← Quay lại trang sách

Chương 95 2345
Tháp giống 1

DONALD ĐẶT BÁO THỨC BA GIỜ SÁNG, nhưng khó có chuyện anh ngủ thiếp đi được. Anh đã chờ đợi dịp này hàng bao tuần. Cơ hội để ban tặng sự sống cho một người khác chứ không phải tước đi một sinh mạng. Cơ hội chuộc lỗi và tìm kiếm sự thật, cơ hội được thỏa mãn những nghi ngờ đang ngày càng lớn dần của anh.

Anh nhìn lên trần nhà và cân nhắc về việc mình sắp sửa thực hiện. Đó không phải những gì Erskine hay Victor đã hy vọng anh sẽ làm nếu một người như anh lên nắm quyền, nhưng những người đó đã sai lầm về rất nhiều chuyện, đặc biệt là về bản chất của anh. Đây không phải hồi kết của ngày tận thế. Đây là khởi đầu của một cái gì đó khác. Là hồi kết đối với việc không biết ngoài kia có gì.

Anh nhìn ngắm bàn tay của mình trong ánh sáng tù mù tràn ra từ phòng tắm và nghĩ về thế giới bên ngoài. Vào lúc hai giờ rưỡi, anh quyết định mình đợi thế là đã đủ lâu rồi. Anh đứng dậy, tắm rửa và cạo râu, khoác lên người một bộ quần yếm mới, đi giày vào. Anh vớ lấy thẻ của mình, kẹp nó vào cổ áo, rời khỏi căn hộ trong tư thế đầu ngẩng cao và vai ưỡn ra sau. Anh sải chân bước dọc một hành lang với vài ngọn đèn vẫn còn bật sáng và tiếng bàn phím lách cách vọng lại từ xa, ai đó đang làm việc khuya. Cánh cửa dẫn vào văn phòng của Eren đóng im im. Donald gọi thang máy và chờ đợi.

Trước khi đi hẳn xuống dưới, anh kiểm tra thử xem liệu có phải mọi thứ mình làm đều là công cốc hay không bằng cách quét thẻ của anh và nhấn vào cái nút sáng bóng đề tầng năm mươi bốn. Ánh đèn lóe lên và thang máy rùng rùng di chuyển. Tính đến nay thì vẫn ổn. Cho tới khi xuống đến kho vũ khí thì thang máy mới dùng lại. Cửa mở ra, dẫn vào một vùng không gian tăm tối quen thuộc, chứa đầy những cái bóng cao - những bức vách đen gồm bao kệ và thùng. Donald giữ tay trên mép cửa để cho nó không đóng lại và bước vào trong phòng. Bằng cách nào đó, anh dường như cảm nhận được sự mênh mông của không gian ấy, như thể âm vọng từ tiếng nhịp tim dồn dập của anh đã bị khoảng cách nuốt chủng. Anh đợi một ngọn đèn bật sáng ở phía xa, đợi Anna bước ra ngoài, vừa đi vừa chải tóc hoặc cầm một chai scotch trong tay, nhưng không có gì trong căn phòng đó di chuyển hết. Mọi thứ đều yên tĩnh. Các phi công và khung cảnh tất bật tạm thời đã biến mất.

Anh quay trở lại thang máy và nhấn một nút khác. Thang máy hạ xuống. Nó trôi qua thêm nhiều tầng lưu trữ khác, qua chỗ lò phản ứng. Các cánh cửa hé mở tại khu y tế. Donald có thể cảm thấy hàng chục ngàn cơ thể được sắp xếp xung quanh mình, tất cả đều hướng mặt lên trần nhà, mí mắt khép. Anh thầm nghĩ rằng một số người trong bọn họ đã thực sự qua đời. Một người sắp sửa được đánh thức dậy.

Anh đi thẳng đến văn phòng bác sĩ và gõ lên thanh rầm cửa. Viên trợ lý trực ca ngẩng đầu lên từ phía sau màn hình. Anh dụi đôi mắt nằm sau cặp kính, chỉnh kính trên mũi và chớp chớp nhìn Donald.

“Thế nào rồi?” Donald hỏi.

“Hử? Vẫn ổn. Vẫn ổn.” Chàng trai lắc cổ tay và xem đồng hồ, một vật cổ vô cùng. “Chúng ta có ai đó cần mang đi đông lạnh à? Tôi không nhận được cuộc gọi nào cả. Wilson đã dậy chưa?”

