Chương 94
JIMMY TÌM THẤY CÁI CẦU CHÌ mà đám người xấu đã phá hoại và lấy lại được điện, nhưng cánh cửa thì vô phương sửa chữa. Sau hai ngày hí hoáy với những sợi dây treo lủng lẳng trên bàn phím, anh chẳng thu lượm được kết quả gì. Nó khiến cho anh không thể ngủ ngon giấc, ngay cả khi tấm lưới đã được đặt trở lại chỗ cũ. Khi đêm đến, Cái Bóng trèo lên đỉnh thang, cứ kêu meo meo mãi, thế thì chịu sao nổi. Và vì vậy, Jimmy quyết định rằng họ cần phải đi xa. Họ có một cái cớ để đi làm một trong những việc họ thích nhất. Anh và Cái Bóng đi câu cá.
Hai người bọn họ ngồi trên chiếu nghỉ còn khô thấp nhất trong khi Jimmy nhìn những vệt bạc lướt qua bên dưới, nhìn con cá vặn mình và luồn lách qua các bậc cầu thang ngập nước. Chúng trông giống như những chiếc đèn pin chiếu lên từ khu dưới sâu, giống như những chùm sáng hướng lên trời, chiếu về phía anh và Cái Bóng trong khi bọn họ nhìn qua mép chiếu nghỉ.
Cái đuôi đen của Cái Bóng vung qua lại trong không trung. Bàn chân nó bám sát mép tấm lưới thép gỉ sét, ria giần giật. Tuy nhiên, bất chấp sự bực bội của nó, phao của Jimmy vẫn không động đậy.
“Hôm nay không đói bụng” Jimmy nói. Anh huýt sáo một bài cho con cá nghe, một giai điệu bắt cá, và Cái Bóng ngước lên nhìn anh, một nhà phê bình với nét biểu cảm không biết đâu mà lần. Bụng dạ của Jimmy kêu. “Ý tao không phải là chúng ta,” anh nói với Cái Bóng. “Chúng ta đang rất đói. Ý tao là con cá ấy.”
Jimmy đói ngấu vì phải đào giun cả buổi sáng. Rất khó tìm thấy chúng trong các khu nông trại cỏ cây mọc tùm lum. Làm khi đèn bật nóng nực vô cùng, nhưng nó khiến tâm trí anh khỏi nghĩ về những người mình đã làm hại. Vì mải nghĩ về điều đó và lời hứa hẹn về một ngày được đi câu mà anh quên mất không ăn luôn chỗ rau ở ngay đó trong lúc đào xới với xẻng. Bắt những con cá này nhọc nhằn vô cùng. Đầu tiên, ta phải bắt được lũ giun! Jimmy tự hỏi rằng nếu cá thích giun đến như vậy, tại sao anh và Cái Bóng không tự ăn giun luôn cho đỡ lằng nhằng. Nhưng khi anh đưa một con ra, con mèo đã nhìn anh như thể anh bị điên.
“Tao không điên đâu,” anh cam đoan với Cái Bóng.
Anh thấy mình cứ ngày càng phải khẳng định điều ấy thường xuyên hơn.
Trong khi Jimmy giải thích rằng con cá mới là thứ không đói vào ngày hôm đấy, Cái Bóng đã quay lại nhìn ngắm lũ cá lướt đi bên dưới. Jimmy cũng làm như vậy. Chúng gợi cho anh nhớ đến thủy ngân bị đổ, đến một chiếc nhiệt kế mà anh đã làm vỡ nhiều năm trước. Chúng đổi hướng và di chuyển rất nhanh.
Anh nắm lấy cây sào của mình, nhấc cái phao lên khỏi mặt nước và kiểm tra móc câu. Con giun vẫn còn ở đó. Tốt. Anh chỉ còn lại một ít, và khu nông trại gần nhất cách đây cả chục tầng. Anh hạ dây câu lại xuống nước, quả bóng bàn nằm trên mặt nước. Anh đã học về câu cá từ bộ Di Sản. Đã học cách buộc các nút thắt và chế tạo phao cùng chì, sử dụng loại mồi nào, tất cả các hướng dẫn hữu ích ấy. Cứ như thể những người viết các cuốn sách này bằng cách nào đó lại biết được rằng đến một ngày, những điều này sẽ trở nên quan trọng.
