← Quay lại trang sách

Chương 93

NGOÀI THỨC ĂN, Cái Bóng còn rất giỏi tìm ra rắc rối. Rất giỏi gây rắc rối. Một sáng nọ, Jimmy bị dựng dậy bởi một tiếng gào ghê tai, một tiếng rít thảm hại và não nùng vang vọng khắp hành lang. Jimmy ngái ngủ leo lên cầu thang và thấy Cái Bóng bị kẹt gần nấc thang trên cùng. Anh không biết làm thế nào mà con mèo leo được lên trên đó, và con mèo không biết làm thế nào để trèo xuống. Jimmy mở khóa cái cửa sập trên đầu họ và lật cửa sang bên. Anh quan sát Cái Bóng trèo lên tấm lưới kim loại phía sau cái thang, lưng cọ vào các nấc thang, và leo lên trên đỉnh.

Hai buổi sáng sau, điều tương tự xảy ra, và Jimmy quyết định để cửa hầm mở hẳn ra suốt ngày. Anh đã phát ngán với việc mở và đóng mỗi khi ra vào, còn Cái Bóng muốn được khám phá phòng máy chủ bất cứ khi nào nó thích. Đã lâu lắm rồi không có bất kỳ vụ ẩu đả nào xảy ra, và cánh cửa thép lớn vẫn nhấp nháy màu đỏ.

Cái Bóng rất mê các máy chủ. Phần lớn thời gian, Jimmy sẽ tìm thấy nó trên máy chủ số bốn mươi, nơi lớp kim loại nóng đến mức Jimmy gần như không thể chạm vào. Nhưng Cái Bóng không bận tâm. Nó ngủ ở trên đó hoặc nhìn qua rìa xuống nền đất tít phía dưới, tìm kiếm những con bọ để vồ.

Những lúc khác, Jimmy thấy nó đứng trong cái góc nơi người bị anh bắn từ bao năm trước đã thối rữa đi. Cái Bóng thích hít ngửi các vết gỉ sét và chạm lưỡi vào lớp lưới sắt. Để đảm bảo các quyền tự do ấy, cánh cửa sập được để mở toang hoang. Và chính vì thế mà khi mất điện, những kẻ xấu đã lọt vào bên trong. Chính vì thế mà một sáng nọ, Jimmy thức dậy và thấy một người lạ đứng bên giường của mình.

Vụ mất điện đánh thức anh vào giữa đêm. Jimmy để đèn bật khi ngủ nhằm ngăn chặn những con ma. Anh thậm chí còn thích có một chút tiếng nhiễu từ đài trong phòng, để anh không nghe thấy bất kỳ lời thì thầm nào. Khi sự im lặng và bóng tối ập đến cùng lúc kèm theo một tiếng phụp lớn, Jimmy giật mình tỉnh giấc và vội vã lấy đèn pin, giẫm lên đuôi của Cái Bóng trong lúc lục lọi. Anh đợi đèn bật sáng, nhưng chúng vẫn cứ tắt ngóm. Quá mệt mỏi để suy nghĩ xem phải làm gì, anh đi ngủ trở lại, hai tay ôm lấy cây đèn pin, Cái Bóng thận trọng cuộn người rúc vào cổ anh.

Lát sau, anh bị dựng dậy bởi tiếng ai đó đi xuống thang. Jimmy lờ mờ nhận ra trong phòng có một thứ gì đó đang hiện diện. Đó là một cảm giác mà anh vẫn thường xuyên cảm thấy, nhưng sự hiện diện này dường như làm thay đổi cách sự im lặng vẫn thường dội về, thậm chí cả cách tiếng thở của anh vang vọng. Anh mở mắt và thấy một chiếc đèn pin chiếu xuống người mình, cùng một người đàn ông đứng dưới chân giường.

Jimmy hét lên, và người đàn ông vồ tới trước như muốn bịt miệng anh. Một hàm răng ố vàng phủ kín râu ria đầy dậm dọa xuất hiện trong chùm sáng, sau đó một thanh thép vụt xuống.

