← Quay lại trang sách

Chương 97

CHO CÔ ĂN SỚM MỘT TIẾNG thế này thì hơi căng, nhưng thật khó từ chối. Donald khuyên cô hãy cắn từng miếng nhỏ, ăn chậm lại. Trong khi Charlotte nhai, anh cập nhật tình hình cho cô. Cô đã biết về các tháp giống nhờ giai đoạn định hướng. Anh kể cho cô nghe về các màn hình trên tường, về những người lau chùi, rằng anh bị đánh thức vì ai đó đã biến mất. Charlotte phải chật vật lắm mới lãnh hội được những điều này. Phải lặp đi lặp lại chúng mấy lần cho đến khi ngay cả anh nghe cũng thấy lạ tai.

“Họ để cho những người trong các tháp giống khác thấy thế giới bên ngoài à?” cô hỏi, nhai một miếng bánh quy nhỏ.

“Ừ. Đã một lần anh hỏi Thurman tại sao chúng ta lại cho đặt các màn hình. Mày biết lão bảo gì anh không?”

Charlotte nhún vai và nhấp một ngụm nước.

“Chúng ở đó để đảm bảo họ không muốn rời đi. Chúng ta phải cho họ thấy cảnh chết chóc để giữ họ ở bên trong. Nếu không, họ sẽ luôn muốn xem bên kia quả đồi là những gì. Thurman nói đó là bản chất con người.”

“Nhưng một số trong đám bọn họ vẫn cứ đi.” Cô lau miệng bằng khăn ăn, cầm dĩa lên, bàn tay run rẩy, và kéo bữa sáng mới ăn phân nửa của Donald về phía mình.

“Ừ, một số trong đám bọn họ vẫn cứ đi,” Donald nói. “Và mày cần từ tốn thôi.” Anh nhìn cô xử lý món trứng của anh và nghĩ về chuyến đi lên thang máy bay không người lái của mình. Anh chính là một trong những người đã cứ đi ấy. Đó không phải điều cô cần biết.

“Chúng ta cũng có một cái màn hình như thế,” Charlotte nói. “Em nhớ từng quan sát những đám mây sôi sùng sục.” Cô ngước lên nhìn Donald. “Tại sao chúng ta lại có một chiếc thế nhỉ?”

Donald nhanh chóng lấy khăn tay và ho vào nếp gấp. “Bởi vì chúng ta là con người,” anh đáp, cất tấm vải đi. “Nếu chúng ta tin rằng ra ngoài đó là phí công vô ích - rằng nếu ra thì sẽ chết - chúng ta sẽ ở đây làm những gì được bảo. Nhưng anh biết một cách để xem ngoài kia có gì.”

“Vâng?” Charlotte xúc nốt chỗ trứng của anh lên dĩa và đưa lên miệng. Cô đợi.

“Và anh sẽ cần đến sự giúp đỡ của mày.”

Họ kéo tấm bạt phủ khỏi một chiếc máy bay điều khiển từ xa. Charlotte miết một bàn tay run rẩy dọc cánh của nó và loạng quạng đi vòng quanh cỗ máy. Cô nắm lấy cánh tà đằng sau một bên cánh, vặn nó lên xuống. Cô cũng làm tương tự với cái đuôi. Chiếc máy bay có cái mái vòm và mũi màu đen, trông tựa một khuôn mặt. Nó ngồi im lặng, không nhúc nhích, trong khi Charlotte kiểm tra nó.

Donald nhận thấy rằng ba chiếc máy bay không người lái khác đã biến mất - phần sàn nhà chỗ từng được mấy tấm bạt che trông bóng loáng. Và những quả bom xếp theo kim tự tháp gọn gàng trong giá đạn dược đã bị hụt mất vài quả trên cùng. Dấu hiệu cho thấy kho vũ khí đã được sử dụng trong mấy tuần qua. Donald đi đến cửa ra máy bay và mở nó ra.

“Không có phần cứng à?” Charlotte hỏi. Cô nhìn xuống dưới một bên cánh, nơi những thứ xấu xa có thể được gắn vào.

“Không” Donald nói. “Chiếc này thì không.” Anh chạy lại và giúp cô đẩy. Họ lèo lái chiếc máy bay về phía cái miệng thang mở toang hoác. Đôi cánh chỉ vừa suýt soát lọt qua.

“Đáng lẽ phải có một dây buộc hoặc một thiết bị kết nối,” cô nói. Cô khẽ khàng cúi người xuống và bò ra sau máy bay, đến bên dưới cánh.