Anh nhìn con cá bơi và tự hỏi làm thế nào chúng ở dưới nước. Các bể chứa nằm trên khu nông trại mấy tầng liền, bây giờ ở đó không còn cá nữa. Jimmy đã kiểm tra. Tất cả những gì anh tìm thấy là một mớ tảo trong phát ghê, nhưng lại làm cho nước trong thùng có vị khá ngon. Có cốc và bình và thậm chí là một đầu vòi để mang nước đến các tầng khác, một Dự Án mà ai đó đã từ bỏ nhiều năm trước. Jimmy tự hỏi có phải họ đã đổ lũ cá qua lan can, thế nên bây giờ chúng mới ở đây. Bất kể điều đó có xảy ra theo cách nào, anh cũng lấy làm mừng.
Chỉ còn lại chừng một tá con. Chúng sinh sản không nhanh bằng tốc độ bắt của anh. Và những con còn lại khó bắt vô cùng. Chúng đã chứng kiến những gì xảy ra. Chúng đã thấy. Chúng giống như Jimmy trong những ngày đầu, nhìn mọi người leo lên, đâm đầu vào chỗ chết. Cũng như mẹ anh, chúng biết rằng làm thế là dại. Thế nên chúng cứ gặm nhấm cho đến khi những con giun biến mất, nhưng đôi khi chúng không thể nhịn được. Chúng sẽ nếm thử và tợp hẳn một phát thay vì nhấm nháp, rồi Jimmy sẽ kéo chúng lên trời. Chúng nhỏ nước tong tỏng và nhảy múa, quằn quại trên tấm lưới gỉ sét cho đến khi anh nắm được lớp da thịt trơn tuột của chúng trong tay và tháo bỏ lưỡi câu.
Tuy nhiên, đầu tiên phải chờ đợi. Cái phao của Jimmy nằm bất động trên làn nước sặc sỡ cầu vồng. Cái Bóng nôn nóng meo meo.
“Nghe mày kìa,” Jimmy nói. “Hai năm trước, mày còn không biết cá có vị như thế nào.”
Cái Bóng áp bụng xuống cào phần không khí giữa chiếu nghỉ và mặt nước như thể muốn nói, “ Hồi trước tôi bắt mấy con này suốt. ”
“Phải rồi,” anh nói, đảo mắt. Anh nhìn dòng nước, bấy giờ đã dâng lên khá nhiều kể từ lần đầu tiên anh xuống đây. Cái tầng nơi anh từng cứu Cái Bóng giờ đã biến mất hoàn toàn. Có khả năng giờ lũ cá sống trong phòng mà anh tìm thấy Cái Bóng. Anh nhìn xuống người bạn mèo của mình, một ý nghĩ mới nảy ra trong đầu anh.
“Có phải đó là những gì mày đã làm trong đó hồi trước không?” anh hỏi.
Cái Bóng ngước lên nhìn anh với khuôn mặt ngây thơ.
“Bố tổ sư.”
Con mèo liếm chân, xoay một vòng và nhìn cái phao xem nó có nhúc nhích gì không.
Nó nhúc nhích.
Jimmy giật mạnh cây sào một phát và cảm thấy sức níu, trọng lượng của một con cá trên lưỡi câu. Anh ré lên và nhấc sào, vươn ra ngoài lan can để túm lấy sợi dây. Cái Bóng meo meo nhảy múa và tìm cách giúp đỡ bằng cách vừa giương vuốt cào không khí vừa ngoe nguẩy đuôi.
“Qua đây, qua đây,” Jimmy nói với con cá. Anh kéo dây lên đặt cây sào dựa vào lan can, với tay ra và kéo thêm dây, bị con cá quẫy làm cho lẹm sâu vào ngón tay anh. “Bình tĩnh nào.” Anh mím môi, chẳng bao giờ cảm thấy mình đã thực sự bắt hẳn con cá cho đến khi đã đưa được nó qua lan can lên sàn lưới của chiếu nghỉ. Đôi khi, chúng nhổ cái móc ra và ẵm được con sâu miễn phí, cười nhạo anh trong khi văng tõm về nhà.
