Chiếc kéo rào rạo trong khi anh giữ một cụm râu, kéo nó ra xa cằm và cắt nó bằng cặp kéo cùn. Anh rắc phần lớn râu vào trong một cái hộp rỗng. Phần còn lại rơi xuống giữa các trang, như những mảng lớn dấu chấm xen lẫn với lông từ con mèo, bấy giờ đang đi đi lại lại dưới cánh tay anh, ưỡn cong lưng và bước qua các câu.
“Tao đang đọc mà,” Jimmy phàn nàn. Nhưng anh đặt cây kéo xuống và chu đáo vuốt ve con vật từ cổ đến đuôi, Cái Bóng ấn xương sống của mình vào trong lòng bàn tay Jimmy. Nó kêu meo meo và phát ra âm thanh gừ gừ như thể tim nó sắp sửa vỡ tung và đòi được vuốt ve thêm.
Những móng vuốt tí hon thu thành nắm đấm nhỏ và đâm thủng bức ảnh của một con rắn ngô, và Jimmy đặt con vật xuống dưới sàn. Cái Bóng nằm ngửa với đôi chân giơ lên không trung, chăm chú nhìn Jimmy. Đó là một cái bẫy. Jimmy chỉ có thể xoa bụng nó một lúc trước khi con mèo đột nhiên quyết định mình ghét trò này và tấn công cổ tay anh. Jimmy không hiểu rõ về mèo, nhưng anh đã đọc mục về chúng cả chục lần rồi. Một điều anh không thích biết chút nào là chúng không sống lâu như con người. Anh cố gắng không nghĩ về ngày ấy. Khi đó anh sẽ trở lại Độc Một Mình, và anh thích được làm Jimmy hơn. Jimmy nói nhiều hơn. Độc Một Mình là người có suy nghĩ hoang dại, hay nhìn qua lan can, nhổ nước bọt về phía khu dưới sâu và quan sát nước bọt của mình run rẩy rồi vỡ tung theo tốc độ điên rồ của cú rơi.
“Mày chán à?” Jimmy hỏi Cái Bóng.
Cái Bóng nhìn anh như thể nó đang chán, cũng tương tự như ánh nhìn thể hiện rằng nó đang đói.
“Muốn đi khám phá không?”
Tai con mèo giần giật, và dấu hiệu ấy là đủ rồi.
Jimmy quyết định lên khu Trên Đỉnh thăm thú một lần nữa. Anh chỉ mới lên đó một lần kể từ khi mọi thứ trở nên tối tăm, chỉ để ngó qua thôi. Nếu bên trong tháp giống vẫn còn cái mở hộp nào dùng được, thì nó hẳn là ở trên đó. Sẽ không còn phải dùng đến tuốc nơ vít gỉ sét hay bị nắp hộp lởm chởm cứa đứt tay.
Họ lên đường sau bữa trưa và dừng lại nghỉ chân một lúc tại khu nông trại. Khi lên đến khu nhà ăn, họ thấy nó hoàn toàn im ắng và ửng lên trong quầng sáng xanh tỏa vào từ cây cầu thang. Cái Bóng một mình leo nốt mấy bậc cuối cùng, gan dạ như thường lệ. Jimmy đi thẳng vào bếp và thấy một mớ hoang tàn đã bị lục tung.
“Ai lấy hết mở hộp rồi thế?” anh gọi Cái Bóng.
Nhưng Cái Bóng không có ở đó. Cái Bóng đang ở tít bức tường phía xa, có vẻ kích động.
Jimmy đi phía sau dây chuyền phục vụ đồ ăn và lục lọi chỗ đĩa, muốn thay thế chiếc mình vẫn hay dùng, đúng lúc ấy thì anh nghe thấy tiếng meo meo. Anh nhìn sang bên kia sảnh nhà ăn rộng và thấy Cái Bóng cọ tới cọ lui vào một cánh cửa đóng kín.