“Trên sàn nhà có cái gì đó,” Donald nói, nhớ về cái cục di chuyển dọc theo đường ray. “Anh sẽ đi kiếm đèn pin.”

Anh lấy từ một thùng ra một cây đèn pin, đảm bảo rằng nó có pin và mang nó lại chỗ cô. Charlotte gắn chiếc máy bay vào thiết bị phóng và ngó ngoáy chui ra. Cô đứng lên có vẻ chậm chạp nên anh chìa tay ra đỡ.

“Và anh chắc chắn thang máy này sẽ hoạt động chứ?” Cô gạt mớ tóc vẫn còn ướt sau khi tắm ra khỏi mặt.

“Rất chắc,” Donald nói. Anh dẫn cô đi dọc sảnh, qua khu sinh hoạt và phòng tắm. Charlotte cứng người khi anh dẫn cô vào phòng điều khiển và kéo tấm nhựa ra. Anh bật công tắc điều khiển thang máy. Cô ngây người nhìn chằm chằm vào một trong những trạm điều khiển với cần gạt, bộ hiển thị thông số và màn hình.

“Mày có thể điều khiển thứ này, phải không?” anh hỏi.

Cô bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng và nhìn anh một lúc, rồi gật đầu. “Nếu chúng bật lên được.”

“Chúng sẽ bật được.” Anh nhìn ánh đèn phía trên bộ điều khiển thang máy lóe lên trong khi Charlotte ngồi xuống đằng sau một trạm điều khiển. Với tất cả những trạm điều khiển khác còn nằm dưới bạt, căn phòng này có cảm giác quá yên tĩnh và trống rỗng. Donald thấy chúng đã không còn bụi nữa. Nơi này đã có người sống trong giai đoạn gần đây. Anh nghĩ về những yêu cầu phóng máy bay mình đã ký, mỗi chuyến bay đều có một cái giá đáng kể. Anh nghĩ đến nguy cơ chúng bị trông thấy trong các màn hình trên tường, cần phải bay sâu trong những đám mây cuồn cuộn. Eren đã nhấn mạnh các máy bay điều khiển từ xa chỉ sử dụng được một lần. Anh ta đã nói không khí bên ngoài rất tệ cho chúng. Phạm vi của chúng bị hạn chế. Trong quá trình tìm hiểu các tài liệu của Thurman, Donald đã nghĩ về lý do tại sao điều này có thể xảy ra.

Charlotte bật một vài công tắc, những tiếng tách gãy gọn phá vỡ sự im lặng, và trạm điều khiển ro ro bừng tỉnh.

“Thang máy sẽ phải mất một lúc mới triển khai xong,” anh nói với cô. Anh không nói làm thế nào mà mình biết, nhưng anh nhớ lại hành trình leo lên từ biết bao năm trước. Anh nhớ cảnh hơi thở làm mờ vòm mũ bảo hộ trong khi anh leo lên nơi mình từng hy vọng sẽ là nấm mồ của bản thân. Bây giờ anh đã có một hy vọng khác. Anh nghĩ về những gì Erskine đã nói với anh về việc thanh lọc trái đất. Anh nghĩ về bức thư tuyệt mệnh Victor gửi cho Thurman. Mục tiêu dự án này của họ là tái thiết lập cuộc sống. Và không rõ là bằng sự điên rồ hay lý trí, Donald đã bắt đầu tin rằng nỗ lực này đã được tính toán tỉ mỉ hơn bất kỳ ai có quyền tưởng tượng ra.

Charlotte điều chỉnh màn hình của mình. Cô bật một công tắc, và một quầng sáng bùng lên trên màn hình. Đó là ánh lóa của cánh cửa thép thang máy, được thắp sáng bởi đèn pha máy bay và được các máy quay của nó ghi lại.

“Đã lâu lắm rồi,” cô nói. Donald nhìn xuống và thấy đôi bàn tay cô đang run rẩy. Cô xoa hai tay vào nhau trước khi đưa chúng về lại với bộ điều khiển. Cô ngọ nguậy trên ghế, lấy chân tìm vị trí bàn đạp, sau đó điều chỉnh độ sáng của màn hình để không bị chói mắt.

“Anh có thể làm được gì không?” Donald hỏi.

Charlotte bật cười và lắc đầu. “Không. Không phải nộp kế hoạch bay hay gì hết mới kỳ lạ làm sao. Thường em sẽ có một mục tiêu, anh biết không?” Cô ngoái lại nhìn Donald và nở một nụ cười.