“Đây rồi,” anh nói với Cái Bóng. Anh hạ con cá xuống lớp kim loại và đạp một chân lên đuôi nó. Anh ghét phần này. Con cá trông hết sức buồn bã. Đây thường sẽ là lúc anh đổi ý và ước mình có thể quẳng con vật xuống lại, nhưng Cái Bóng bấy giờ đã bắt đầu xoay vòng quanh chân anh và ve vẩy đuôi. Jimmy giữ im con cá bằng giày và lôi cái móc tự chế ra khỏi môi nó. Cái ngạnh nhỏ mà anh tạo ra bằng cách uốn cong mũi kim trước khi đập thêm một đầu nhọn mới khiến cho việc tháo gỡ trở nên khó khăn, nhưng Jimmy đã học được rằng mục đích là thế.
Cái Bóng bảo anh nhanh lên.
Jimmy quăng cái móc và sợi dây qua lan can để cho đỡ vướng víu. Con cá quật mình vào tấm lưới sắt vài lần. Nó ngước lên nhìn anh với đôi mắt mở to, miệng ngáp ngáp hoảng loạn. Jimmy với lấy con dao.
“Tao xin lỗi,” anh nói. “Rất, rất xin lỗi.”
Anh thọc dao vào đầu con cá để chấm dứt đau đớn. Anh nhìn đi chỗ khác trong khi làm điều này. Quá nhiều cái chết. Cái chết chất chồng qua hàng bao kiếp đời. Nhưng Cái Bóng bấy giờ đang tỏ vẻ rất sung sướng. Sinh mệnh chảy ra từ con cá nhỏ xuống làn nước bên dưới. Nhúm cá còn sót lại lao lên nuốt lấy nuốt để chỗ máu nhỏ xuống nước, và Jimmy tự hỏi tại sao chúng lại làm vậy. Anh không thích bất cứ công đoạn nào của việc này cả, không thích đào giun, hay chuyến cuốc bộ dài, hay ngoắc mồi lên móc, hay giết chóc, hay lau dọn - nhưng anh vẫn cứ làm.
Anh làm sạch con cá theo cách mà bộ Di Sản đã hướng dẫn, cứa một nhát sau mang, sau đó xẻ dọc theo xương về phía đuôi. Sau hai lần đưa dao như thế, anh sẽ có hai miếng thịt. Anh để nguyên vảy, vì Cái Bóng không bao giờ động vào phần đó. Cả hai miếng phi lê được bỏ vào một chiếc đĩa sứt mẻ gần cầu thang.
Cái Bóng quay vòng tròn vài lần, bụng phát ra tiếng rừ rừ, rồi bắt đầu lấy răng cắn xé chỗ thịt.
Jimmy rút sang đầu kia của lan can. Anh có một cái khăn ở đó. Anh lau tay, chùi hết chất nhớt hôi hám và ngồi xuống, lưng dựa vào cánh cửa đóng kín của tầng một trăm ba mươi mốt, và nhìn con mèo ăn. Các bóng hình bạc lao đi phía dưới. Trong ánh sáng xanh nhạt của những ngọn đèn khẩn cấp ngoài cầu thang, chiếu nghỉ cùng bao thứ khác trông thật thanh bình.
Chẳng bao lâu nữa, sẽ không còn con cá nào hết. Một năm nữa với tốc độ này, Jimmy tin rằng mình sẽ bắt được tất cả.
“Nhưng con cuối cùng thì không” anh tự nhủ trong lúc quan sát Cái Bóng ăn. Jimmy chưa nếm một con cá nào và tin mình sẽ chẳng bao giờ làm thế. Bắt chúng quá mệt mỏi, vui vẻ thì ít, kinh tởm thì nhiều. Nhưng anh nghĩ rằng một ngày nọ, khi anh vác cây sào và lọ đất cùng mớ giun của mình xuống dưới này và thấy chỉ còn lại mỗi một con cá, anh sẽ để nó yên. Chỉ một con đó thôi, anh nghĩ. Ở dưới đó là nó đủ sợ rồi. Không việc gì phải kéo nó ra ngoài không khí đáng sợ. Hãy cứ để con vật đáng thương được yên thân.