“Yên lặng xem nào,” Jimmy hét lên với Cái Bóng. Chẳng lẽ con mèo không biết làm loạn lên như thế chỉ tổ rước họa vào thân ư? Nhưng Cái Bóng không nghe. Nó cứ kêu meo meo mãi và cào móng lên cửa và cứ làm thế cho đến khi Jimmy đầu hàng. Jimmy vội vã luồn lách qua mê cung những chiếc ghế lộn ngược cùng bàn xiêu vẹo để xem có chuyện gì mà ồn ào thế.
“Có phải đồ ăn không?” anh hỏi. Với Cái Bóng thì hầu như luôn là đồ ăn. Người bạn đồng hành của anh bị hút về phía thức ăn như một cục nam châm, khả năng mà Jimmy thấy khá tiện dụng. Khi đến gần cánh cửa, anh nhìn thấy tàn dư của một sợi dây được quấn quanh tay cầm, đã bị năm tháng làm cho nát bươm. Jimmy thử vặn tay cầm và thấy nó không bị khóa. Anh đẩy nó ra.
Căn phòng phía bên kia tối om, không ngọn đèn khẩn cấp nào được bật như ở ngoài chiếu nghỉ. Jimmy dò dẫm tìm đèn pin trong khi Cái Bóng chui tọt qua khe cửa hé mở, đuôi của nó loẹt xoẹt rút vào trong khoảng không.
Có một tiếng rít gây giật mình khi đèn pin bật sáng. Jimmy dừng lại, một bên giày bấy giờ đã sắp sửa thò qua cửa, đúng lúc quầng sáng đèn pin của anh chiếu vào một gương mặt đang giương đôi mắt mở vô hồn nhìn anh. Những xác người đè vào cánh cửa, và một cánh tay rơi ra đập xuống chân anh.
Jimmy hét lên và ngã ra sau. Anh đá vào bàn tay nhợt nhạt, nung núc thịt và gọi Cái Bóng, và nó chạy vọt ra khỏi cửa, rít khè khè, lông dựng đứng lên. Trên lưỡi của Jimmy có vị kim loại, adrenalin xộc lên trong khi anh loạng quạng đóng cửa. Anh nhấc cánh tay èo uột lên và đẩy nó trở lại bên trong, lớp áo xung quanh nát ra khi bị anh chạm vào, da thịt bên dưới còn nguyên vẹn và nhũn nhẽo.
Mồm miệng há hốc và ngón tay khoằm lại là những thứ cuối cùng anh nhìn thấy. Hàng đống xác, tươi như người mới chết buổi sáng, đóng băng lại ở nơi họ đã bò đè lên nhau, tay vươn về phía cửa.
Khi cửa đã đóng tách lại, Jimmy bắt đầu đẩy bàn ghế chèn vào. Anh chất lên một chồng bàn ghế khổng lồ, quẳng thêm ghế lên trên cái đống ấy, vừa run rẩy vừa khẽ chửi thề bên dưới bộ râu trong khi Cái Bóng chạy vòng vòng.
“Ghê quá, ghê quá, ghê quá,” anh nói với Cái Bóng, bấy giờ vẫn đang xù lông. Anh nhìn ngắm chiến lũy ngăn chặn đống xác chết của mình và hy vọng rằng thế là đủ, rằng anh đã không để quá nhiều bóng ma lọt ra. Tàn dư của sợi dây cũ đung đưa trên tay nắm, và Jimmy thầm cảm ơn bất cứ ai đã giúp giam những người này trong đó.
“Đi thôi,” anh nói, và Cái Bóng cạ vào chân anh cho an lòng. Không có khung cảnh gì để ngắm trên màn hình gắn tường, không có thực phẩm hay dụng cụ nào dùng được hết. Anh đã phát ớn khu Trên Đỉnh. Nơi này như bất chợt nhung nhúc xác chết.