“Không, không. Chỉ là tôi không ngủ được thôi.” Donald chỉ lên trần nhà. “Tôi đã đi xem có ai đang thức ở khu nhà ăn không, sau đó thì tôi nghĩ rằng đằng nào mình cũng đã trằn trọc rồi, chẳng thà xuống đây và xem anh có muốn tôi trực nốt ca cho không. Tôi có thể ngồi xem phim như bao người.”

Viên trợ lý liếc nhìn màn hình và bật cười với vẻ tội lỗi. “Ừ.” Anh ta lại kiểm tra đồng hồ, bằng cách nào đó đã quên luôn thời gian nó vừa bảo anh ta. “Còn hai tiếng nữa. Lười tí thì tôi không phản đối gì đâu. Anh sẽ đánh thức tôi dậy nếu có chuyện gì xảy ra, đúng không?” Anh ta đứng dậy vươn vai, lấy tay che cú ngáp.

“Tất nhiên.”

Anh trợ lý bác sĩ lảo đảo bước ra từ sau bàn. Donald bước vòng ra sau và kéo ghế ra, ngồi xuống và gác chân lên bàn như thể anh sẽ không đi đâu trong nhiều giờ tới.

“Tôi nợ anh cú này,” chàng trai nói, lấy áo khoác ở sau cánh của.

“Ồ, chúng ta hòa nhau rồi,” Donald lẩm bẩm nói ngay khi người kia vừa bỏ đi.

Anh đợi thang máy đổ chuông rồi mới lao đi hành động. Trên giá phơi cạnh bồn rửa có một cái cốc nhựa. Anh chộp lấy nó và đổ đầy nước. Tiếng nước réo rắt trong cốc nghe cứ như một nỗi lo lắng đang dâng trào.

Cái nắp lọ bột bật ra. Hai muỗng. Anh dùng một trong những cái que đè lưỡi nhựa dài để khuấy và vặn nắp, đặt chỗ bột lại vào trong tủ lạnh. Chiếc xe lăn lúc đầu không nhúc nhích. Anh thấy phanh đang được gài, những cánh tay kim loại nhỏ ấn vào lớp cao su mềm. Anh mở chúng ra, lấy một tấm chăn ra khỏi chiếc tủ cao cùng một cái áo choàng bệnh nhân, ném chúng lên xe lăn. Giống như hồi trước. Nhưng lần này anh sẽ làm chuẩn. Anh lấy bộ dụng cụ y tế, đảm bảo trong đấy có một cặp găng tay mới.

Chiếc xe lăn rầm rập ra khỏi cửa và tiến dọc hành lang, Donald cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi trên tay cầm. Để giữ cho bánh trước im lặng, anh nhấc phần trước xe lăn lên cho nó lăn trên hai bánh xe cao su lớn phía sau. Hai bánh xe nhỏ lười nhác quay tròn trên không trong khi anh hối hả đi.

Anh nhập mã của mình vào bàn phím và chờ đèn nháy đỏ, chờ một trở ngại, một sự ngăn cản. Ngọn đèn nhấp nháy xanh. Donald kéo cánh cửa mở ra và lượn lách giữa các khoang, tiến về phía khoang của em gái anh.

Có một sự pha trộn giữa cảm giác hồi hộp và tội lỗi. Nước cờ này táo bạo chẳng kém gì pha chạy lên ngọn đồi kia trong bộ đồ bảo hộ. Lần này mức mạo hiểm cao hơn vì có liên quan đến người trong nhà, vì đây là đánh thức ai đó vào trong thế giới khắc nghiệt này, vì đây là khiến cô phải chịu đựng chính cái sự tàn bạo mà Anna đã bắt anh gánh chịu, mà Thurman đã bắt cô gánh chịu, cứ thế mãi, một nỗi đau khổ mang tên các ca trực không bao giờ kết thúc.

Anh để nguyên chiếc xe lăn đấy và quỳ xuống bên cạnh bảng điều khiển. Anh do dự, lảo đảo đứng dậy và nhìn qua của sổ kính, để cho chắc chắn.

