Chương 99
CÓ MỘT SỐ MÓN ĐỒ Độc Một Mình từng bỏ ra hàng ngày trời, hàng tuần lễ để tìm kiếm. Từng có một số thứ mà anh cần khiến cho anh phải săn lùng suốt bao năm. Thường phải rất lâu sau anh mới tìm thấy những thứ hữu ích, khi anh không còn cần đến chúng nữa. Giống như cái lần anh tình cờ vớ được một đống dao cạo râu. Nguyên cả một thùng lớn trong văn phòng bác sĩ. Tất cả những thứ quan trọng - băng, thuốc, vải - đều đã bị những người giành giật phế liệu tước đi từ lâu. Nhưng một thùng dao cạo mới, nhiều lưỡi vẫn sáng bóng, chế nhạo anh. Anh đã cam chịu chấp nhận bộ râu của mình, nhưng đã có thời anh sẵn sàng giết người chỉ để lấy dao cạo.
Một số lần khác, anh tìm thấy một thứ nào đó trước cả khi anh biết mình cần nó. Con dao rựa là một vật như thế. Một lưỡi kiếm lớn được tìm thấy bên dưới thi thể của một người đàn ông mới chết cách đây không lâu. Độc Một Mình lấy nó đơn giản chỉ để không ai khác có thể sở hữu cái thứ chết chóc đó. Anh đã tự giam mình bên dưới phòng máy chủ suốt ba ngày liền, hãi hùng vì nhìn thấy thêm một thi thể vẫn còn ấm nữa. Vụ đó đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi. Phải mất thêm một thời gian nữa thì khu nông trại mới mọc um tùm đến mức con dao rựa trở thành vật dụng cần thiết. Đến thời điểm đó, anh đã bắt đầu bỏ súng của mình lại đằng sau - không còn cần phải sử dụng đến nó nữa - và con dao rựa trở thành người bạn đồng hành thường trực, một thứ được tìm thấy trước khi anh biết rằng mình cần nó.
Độc Một Mình thả nốt chiếc dù cuối cùng và quan sát nó rơi sượt qua chiếu nghỉ tầng chín. Tờ giấy gấp biến mất khỏi tầm mắt. Anh nghĩ về những thứ mà Cái Bóng đã giúp mình tìm thấy trong nhiều năm qua, chủ yếu là đồ ăn. Nhưng có một lần Cái Bóng tự ý bỏ chạy. Trong một chuyến đi xuống bộ phận Vật Tư, Cái Bóng đã phóng vọt đi trước và biến mất trên một chiếu nghỉ. Độc Một Mình đã cầm đèn pin đi theo.
Con mèo cứ kêu meo meo mãi bên cạnh một cánh cửa - Độc Một Mình e ngại sẽ lại đụng phải một đống xác khác - nhưng căn hộ trống rỗng. Nó leo lên trên bàn bếp, xoay tròn, đưa chân cào cái tủ đầy những lon đồ hộp nhỏ. Chúng cũ rích và lốm đốm vết gỉ sét, nhưng có hình ảnh của những con mèo. Cái Bóng như hóa điên, ở đó cũng có một cái máy tàn tạ với một sợi dây ngắn cắm vào tường, một cái máy mở hộp.
Độc Một Mình mỉm cười nhìn qua lan can, suy nghĩ về những thứ đã được tìm thấy và bị đánh mất trong bao năm qua. Anh nhớ lần đầu tiên nhấn nút nằm trên cùng của thiết bị đó, cách Cái Bóng đã phát cuồng, cách những cái nắp văng ra gọn gàng. Anh nhớ mình không ấn tượng chút nào với thức ăn trong hộp, nhưng Cái Bóng thì lại nghĩ khác.
Độc Một Mình quay lại ngắm nghía cuốn sách với những trang bị rách, cảm thấy buồn bã. Anh đã hết vòng đệm, thế nên anh bỏ cuốn sách lại và miễn cưỡng đi xuống khu nông trại. Anh rời đi để làm những gì cần phải làm.
Độc Một Mình phạt cây cối bằng dao rựa, ngẫm ngợi về việc cách đây không lâu, khu nông trại đã trở nên hoang tàn vì không có người ở quanh để chăm sóc chúng. Nhưng đèn đã được thiết kế để có thể bật tắt, và hơn phân nửa vẫn còn hoạt động. Nước tiếp tục nhỏ giọt xuống từ đường ống. Các máy bơm khởi động tắt đi với những tiếng ro ro giận dữ và lầm bầm ồn ã. Điện câu trộm từ vương quốc của anh bên dưới được truyền lên thông qua những sợi dây điện ngoằn ngoèo chạy dọc tường cầu thang. Không có gì hoạt động hoàn hảo, nhưng Độc Một Mình nhận thấy mối quan hệ của con người đối với cây trồng chủ yếu là ăn chúng. Bây giờ chỉ còn mình anh ăn. Anh cùng với đám chuột và giun.
Anh mang món đồ của mình băng qua những mảnh đất cây cỏ mọc um tùm nhất, anh cần đến những góc xa của khu nông trại, nơi những ngọn đèn không còn thắp, nơi đất mát và ẩm ướt, nơi không còn gì mọc lên nữa. Một nơi đặc biệt. Xa nơi anh mỗi tuần hay đến để thu thập đồ ăn. Một nơi anh sẽ đến có chủ đích chứ không đơn giản là đi qua vì nó nằm trên đường mình đi.
Anh rời sức nóng của ánh đèn, bước vào một nơi tối tăm. Anh thích ở đây. Nó gợi cho anh nhớ đến căn phòng bên dưới các máy chủ, một chốn riêng tư và an toàn nơi người ta có thể trốn vào và không bị quấy rầy. Và ở đó, nằm lăn lóc giữa các công cụ bị bỏ rơi và lãng quên khác, là một cái xẻng. Một thứ cần thiết xuất hiện ngay khi anh cần đến nó. Đây là một kiểu tìm thấy khác. Xảy ra khi tháp giống có tâm trạng hào phóng. Tháp giống không thường xuyên có tâm trạng như thế.
Độc Một Mình quỳ xuống đặt món đồ của mình xuống bên mép hàng rào ba lớp. Cái thi thể trong túi đã bước vào giai đoạn cứng đờ. Chẳng mấy chốc nó sẽ mềm ra. Sau đó thì...
Độc Một Mình không muốn nghĩ đến phần sau đó. Anh là một chuyên gia về những thứ mình không muốn biết.
Anh lấy cái xẻng và trèo qua lan can trên cùng - trong này quá tối chẳng thể dò tìm cổng vào. Cái xẻng kêu rào rào lạo xạo trong lớp đất. Anh xúc từng xẻng lên không. Những tiếng loẹt xoẹt khẽ và từng đống đất nhỏ trượt đi. Một số thứ ta tìm thấy ngay lúc mình cần đến, và Độc Một Mình nghĩ về những năm tháng đã trôi qua rất nhanh với người bạn của mình. Anh bấy giờ đã thấy nhớ cách Cái Bóng cọ vào ống chân anh trong khi anh làm việc, luôn ngáng chân nhưng đủ thông minh để không bị giẫm lên, chạy vọt đến bất cứ khi nào Độc Một Mình cất tiếng huýt sáo, xuất hiện đúng lúc. Một thứ được tìm thấy trước cả khi anh biết mình cần nó.