Cơn đau bùng lên trên vai Jimmy. Người kia rụt lại để đánh anh thêm phát nữa với cái ống của hắn. Jimmy giơ hai tay lên để bảo vệ đầu. Cái ống vụt vào cổ tay anh. Có một tiếng rít và một tiếng khè vang lên bên đầu anh, và một hình hài màu đen phóng vào giữa những cái bóng.

Người cầm đường ống hét lên và làm rơi đèn pin, nó tắt phụt đi trên tấm ga trải giường. Jimmy loạng quạng bò ra xa, tâm trí không tài nào lãnh hội nổi việc đang có người lạ trong nhà của anh. Một người trong nhà của anh. Nỗi sợ hãi suốt bao năm nay đã trở thành thật chỉ trong tích tắc. Anh đã lơi lỏng công tác phòng ngừa. Tất cả những lần liều lĩnh ra ngoài kia. Chểnh mảng, chểnh mảng , anh tự nhủ, bò lồm cồm trên tay và đầu gối.

Cái Bóng rú lên một tiếng ghê tai, cái tiếng nó hay phát ra khi đuôi bị giẫm lên. Sau đó là một tiếng rít đầy đau đớn. Jimmy cảm thấy một cơn tức giận dâng lên, trộn với nỗi sợ hãi của mình. Anh bò về phía góc phòng, đập trúng cái bàn, với tay tới nơi có nó...

Đôi bàn tay anh nắm lại quanh khẩu súng. Đã nhiều năm rồi anh chưa bắn nó. Thậm chí anh còn không nhớ nó có nạp đạn hay không. Nhưng anh vẫn có thể vụt nó như dùi cui nếu chẳng đặng đừng. Anh ghì nó vào vai và chĩa cái nòng súng qua màn đêm đen kịt. Cái Bóng lại rít lên. Có tiếng thịch của một cơ thể nhỏ đập mạnh vào cái gì đó. Jimmy không thể thở hay nuốt được nước bọt. Anh không nhìn thấy gì ngoài quầng sáng tù mù hắt lên từ nếp gấp trên giường.

Anh chĩa nòng súng vào một mảng đen dường như đang di chuyển và bóp cò. Một tia sáng chói lóa nháng lên từ nòng súng, một tiếng gầm choán kín mọi khe kẽ trong không gian nhỏ. Trong khoảnh khắc ánh chớp ngắn ngủi đó lóe lên, hình ảnh sắc nét của một người đàn ông đang quay về phía anh xuất hiện. Lại thêm một phát súng bắn bừa nữa. Hình ảnh nhân vật lạ mặt đang ở trong nhà của Jimmy này lại vụt hiện, một người đàn ông gầy gò với bộ râu dài và đôi mắt trắng dã. Bây giờ Jimmy đã biết hắn đang ở đâu, và phát súng thứ ba không tạo ra tiếng rít chói tai nào hết. Âm thanh khi viên đạn tiếp xúc bị chìm nghỉm giữa bao tiếng hét. Tiếng la hét ngập tràn trong bóng tối, rồi một phát súng cuối cùng khiến cho cả chúng cũng tắt lịm.

Đôi mắt của Cái Bóng rực sáng bên dưới gầm bàn. Nó dè dặt dõi nhìn Jimmy và cây đèn pin mới của anh.

“Mày không sao chứ?” Jimmy hỏi.

Con mèo chớp mắt.

“Ở im đây,” Jimmy thì thầm.

Anh kẹp đèn pin vào giữa má và vai và kiểm tra hộp tiếp đạn. Trước khi rời đi, anh huých cái kẻ đang chảy máu trên tấm ga trải giường của mình. Jimmy cảm thấy tê dại lạ lùng khi nhìn thấy một người khác ở dưới này, cho dù người ấy đã chết. Anh dỏng tai nghe ngóng xem có còn kẻ đột nhập nào nữa không trong khi lén lút đi về phía cái thang.