Cô trông thật thanh thản trong đó, chắc không bị những cơn ác mộng quấy nhiễu như anh. Donald ngày càng cảm thấy nghi ngờ. Và rồi anh tưởng tượng ra cảnh cô thức dậy một mình; Anh tưởng tượng ra cảnh cô tỉnh táo và đập lên mặt kính, yêu cầu được thả ra. Anh nhìn thấy bản tính bướng bỉnh của cô, nghe thấy cô yêu cầu không được phép nói dối cô, và anh biết rằng nếu bấy giờ cô đang đứng đó với anh, cô sẽ yêu cầu anh làm điều đó. Cô thà biết và đau khổ còn hơn ngủ quên trong cõi vô tri.

Anh cúi xuống bên bàn phím và nhập mã của mình. Bàn phím vui vẻ kêu bíp lên khi anh nhấn nút màu đỏ. Có một tiếng tách vọng lên từ bên trong khoang, giống như một cái van đang mở ra. Anh xoay cái núm và quan sát đồng hồ đo nhiệt độ, đợi nó bắt đầu tăng lên.

Donald đứng dậy bên cạnh khoang, thời gian chậm hẳn lại. Anh những tưởng sẽ có ai đó đến phát hiện ra anh trước khi quá trình hoàn tất. Nhưng có thêm một tiếng tách nữa và nắp phát ra tiếng rít. Anh bày gạc và băng rồi tách hai chiếc găng tay cao su ra và bắt đầu đeo chúng, một đám mây phấn phủ mờ không trung lúc anh để lớp cao su bật vào tay.

Anh mở nốt nắp ra.

Em gái anh nằm ngửa, tay đặt xuôi hai bên. Cô vẫn chưa nhúc nhích gì cả. Một cơn hoảng loạn xâm chiếm lấy anh trong khi anh điểm lại quy trình. Có phải anh đã quên một cái gì đó không? Chúa ơi, có phải anh đã giết cô không?

Charlotte ho. Nước chảy xuống má khi băng trên mí mắt cô tan chảy. Và rồi mắt cô hấp háy mở bừng ra trước khi híp tịt lại trước ánh sáng.

“Nằm yên nào,” Donald nói với cô. Anh ấn một miếng gạc vào cánh tay cô và gỡ kim ra. Anh có thể cảm thấy thanh thép trượt bên dưới miếng gạc và ngón tay anh khi anh rút nó ra. Anh giữ miếng gạc ở im tại chỗ, lấy một đoạn băng vắt trên xe lăn và dán nó lên. Cuối cùng là ống thông đường tiểu. Anh quấn chiếc khăn tắm lên người cô, ấn xuống và chậm rãi tháo ống ra. Và cô đã không còn bị cỗ máy giam cầm. Cô khoanh tay và run rẩy. Anh giúp cô mặc chiếc áo choàng bệnh nhân vào, để hở lưng.

“Anh nâng mày ra đây,” anh nói.

Để đáp lời, răng cô gõ lập cập.

Donald co chân cô lại để dựng đầu gối cô lên. Anh thò tay xuống dưới nách cô - da thịt cô buốt lạnh khi anh chạm vào - và tay còn lại thò xuống dưới chân cô, dễ dàng nâng bổng được cô. Sao mà thấy cô nhẹ hều. Anh có thể ngửi thấy mùi bó bột hăng hắc trên da thịt cô.

Charlotte lẩm bẩm điều gì đó trong khi anh đặt cô lên xe lăn. Tấm chăn được trải ngang để cô ngồi trên lớp vải chứ không phải mặt ghế lạnh. Ngay khi cô đã yên vị, anh quấn chăn quanh người cô. Cô quyết định ngồi co cụm lại, hai cánh tay quấn quanh cẳng chân thay vì đặt chân lên bàn đạp.

“Em đang ở đâu đây?” cô hỏi, giọng cô như một miếng băng kêu răng rắc.

“Cứ bình tĩnh nào” Donald nói với cô. Anh đóng nắp khoang xuống, cố gắng nhớ xem còn gì nữa không, lần tìm bất cứ thứ gì mình bỏ lại. “Mày đang ở với anh,” anh nói trong lúc đẩy cô về phía lối ra. Chỗ của cả hai người bọn họ là bên nhau. Không có nhà, không có nơi nào trên cái cõi đời này để chào đón người khác nữa, chỉ còn một cơn ác mộng kinh khủng, nơi ta kéo một sinh linh khác vào để tìm kiếm sự bầu bạn đầy buồn tủi.