Chương 100 2345
Tháp giống 1
TIẾNG ĐÔI GIÀY CỦA DONALD vang vọng trong kho lưu trữ nhân sự ca trực tầng dưới, nơi hàng ngàn khoang được xếp sát bên nhau như những viên đá lấp lánh. Anh khom lưng để kiểm tra thêm một bảng tên nữa. Anh đã quên mất số mình đang đếm trên lối đi và lo rằng anh sẽ phải bắt đầu lại. Anh đưa một miếng vải lên miệng, ho vào đấy. Anh lau môi và tiếp tục đi. Có một thứ nặng nề lạnh lẽo trĩu xuống một bên túi quần và áp vào đùi anh. Có một thứ nặng nề lạnh lẽo nằm trong lồng ngực anh.
Anh cuối cùng cũng tìm thấy cái khoang đề Troy . Donald xoa kính và nhìn vào trong. Có một người đàn ông ở trong đó, già hơn vẻ ngoài của lão. Già hơn Donald nhớ. Một sắc xanh trời phủ lên làn da nhợt nhạt. Mái tóc và cặp lông mày bạc trắng khoác một tông màu xanh.
Donald nhìn ngắm người đàn ông ấy, do dự, suy nghĩ lại. Anh đã đến đó mà không mang theo xe lăn, không mang theo bộ dụng cụ y tế. Chỉ mang theo một cảm giác nặng nề lạnh lẽo. Một lát cắt sự thật và khao khát muốn biết thêm. Đôi khi cần phải mở toang một thứ ra rồi mới khép lại được.
Anh cúi xuống bên bảng điều khiển và lặp lại quy trình từng giúp giải thoát em gái. Trong khi nhập mã, anh nghĩ đến Charlotte tại khu sinh hoạt. Cô không được phép biết anh đang làm gì ở dưới đó. Cô không được phép biết. Thurman giống như người cha thứ hai đối với cả hai người bọn họ.
Núm được vặn sang bên phải. Các con số nhấp nháy, sau đó tăng lên một độ. Donald đứng lên đi đi lại lại. Anh đi vòng quanh cái khoang có cái tên đề bên trên, tên của người đàn ông mà họ đã biến anh thành, cỗ quan tài hiện đang lưu giữ người đã tạo ra anh. Cái lạnh trong tim Donald lan vào tứ chi trong khi Thurman dần ấm lên. Donald ho vào trong một miếng vải ố màu hồng. Anh nhét nó trở lại vào túi và rút sợi dây ra.
Anh nhớ lại một bản báo cáo từ các tài liệu của Victor trong khi đang đứng đó, vai trò bấy giờ đã bị đảo ngược, rã đông Thần Lạnh. Victor từng viết về một số thí nghiệm xưa, trong đó lính canh và tù nhân đổi chỗ, và những kẻ bị ngược đãi chẳng bao lâu sau đã trở thành kẻ ngược đãi. Việc mọi người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy khiến cho Donald cảm thấy kinh tởm. Anh không tin nổi kết quả của nó. Nhưng anh đã thấy những người tử tế đến khu Đồi làm việc với ý định cao cả, đã thấy họ thay đổi. Anh đã được trao một chút quyền lực trong ca trực này và có thể cảm nhận được sức quyến rũ của nó. Anh phát hiện ra rằng những kẻ xấu xa ra đời từ các hệ thống xấu xa, và bất kỳ người nào cũng có khả năng bị tha hóa. Đó là lý do tại sao một số hệ thống cần phải đi đến hồi kết.