Anh tự nhủ rằng vụ mất điện và cuộc tấn công này không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Ai đó đã mở được cửa. Họ đã mò ra cơ chế hoạt động của bàn phím hoặc đã giật cầu dao. Jimmy hy vọng tên này đã một mình làm điều đó. Anh không nhận ra mặt hắn, nhưng đã rất nhiều năm trôi qua rồi. Râu đã dài thêm và ngả bạc. Bộ quần yếm bạc cho thấy đây là một người biết cách đột nhập. Cơn đau ở vai và cổ tay anh cho thấy người này không phải bạn của anh.

Không có ai trên thang cả. Jimmy đeo khẩu súng trường lên vai và tắt đèn pin để không ai thấy anh đến được. Lòng bàn tay anh tạo ra những rung động hết sức khẽ khàng trên các nấc thang kim loại. Lúc lên được nửa đường thì anh cảm thấy Cái Bóng trườn qua và lanh canh leo lên giữa cái thang và bức tường.

Jimmy rít lên bảo con mèo ở im, nhưng nó biến mất trước anh. Ở trên đầu cây cầu thang, Jimmy tháo khẩu súng trường ra và cầm nó bằng một tay. Với tay bên kia, anh ấn đèn pin vào bụng và bật nó lên. Anh nhích mặt kính ra khỏi bộ quần yếm của mình từng tí một, chỉ để lọt vừa đủ ánh sáng để len lỏi giữa các máy chủ.

Có một tiếng động vang lên phía trước anh, không rõ là tiếng Cái Bóng hay tiếng người khác. Jimmy lưỡng lự trước khi đi tiếp. Phải mất rất lâu thì mới băng qua được căn phòng rộng đầy những cỗ máy đen ngòm với kiểu đi như thế. Anh có thể nghe thấy chúng vẫn đang kêu lạch cạch, vẫn ro ro, vẫn tỏa nhiệt. Nhưng khi anh đến gần cửa, ngọn đèn canh chừng của bàn phím không còn nhấp nháy với anh nữa. Và có một khoảng trống bên kia cánh cửa sáng bóng - một cánh cửa đang mở nửa chừng.

Bên ngoài có thêm nhiều tiếng động nữa. Tiếng sột soạt của vải, của một người đang chuyển động. Jimmy tắt đèn pin và giữ im khẩu súng trường. Anh có thể nếm thấy nỗi sợ hãi trong miệng. Anh muốn cất tiếng bảo những người này để cho anh yên. Anh muốn tiết lộ mình đã làm gì với tất cả những người đột nhập vào trong. Anh muốn buông súng khóc và cầu xin không bao giờ phải làm lại điều ấy thêm lần nào nữa.

Anh thò đầu vào hành lang và căng mắt ra nhìn xuyên bóng tối, hy vọng cái người kia không thể thấy mình. Hành lang không có gì ngoài tiếng hai người đang hít thở. Anh ngày càng ý thức được rằng mình đang chia sẻ không gian tối tăm này với người khác.

“Hank?” ai đó thì thầm.

Jimmy quay người và bóp cò. Một chùm sáng. Khẩu súng trường thúc vào vai anh. Anh rút vào phòng máy chủ chờ đợi tiếng la hét lẫn giậm chân. Anh đợi suốt một quãng thời gian bất tận. Có gì đó chạm vào giày anh, Jimmy hét lên. Đó là Cái Bóng, kêu rừ rừ và cọ vào anh.

Anh đánh liều với cây đèn pin, nhìn qua góc quanh và cho phép một chút ánh sáng rọi ra ngoài. Có một hình hài ngoài đó, một người nằm sấp lưng. Anh kiểm tra các hành lang sâu và tối nhưng không thấy gì cả. “Để tôi yên!” anh hét lên cho tất cả những con ma và những thứ hữu hình hơn nghe thấy.

Thậm chí giọng anh còn không dội lại.

Jimmy nhìn sang người thứ hai này và phát hiện ra đó không phải đàn ông. Đó là một người phụ nữ. May mắn thay, mắt cô ta đã nhắm lại. Một người đàn ông và một người phụ nữ đến lấy thức ăn của anh, ăn cắp đồ của anh. Điều ấy làm cho Jimmy tức giận. Sau đó anh thấy cái bụng phồng to của người phụ nữ và càng thêm giận dữ. Họ có đến nỗi thiếu đói lắm đâu, anh thầm nghĩ.