Chương 98 2331
Năm thứ hai mươi Tháp giống 17
MỘT CÁCH BẤT ĐẮC DĨ, Độc Một Mình đã trở thành chuyên gia biết tuốt mọi thứ hỏng hóc như thế nào. Ngày qua ngày, anh nhìn thép và sắt gỉ sét đến vụn cả ra, nhìn sơn tróc thành những miếng vảy cam cuộn tròn, thấy bụi đen tụ lại khi kim loại bị ăn mòn thành bột. Anh biết cảm giác khi sờ vào các đường ống cao su đã cứng lại, khô cong và nứt nẻ. Anh biết được chất kết dính mất công hiệu như thế nào, cách những thứ từng được gắn vào tường và trần tự nhiên lại xuất hiện trên sàn nhà, các vật thể bị hai vị thần trọng lực và hư nát thúc đi một cách đầy đột ngột và dữ dội. Quan trọng nhất, anh biết được cách cơ thể thối rữa đi. Không phải lúc nào chúng cũng biến đi trong nháy mắt - như một người mẹ bị đám đông chen lấn đẩy lên hoặc một người bố bước vào trong bóng tối của một hành lang âm u. Thay vào đó, chúng thường xuyên bị gặm nhấm và mang đi từng mảnh vụn vô hình một. Cả thời gian lẫn những con giòi đều mọc cánh; chúng bay hoài, bay mãi và mang mọi thứ theo mình.
Độc Một Mình xé một trang trong một mục nhàm chán của cuốn sách có vần R và gấp nó thành một cái lều. Anh nghĩ rằng tháp giống thuộc về lũ côn trùng trên rất nhiều phương diện. Bất cứ nơi nào có các thi thể dồn đống, lũ côn trùng lại tràn đến như những đám mây đen. Anh đã đọc về chúng trong các cuốn sách. Bằng cách nào đó, giòi biến thành ruồi. Một thứ trắng quằn quại hóa thành đen vo ve. Mọi thứ đều hư nát và thay đổi.
Anh luồn dây qua mảnh giấy gấp để treo nó lên. Thường thì đây là lúc Cái Bóng sẽ đến cản trở, sẽ đến và ưỡn lưng dựa vào cánh tay của Độc Một Mình, giẫm lên bất cứ thứ gì anh đang làm, khiến anh cảm thấy bực mình nhưng cũng đồng thời làm anh cười phá lên. Nhưng Cái Bóng không đến phá ngang.
Độc Một Mình tạo ra những nút thắt nhỏ trên sợi dây để giữ cho dây không bị tuột qua. Tờ giấy được gập lại ở các lỗ để nó không bị rách. Anh biết rất rõ cách mọi thứ trở nên hư nát. Anh là chuyên gia về những điều mà anh ước mình có thể quên đi. Chỉ cần liếc qua thôi là Độc Một Mình biết ngay ai đó đã chết được bao lâu rồi.
Những người mà anh giết từ nhiều năm trước ở trong trạng thái cứng đờ khi anh dịch chuyển họ, nhưng điều ấy chỉ kéo dài một thời gian thôi. Con người ta sớm trương phồng lên và bốc mùi. Cơ thể của họ thải khí và ruồi đến bu đầy. Ruồi bu đến rồi giòi nhung nhúc ăn.
Cái mùi hôi thối sẽ khiến mắt anh ứa nước và cổ họng bỏng rát. Và các thi thể chẳng bao lâu sau trở nên mềm nhũn. Đã có lần Độc Một Mình phải dịch chuyển một số thi thể trên cầu thang, nằm rối hết cả vào với nhau khiến anh khó mà bước qua nổi, và chỗ thịt rụng rời ra ngay. Nó trở nên giống như món pho mát tươi mà anh từng ăn hồi vẫn còn sữa và dê để làm pho mát. Thịt da sẽ rụng rời một khi hồn người không còn ở bên trong duy trì bản thân. Độc Một Mình tập trung vào việc duy trì bản thân. Anh buộc đầu kia của mấy sợi dây vào một trong những vòng đệm kim loại nhỏ lấy từ bộ phận Vật Tư. Anh bặm môi, thắt những nút hết sức tinh xảo.