Nhiệt độ tăng lên và nắp khoang được kích hoạt. Nó mở ra với một tiếng xì nhẹ. Donald thò tay vào nhấc hẳn nó lên. Anh phần nào kỳ vọng sẽ có một bàn tay thò ra nắm lấy cổ tay anh, nhưng bên trong chỉ có một người đàn ông đang nằm, bất động và bốc hơi nghi ngút. Chỉ một người đàn ông, thảm hại và trần trụi, một đường ống đâm vào trong cánh tay lão, một ống nữa dẫn vào giữa chân lão. Cơ bắp chùng xuống. Da thịt nhợt nhạt tụ lại thành các nếp nhăn. Tóc bết lại từng lọn. Donald nắm lấy đôi bàn tay Thurman và xếp chúng lên nhau. Anh quấn sợi dây quanh cổ tay Thurman, luồn nó qua lại giữa hai tay thành các vòng dây, sau đó thắt nút để siết chặt. Donald đứng lùi lại theo dõi mí mắt nhăn nheo của lão, tìm kiếm dấu hiệu sự sống.
Đôi môi của Thurman nhúc nhích. Chúng tẽ ra và như thể hớp thử một hơi hổn hển đầu tiên. Chẳng khác nào xem người chết hồi sinh, và lần đầu tiên, Donald cảm thấy trân trọng phép mầu các cỗ máy này mang lại. Anh ho vào nắm tay trong lúc Thurman cựa quậy. Mắt lão già hấp háy mở ra, băng tan chảy xuống từ khóe mắt, mang lại cho lão một vẻ nhân tính giả tạo. Hai bàn tay nhăn nheo đưa lên để chùi ghèn và Donald biết cái cảm giác ấy, cảm giác mí mắt không mở hẳn được ra, cảm thấy như thể chúng đã dính tịt vào với nhau. Một tiếng phì phò vang lên khi Thurman vật lộn với sợi dây. Lão tỉnh táo hơn và nhận thấy rằng không phải mọi thứ đều ổn.
“Ngồi yên,” Donald nói với lão. Anh ấn một bàn tay lên trán lão, cảm nhận được cái lạnh vẫn còn ẩn trong da thịt lão. “Từ từ thôi.”
“Anna...” Thurman thì thầm. Lão liếm môi, và Donald nhận ra mình thậm chí còn không mang theo nước, không mang theo món thuốc đắng. Anh đến đó để làm gì thì đã quá rõ rồi.
“Ông có nghe thấy tôi không?” anh hỏi.
Mí mắt Thurman lại hấp háy mở ra; đồng tử lão dãn ra. Lão xem chừng đang tập trung vào khuôn mặt Donald, mắt đảo qua đảo lại vì sững sờ khi nhận ra sự tình.
“Cậu trẻ...?” Giọng lão khàn khàn.
“Nằm yên đi,” Donald bảo lão, ngay cả khi Thurman quay sang bên và ho vào đôi tay bị trói của mình. Lão nhìn sợi dây thắt quanh cổ tay, mặt lộ vẻ bối rối. Donald quay lại và kiểm tra cánh cửa đằng xa. “Tôi cần ông lắng nghe.”
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?” Thurman nắm lấy mép khoang và cố gắng kéo mình dậy. Donald thò tay vào túi để lấy khẩu súng lục. Thurman há hốc mồm trước ống thép đen khi nòng súng chĩa vào người lão. Đầu óc lão tan băng chỉ trong tích tắc. Lão bất động hoàn toàn, chỉ có đôi mắt là còn chuyển động khi lão nhìn vào mắt Donald. “Năm nay là năm nào?” lão hỏi.
“Trước khi ông giết hết tất cả chúng ta chừng hai trăm năm,” Donald nói. Nòng súng run lên vì hận thù. Anh khép nốt bàn tay kia quanh báng súng và lùi lại nửa bước. Thurman đang trong tình trạng yếu đuối và bị trói, nhưng Donald không liều. Lão già giống như con rắn đang cuộn mình trong một buổi sáng lạnh lẽo. Donald không thể không nghĩ đến những gì lão sẽ có thể làm khi ngày ấm lên.
Thurman liếm môi nhìn Donald. Những cuộn hơi nước bốc lên từ vai lão già. “Anna đã tiết lộ cho cậu,” lão cuối cùng cũng nói.