Anh siết chặt vai cô. Có cô ở bên mới dễ chịu làm sao. Cô là tất cả những gì anh còn. “Kế hoạch bay của mày là bay xa và nhanh hết mức có thể,” anh bảo cô. Anh hy vọng rằng vì không có bom, máy bay sẽ đi được xa hơn. Anh hy vọng rằng vụ tầm bay hạn chế không được lập trình sẵn theo cách nào đó. Có một ngọn đèn nhấp nháy trên bộ điều khiển thang máy. Donald vội vàng qua kiểm tra chúng.

“Cửa đang mở ra,” Charlotte nói. “Em nghĩ chúng ta có ánh sáng ban ngày đấy.”

Donald vội vã quay lại. Anh liếc nhìn ra ngoài cửa và dọc hành lang, nghĩ rằng mình đã nghe thấy gì đó.

“Kiểm tra động cơ,” Charlotte nói. “Chúng ta khởi động được rồi.”

Cô ngọ nguậy trên ghế. Bộ quần yếm mà anh đã ăn cắp cho cô quá rộng, nó đùn lên quanh tay cô. Donald đứng đằng sau cô và quan sát màn hình, bấy giờ đang chiếu cảnh nền trời cuồn cuộn trên một con dốc. Anh nhớ khung cảnh đó. Nhìn thấy nó khiến cho anh cảm thấy khó thở. Máy bay được kéo ra khỏi thang máy và cho lên con dốc. Charlotte nhấn một công tắc khác.

“Phanh kích hoạt,” cô nói, chân duỗi thẳng “Triển khai lực đẩy.”

Bàn tay cô trượt về phía trước. Máy quay hạ góc xuống trong khi máy bay gồng mình chống lại hệ thống phanh của nó.

“Đã lâu lắm rồi em không làm chuyện này mà không có máy phóng,” cô lo lắng nói.

Donald đang sắp sửa hỏi liệu đó có phải là vấn đề không thì cô dịch chân và góc quay trên màn hình được nâng lên. Đường hầm kim loại rung lên và bắt đầu trôi qua. Những đám mây cuộn xoáy dần lấp đầy màn hình cho đến khi chúng là tất cả những gì hiện diện. Charlotte nói, “Cất cánh,” và vặn cần điều khiển bằng tay phải. Donald thấy mình nghiêng sang một bên khi chiếc máy bay chúc xuống và mặt đất xuất hiện trong tích tắc trước khi tất cả bị những đám mây dày nuốt chửng.

“Hướng nào đây?” cô hỏi. Cô bật một công tắc và địa hình bên dưới được hiển thị rõ ràng bởi ra đa, nhờ thứ gì đó có thể xuyên qua những đám mây.

“Anh nghĩ là không quan trọng đâu,” anh nói. “Cứ đi thẳng thôi.” Anh rướn tới gần để nhìn ngắm khung cảnh kỳ lạ nhưng quen thuộc trôi qua. Có những mảng cỏ tróc khổng lồ mà anh đã giúp tạo ra. Có một tòa tháp khác ở giữa một vùng trũng. Tàn dư của buổi đại hội - lều bạt và khu hội chợ cùng với sân khấu - đã biến mất từ lâu, bị ăn hết bởi những cỗ máy tí hon trong không khí. “Chỉ cần đi theo đường thẳng,” anh nói, đưa tay chỉ. Đó là một giả thuyết, một ý tưởng điên rồ, nhưng anh cần phải tận mắt nhìn thấy rồi mới dám khẳng định bất cứ điều gì.

Tập hợp các vùng trũng kết thúc ở xa. Thỉnh thoảng những đám mây có mỏng đi, cung cấp cho anh một cái nhìn chân thực về mặt đất. Đang lúc Donald căng mắt nhìn xa hơn các vùng trũng thì Charlotte buông tay ga ra và với về phía một loạt các núm vặn và đồng hồ. “Ờm... Em nghĩ chúng ta có vấn đề rồi.” Cô bật đi bật lại một công tắc. “Em đang bị tụt áp suất dầu.”

“Không.” Donald quan sát màn hình trong khi những đám mây cuộn lên và mặt đất như thể đang dâng lên. Chuyện này xảy ra quá sớm. Trừ phi anh đã bỏ sót một bước nào đó, một biện pháp phòng ngừa nào đó. “Cứ đi tiếp đi,” anh thì thầm, cả với cỗ máy lẫn với phi công của nó.

“Nó hoạt động vớ vẩn lắm,” Charlotte nói. “Mọi thứ đều cứ lỏng lẻo thế nào ấy.”

