← Quay lại trang sách

Chương 96

PHẦN KHÓ NHẤT LÀ BẮT CÔ ĐỢI ĂN. Donald biết cái cảm giác đói ngấu nghiến ấy là như thế nào. Anh bắt cô thực hiện cùng cái quy trình mà bản thân đã phải nhiều lần chịu đựng bắt cô uống thứ thuốc đắng, bắt cô dùng nhà vệ sinh để thanh lọc cơ thể, bắt cô ngồi trên mép bồn tắm và tắm nước ấm, sau đó cho cô khoác lên người một bộ quần áo mới và một tấm chăn mới.

Anh nhìn cô uống xong chỗ thuốc. Đôi môi cô dần dần chuyển từ tím tái sang màu hồng. Da cô trắng bệch. Donald không thể nhớ nổi có phải cô đã nhợt nhạt như thế từ hồi trước giai đoạn định hướng không. Có khi nó đã xảy ra hồi ở nước ngoài, ngồi trong những chiếc xe rơ moóc tối tăm, chỉ tắm mình trong quầng ánh sáng tỏa ra từ màn hình.

“Anh cần đi chường mặt ra lấy lệ cái đã,” anh nói với cô. “Những người khác sắp sửa dậy rồi. Anh sẽ mang bữa sáng xuống cho mày trên đường quay trở lại.”

Charlotte ngồi lặng lẽ trên một trong những chiếc ghế da quanh bàn chiến lược cũ, hai chân nhét dưới người. Cô kéo cổ áo bộ quần yếm như thể nó làm ngứa da cô. “Bố mẹ chết cả rồi,” cô nói, lặp lại điều anh nói với cô ban nãy. Donald không chắc cô nhớ và không nhớ gì. Cô không dùng thuốc giảm căng thẳng trong một thời gian lâu như anh, hay gần đây như anh. Nhưng chuyện ấy không quan trọng. Anh có thể cho cô biết sự thật. Cho cô biết và căm ghét bản thân mình vì đã làm thế.

“Một chút nữa anh sẽ trở lại sau. Cứ ở yên đây và cố gắng nghỉ ngơi chút đi. Đừng rời khỏi căn phòng này, được chứ?”

Những lời lẽ ấy vang vọng một cách đầy trống rỗng trong khi anh vội vã đi qua nhà kho và tiến về phía thang máy. Anh nhớ mình cũng đã nghe người khác bảo rằng anh nên nghỉ ngơi một chút ngay sau khi họ vừa đánh thức anh. Charlotte đã nằm ngủ suốt gần ba thế kỷ rồi. Trong lúc quẹt thẻ của mình và chờ thang máy, Donald nghĩ về lượng thời gian đã trôi qua và về việc mọi thứ thay đổi ít nhường nào. Thế giới vẫn là cái bãi hoang tàn mà họ đã để lại. Nếu không phải thế thì họ cũng sẽ biết sớm thôi.

Anh đi thang máy lên tầng Vận Hành và vào gặp Eren. Trưởng bộ phận Vận Hành bấy giờ đã ở bên bàn làm việc, một tay vò tóc, khuỷu tay đè lên trên đống giấy tờ, vây xung quanh là các tập hồ sơ. Không có khói bốc lên từ cốc cà phê của anh ta. Anh ta đã ngồi bên bàn được một lúc rồi.

“Thurman,” anh ta nói, liếc lên nhìn.

Donald giật mình và liếc dọc hành lang, tìm kiếm một người nào đó khác.

“Tháp giống mười tám có tiến triển gì không?”

“Tôi, ờm..” Donald cố gắng nhớ xem. “Theo như những thông tin cuối cùng mà tôi nghe được, họ đã chọc thủng phòng tuyến tại các tầng sâu nhất. Trưởng tháp giống ở đó nghĩ rằng cuộc chiến sẽ kết thúc sau một hoặc hai ngày nữa.”

“Tốt. Thật mừng là vụ cậu bóng đeo diễn ra ổn thỏa. Không có bóng đeo trong giai đoạn này thì thật là đáng sợ. Có một lần, tôi nghĩ là trong ca trực thứ ba của tôi, chúng ta để mất một trưởng tháp giống trong khi ông ta chưa tuyển được bóng đeo. Khi đấy tuyển dụng chết mệt.” Eren ngả người ra sau ghế. “Không thể nào chọn thị trưởng được; trưởng an ninh thì khôn như bò đội nón; thế nên chúng tôi đã phải...”

“Tôi xin lỗi vì ngắt lời,” Donald nói, chỉ về hành lang. “Tôi cần quay lại với...”

“À, dĩ nhiên rồi.” Eren xua tay, trông có vẻ xấu hổ. “Vâng. Tôi cũng vậy.”

“... chỉ là sáng hôm nay có rất nhiều việc để làm. Sau khi lấy bữa sáng, tôi sẽ ở trong phòng mình.” Anh dứ đầu về phía văn phòng trống bên kia hành lang. “Nói với Gable là tôi sẽ tự lo liệu mọi thứ nhé? Tôi không muốn bị làm phiền.”

“Tất nhiên, tất nhiên.” Eren đưa tay xua anh đi.

Donald quay trở lại thang máy. Lên nhà ăn. Bụng anh kêu lên đồng tình. Anh đã thức cả đêm mà không ăn gì. Anh đã thức tỉnh và trống rỗng quá lâu rồi.