Dây và vải cũng không trụ được lâu, nhưng quần áo trụ lại lâu hơn con người. Trong vòng một năm, thứ còn sót lại sẽ là quần áo và xương. Và tóc. Tóc dường như là thứ cuối cùng tan rã. Nó bám vào xương và đôi khi phủ trên các hốc mắt đăm đăm trống rỗng. Mái tóc làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Nó cho chỗ xương một danh tính. Hầu hết đều có râu, nhưng chúng không xuất hiện trên xương của những người trẻ tuổi hay phụ nữ.
Trong vòng năm năm, ngay cả quần áo cũng sẽ tan rã. Sau mười năm thì chủ yếu chỉ còn mỗi xương. Trong giai đoạn này, rất lâu sau khi tháp giống đã trở nên tối tăm và yên ắng - hơn hai mươi năm kể từ khi anh được dẫn cho xem hang ổ bí mật bên dưới các máy chủ - thứ duy nhất còn lại chỉ là xương. Ngoại trừ bên trong nhà ăn. Sự mục nát ở mọi nơi khác khiến những thi thể đằng sau cánh cửa đó càng thêm phần lạ lùng hơn.
Độc Một Mình giơ chiếc dù của mình lên: một cái lều giấy với những sợi dây nhỏ buộc chặt vào một vòng đệm tí hon. Anh có hàng chục mẩu dây nằm rối bù trên cuốn sách mở. Vẫn còn một nhúm vòng đệm. Anh kéo một sợi dây trên chiếc dù của mình và nghĩ về những cái xác ở bên trong nhà ăn. Đằng sau cánh cửa đó, có những người chết không bị phân hủy như bao người khác. Khi anh và Cái Bóng lần đầu tiên phát hiện ra họ, anh đã cho rằng họ mới chết gần đây. Hàng chục người, chết cùng nhau và chồng chất lên nhau như thể họ đã bị ném vào đó hoặc đã bò trên đầu những người khác. Độc Một Mình biết cánh cửa dẫn ra thế giới cấm kỵ bên ngoài ở ngay đằng sau họ. Nhưng anh không đi xa ra tận đấy. Anh đã đóng cửa lại và vội vã rời đi, phát sợ trước những con mắt vô hồn và cái cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy một khuôn mặt khác ngoài bản thân nhìn lại mình như thế. Anh đã bỏ mặc chỗ thi thể ở đấy và suốt một thời gian dài sau không trở lại. Anh đã chờ đợi chúng trở thành xương. Chúng mãi chẳng rữa ra.
Anh đi đến bên lan can nhìn ra ngoài, đảm bảo rằng mảnh giấy chụm thành hình lều, sẵn sàng đón lấy không khí. Có một luồng không khí mát lạnh dâng lên từ khu dưới sâu ngập lụt. Độc Một Mình nhoài ra khỏi lan can tầng ba, tờ giấy mỏng kẹp một bên tay, vòng đệm nằm yên trong lòng bàn tay kia. Anh tự hỏi tại sao một số người lại thối rữa trong khi những người khác cứ tiếp tục tồn tại. Điều gì khiến cho họ tan rã vậy nhỉ?
“Tan rã,” anh nói to. Anh thích cái âm thanh tiếng của mình đôi khi tạo ra. Anh là một chuyên gia về cách mọi thứ tan rã. Cái Bóng đáng lẽ phải ở đó, cọ vào mắt cá chân anh, nhưng nó không có mặt.
“Mình là một chuyên gia,” Độc Một Mình tự nhủ. “Tan rã, tan rã.” Anh chìa tay ra và thả chiếc dù xuống, nhìn nó bổ nhào xuống một lúc trước khi sợi dây dãn căng ra. Thế rồi nó lắc lư và xoáy đi xoáy lại trong không trung trong khi chìm dần xuống vực sâu. “Xuống xuống xuống,” anh gọi với theo chiếc dù. Xuống tận dưới đáy. Chìm dần cho đến khi nó rơi tõm mất dạng xuống nước hay bị mắc lại giữa đường đi.
Độc Một Mình biết rất rõ xác người thối rữa như thế nào. Anh gãi râu và nheo mắt quan sát chiếc dù biến mất, sau đó ngồi xuống và bắt tréo chân, đầu gối bộ quần yếm cũ của anh đã rách hoàn toàn. Anh tự lầm bầm với bản thân, trì hoãn những gì cần phải làm, Dự Án trong ngày của anh, và thay vào đó xé thêm một trang nữa từ cuốn sách đang ngày một tóp đi, cố gắng không nghĩ về một xác chết nữa chẳng bao lâu sau sẽ bị thời gian bào mòn.