Một thôi thúc tàn bạo dấy lên trong Donald, muốn cho lão biết rằng Anna đã chết. Trong lòng anh râm ran một cảm giác huênh hoang muốn khẳng định rằng mình đã tự phát hiện ra sự thật. Thay vào đó, anh chỉ đơn giản gật đầu.
“Cậu phải biết đây là cách duy nhất,” Thurman thì thầm.
“Có cả ngàn cách,” Donald nói. Anh chuyển khẩu súng sang tay kia và lau khô lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi vào bộ quần yếm của mình.
Thurman liếc nhìn khẩu súng, sau đó rà soát căn phòng đằng sau Donald để tìm kiếm sự giúp đỡ. Sau một hồi, lão ngả người trở lại khoang. Hơi nước bốc lên từ bên trong máy, nhưng Donald có thể thấy lão bắt đầu run rẩy trước cái lạnh.
“Tôi từng nghĩ ông tìm cách sống bất tử,” Donald nói.
Thurman cười phá lên. Lão săm soi sợi dây bị thắt nút một lần nữa, nhìn mũi kim và ống dẫn treo trên tay của lão. “Chỉ đủ lâu thôi.”
“Đủ lâu để làm gì? Để thanh lọc nhân loại cho đến khi không còn gì nữa à? Để trả tự do cho một tháp giống này và ngồi đây giết hết những tháp giống còn lại hả?”
Thurman gật đầu. Lão co chân lên và ôm lấy chúng. Lão trông thật gầy gò mỏng manh khi không có bộ quần yếm khoác trên người, khi bờ vai kiêu hãnh của lão không ưỡn ra sau.
“Ông cứu tất cả những người này chỉ để về sau giết chết gần hết bọn họ. Và cả chúng ta nữa.”
Thurman thì thầm đáp.
“Nói to lên xem nào,” Donald nói.
Lão già làm động tác uống nước. Donald chìa cho lão xem khẩu súng. Đó là tất cả những gì anh có. Thurman vỗ ngực và cố gắng lặp lại, Donald thận trọng tiến tới trước một bước. “Hãy cho tôi biết lý do,” Donald nói. “Tôi là người nắm quyền. Tôi. Cho tôi biết ngay, không là tôi thề tôi sẽ lập tức cho mọi người ra khỏi tháp giống của họ.”
Mắt Thurman nheo lại. “Đồ ngu,” lão rít lên. “Họ sẽ giết nhau mất.”
Giọng lão gần như không thể nghe thấy. Donald nghe được tiếng ro ro từ tất cả các khoang đông lạnh xung quanh họ. Anh bước lại gần hơn, mỗi giây trôi qua lại càng thêm tự tin rằng đây là điều đúng đắn.
“Tôi biết ông nghĩ họ sẽ làm gì với nhau,” Donald nói. “Tôi biết về cuộc đại thanh lọc, cuộc tái thiết lập này.” Anh chĩa súng vào ngực Thurman. “Tôi biết ông coi những tháp giống này như những con tàu không gia đưa mọi người đến một thế giới tốt đẹp hơn. Tôi đã đọc mọi ghi chú và thông báo và tập tin ông có quyền truy cập. Nhưng đây là điều tôi muốn nghe chính miệng ông nói trước khi ông chết...”
Donald cảm thấy chân mình chao đảo. Một cơn ho xâm chiếm lấy anh. Anh mò mẫm tìm miếng vải của mình nhưng những giọt nước bọt hồng đã văng lên cái khoang bạc trước khi anh kịp che miệng lại. Thurman quan sát. Donald trấn tĩnh lại, cố gắng nhớ xem mình ban nãy vừa nói gì.