Donald nghĩ về tất cả những chiếc máy bay không người lái trong nhà chứa. Họ có thể phóng một chiếc khác. Nhưng anh nghi ngờ là kết quả thu được cũng sẽ như nhau cả. Có thể anh có khả năng kháng lại thứ ngoài đó, nhưng các cỗ máy thì không. Anh nghĩ về những bộ đồ lau chùi, cách các thứ đồ được thiết kế để bị hỏng tại một thời điểm nhất định, một nơi nhất định. Những kẻ hủy diệt vô hình chính xác đến mức chúng có thể xuống tay báo thù ngay khi một người lau chùi ra đến một ngọn đồi, leo đến một độ cao nhất định, ngay khi họ dám vươn lên. Anh lấy miếng vải của mình và ho vào đó, mơ hồ nhớ lại những người thợ cọ rửa khoang chốt gió sau khi đã kéo anh trở lại bên trong.

“Mày ra đến rìa mép rồi đấy,” anh nói, chỉ vào các tháp giống cuối cùng trên ra đa khi vùng trũng biến mất bên dưới máy quay của chiếc máy bay. “Chỉ một chút nữa thôi.”

Nhưng thật ra, anh không biết sẽ còn phải đi xa đến cỡ nào nữa. Chưa biết chừng có bay thẳng một vòng quanh thế giới và quay lại ngay xuất phát điểm thì vẫn không đủ xa.

“Em đang mất sức nâng,” Charlotte nói. Hai bàn tay cô như hai vệt mờ. Chúng lia từ bộ điều khiển sang các công tắc rồi lia trở lại.

“Động cơ hai đã hỏng,” cô nói. “Em đang lướt. Độ cao sáu mươi mét.”

Nhìn trên màn hình thì có vẻ còn thấp hơn hẳn. Bấy giờ họ đã bay quá những ngọn đồi cuối cùng. Mây đã mỏng đi. Trên nền đất có một vết sẹo, một khe rãnh có thể từng là một dòng sông, cùng với những cây gậy đen như xương bị đốt cháy cắm nhọn hoắt như ngòi chì - có khả năng là tàn dư duy nhất còn sót lại của các cây cổ thụ. Hoặc rầm thép của một hàng rào an ninh lớn, bị thời gian ăn mòn.

“Cố lên, cố lên,” anh thì thầm. Mỗi một giây còn ở trên không đều mang lại cho họ một cảnh tượng mới, một chân trời mới. Đây là một chút mùi tự do. Đây là một lối thoát khỏi địa ngục.

“Máy quay đang mất tín hiệu. Độ cao bốn lăm mét.”

Một quầng sáng chói lòa xuất hiện trên màn hình, như ánh chớp khi các mạch điện hỏng. Sau đó, các cảm biến bốc cháy nhuộm tím tất cả, thế rồi một sắc xanh lam phủ kín nơi trước kia không có gì ngoài màu nâu và màu xám.

“Độ cao mười lăm mét. Sẽ va chạm mạnh.”

Donald chớp mắt xua đi giọt lệ trong khi chiếc máy bay không người lái lao xuống và mặt đất dâng lên để đón cỗ máy. Anh chớp mắt ngăn lệ khi nhìn màn hình, máy quay không bị làm sao cả.

“Xanh...” anh nói.

Đó là một lời khẳng định, ngay trước khi một khung cảnh xanh mướt nuốt chửng chiếc máy bay đang hấp hối. Màn hình chuyển từ đầy màu sắc sang đen sì. Charlotte buông bộ điều khiển ra và chửi thề. Cô đập tay lên bàn điều khiển. Nhưng khi cô quay lại để xin lỗi Donald, anh đã vòng tay ôm lấy cô, siết chặt cô, hôn lên má cô.

“Mày có thấy không?” anh hỏi, giọng hổn hển thì thầm. “Mày có thấy không?”

“Thấy cái gì cơ?” Charlotte lui lại, mặt cứng đờ ra vì thất vọng. “Đến đoạn cuối thì mọi thiết bị đo đều hỏng sạch. Cái máy bay khốn kiếp. Chắc do ngồi không quá lâu...”

“Không, không,” Donald nói. Anh chỉ vào màn hình, bấy giờ đang đen ngòm và vô hồn. “Mày làm được rồi,” anh nói. “Anh đã trông thấy nó. Ngoài kia có bầu trời xanh và cỏ xanh, Charla ạ! Anh đã trông thấy nó!”