“Tôi muốn biết tại sao lại phải bày ra đủ thứ trò đau đớn như vậy,” Donald nói, giọng anh lào khào, cổ họng rát bỏng. “Tất cả những kiếp đời sinh ra và chết đi kia, những người mà ông định giết ở dưới này, định sẽ không bao giờ đánh thức dậy. Con gái của chính ông….” Anh dò xét mặt Thurman xem có phản ứng gì không. “Sao không đóng băng chúng ta một ngàn năm và đánh thức tất cả dậy khi mọi thứ đã hoàn tất? Giờ tôi đã biết mình đã giúp ông xây dựng lên thứ gì. Tôi muốn biết tại sao chúng ta không thể ngủ cho đến khi mọi chuyện đã trôi qua. Nếu ông muốn tạo ra một nơi chốn tốt đẹp hơn cho chúng ta, tại sao không đưa mọi người đến đó? Tại sao lại phải hành hạ nhau thế?”
Thurman bất động hoàn toàn.
“Hãy cho tôi biết lý do đi,” Donald nói. Giọng anh run rẩy nhưng anh vẫn giả vờ mình không sao. Anh nâng lên nòng súng vừa bị nghiêng đi.
“Bởi vì không ai được phép biết,” Thurman cuối cùng cũng nói. “Nó phải theo chúng ta xuống mồ.”
“Cái gì phải xuống mồ?”
Thurman liếm môi. “Kiến thức. Những điều chúng ta không đưa vào bộ Di Sản. Khả năng đặt dấu chấm hết cho mọi thứ với chỉ một nút nhấn.”
Donald bật cười. “Ông nghĩ chúng ta sẽ không tái phát hiện ra chúng nữa ư? Phương thức tự hủy diệt bản thân ấy?”
Thurman nhún đôi vai trần. Làn hơi nước bốc lên từ chúng đã tan biến. “Về sau sẽ thế. Nhưng vẫn là lâu hơn bây giờ.”
Donald quơ súng chỉ vào các khoang khắp xung quanh mình. “Và vì vậy, tất cả những thứ này cũng sẽ phải biến mất nốt. Chúng ta phải chọn một bộ lạc, cho một trong những con tàu vũ trụ của ông hạ cánh, và mọi thứ khác sẽ phải chấm dứt. Đó là bản hiệp ước ông đã tạo ra, đúng không?”
Thurman gật đầu.
“Nhưng ai đó đã phá vỡ hiệp ước của ông” Donald nói. “Ai đó đặt tôi vào vị trí của ông. Bây giờ thì tôi đã là Đấng Chăn Chiên rồi.”
Mắt Thurman mở lớn. Ánh nhìn của lão chuyển từ khẩu súng sang tấm thẻ kẹp trên cổ áo Donald. Tiếng răng run lập cập bị gián đoạn bởi bộ quai hàm hết nghiến chặt rồi lại thả lỏng ra của lão. “Không,” lão nói.
“Tôi chưa bao giờ đòi đảm nhiệm công việc này,” Donald nói, tự nhủ với bản thân nhiều hơn là nói với Thurman. Anh giữ vững nòng súng. “Đòi hỏi đảm nhiệm bất kỳ phần nào trong vụ này.”
“Tôi cũng thế,” Thurman đáp, và lại một lần nữa, Donald nhớ lại chuyện tù nhân và lính gác. Người nằm trong cái khoang kia có thể là anh. Đứng đây với khẩu súng có thể là bất cứ ai. Đây chính là hệ thống.
Có hàng trăm điều khác anh muốn hỏi hoặc nói. Anh muốn cho người đàn ông này biết lão giống một người bố đối với anh đến nhường nào, nhưng điều ấy thì có nghĩa lý gì khi khả năng những người bố đối xử với ta bằng tình yêu thương cũng chẳng kém gì khả năng họ sẽ ngược đãi ta? Donald muốn hét vào mặt Thurman vì những thiệt hại mà lão đã gây ra cho thế giới, nhưng một phần trong anh biết rằng thiệt hại đã xảy ra rồi và không còn có thể cứu vãn gì được nữa. Cuối cùng, có một phần trong anh muốn cầu xin được giúp đỡ, muốn cho nhân vật này ra khỏi khoang của lão; một phần muốn chiếm lấy vị trí của lão, muốn cuộn tròn bên trong và quay lại ngủ tiếp - một phần cảm thấy làm tù nhân sẽ dễ dàng hơn nhiều so với làm lính gác. Nhưng em gái anh đang ở bên trên, hồi phục sức khỏe. Cả hai người bọn họ đều có nhiều câu hỏi khác cần tìm câu trả lời. Và trong một tháp giống cách đó không xa, một sự biến đổi đang diễn ra, một cuộc nổi loạn đang kết thúc, Donald muốn xem mọi sự diễn tiến ra làm sao.
Tất cả những điều này và nhiều điều khác nữa lướt qua tâm trí Donald. Chẳng bao lâu nữa, bác sĩ Wilson sẽ trở lại bàn làm việc và có thể liếc nhìn màn hình vừa ngay lúc nó hiện đúng khung cảnh từ máy quay ở góc này. Và ngay khi miệng của Thurman mới tẽ ra để nói điều gì đó, Donald nhận ra rằng việc đánh thức lão già dậy để nghe lời bao biện của lão là một sai lầm. Gần như chẳng thể rút ra được gì từ hành động ấy cả.
Thurman rướn tới trước. “Donny,” lão nói. Lão chìa cổ tay bị trói về phía khẩu súng lục trong bàn tay Donald. Cánh tay lão cử động chậm rãi và yếu ớt, không phải với hy vọng giật khẩu súng đi - Donald không nghĩ thế - mà có thể với mong muốn kéo nó lại gần, áp nó vào ngực hay miệng lão như Victor từng làm. Nỗi buồn trong mắt lão già nói lên điều ấy.
Thurman với qua mép khoang quờ lấy khẩu súng, và Donald thiếu chút nữa là đã đưa nó cho lão, chỉ để xem lão sẽ làm gì với nó.
Thay vào đó, anh bóp cò. Anh bóp cò trước khi kịp hối tiếc hành động ấy.
Tiếng nổ nghe ồn khôn tả. Một ánh sáng chói lóa nháng lên, một âm thanh khủng khiếp vang vọng khắp hàng ngàn sinh linh đang say ngủ, thế rồi một người đàn ông ngã gục vào trong một cỗ quan tài.
Bàn tay Donald run rẩy. Anh nhớ những ngày đầu mình giữ chức, tất cả những gì người đàn ông này đã làm cho anh, cuộc gặp mặt từ rất sớm. Anh đã được thuê về để làm một công việc mà anh gần như không đủ khả năng thực hiện. Anh đã được thuê về để làm một công việc mà anh mới đầu không thể nhận ra. Cái buổi sáng hôm đầu tiên đó, khi thức dậy trên cương vị một nghị sĩ, nhận ra mình và chỉ một số ít người khác đang đứng ở vị trí lãnh đạo của một quốc gia hùng mạnh, anh đã cảm thấy vừa sợ hãi, vừa thành đạt. Thế nhưng suốt quãng thời gian ấy, anh chỉ là một tù nhân được yêu cầu dựng lên các bức tường của cái nhà thương điên cho chính mình.
Lần này sẽ khác. Lần này, anh sẽ chấp nhận trách nhiệm và lãnh đạo mà không sợ hãi gì hết. Anh và em gái anh sẽ bí mật làm vậy. Họ sẽ khám phá ra được chuyện gì đã xảy đến với thế giới và sửa chữa nó. Khôi phục lại trật tự cho tất cả những thứ đã mất. Một thí nghiệm đã bắt đầu trong một tháp giống khác, một sự thay đổi lính gác, và Donald muốn xem kết quả.
Anh với lên đóng nắp khoang xuống. Có những giọt nước bọt màu hồng trên bề mặt sáng bóng của nó. Donald ho một lần rồi chùi miệng. Anh nhét khẩu súng lục vào túi và rời khỏi khoang, tim đập thình thịch trước điều mình đã làm. Còn cái khoang với một người chết bên trong kia thì lặng lẽ ngân nga.