← Quay lại trang sách

Chương 5

Hai cô ngồi ngoài hàng hiên có mái che của quán cà phê ưa thích, nằm ở giữa đoạn đường từ tòa thấp nơi Cloé làm việc và nhà máy của Carole. Nói cách khác là bệnh viện.

Họ thích gặp nhau ở đó khi không có thời gian để ăn trưa. Đôi khi chỉ khoảng mười lăm phút.

Máy sưởi chạy bằng gaz mang lại nhiệt độ của xứ nhiệt đới trong khoảng không gian hình cung rộng chừng hai mét vuông. Một trà, một cà phê phủ kem. Và trên môi Cloé, nụ cười không chịu tắt. Nụ cười chiến thắng. Carole quan sát cô, vừa dịu dàng vừa thèm muốn.

- Cậu đang bay bổng, đúng không?

- Trên tầng trời thứ bảy, bạn yêu ạ!

- Tớ rất mừng cho cậu. Và cả tự hào nữa. Nhưng tớ biết trước là cậu sẽ đạt được điều đó.

- Tổng giám đốc! Cậu có tưởng tượng được không?

Carole nhấp một ngụm trà, định thêm đường nhưng lại kiềm chế vào phút chót. Không tốt cho vòng eo.

- Dù sao, cậu cũng phải giữ phong độ đến tận ngày G.

- Chắc chắn rồi, tớ đâu có định ngãng ra. Nếu buông tay khi đã ở gần mục tiêu như thế, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Cloé không cười nữa. Như thể cô vừa mới nhận ra rằng ước mơ mới ở trong tầm tay. Chỉ mới ở trong tầm tay. Con chim vẫn có thế bay mất, vào phút chót.

Một người đàn ông đi qua hiên, ánh mắt nấn ná mãi vào hai cô gái.

Không, chỉ vào Cloé thôi, Carole đã học được cách để không tự lừa phỉnh mình. Khi họ ở cùng nhau, cô trở nên vô hình, trong suốt, Cloé hút hết mọi nguồn ánh sáng, mọi sự chú ý. Cô lấp đầy toàn bộ không gian, chỉ để lại cho người khác những mẩu nhỏ xíu.

Vẫn luôn là như thế. Không chỉ vì cô vô cùng xinh đẹp. Chủ yếu là vì cô tỏa ra thứ gì đó rất đặc biệt. Một thứ gì đó không giống ai khác, một sức hấp dẫn tàn phá, một sức mạnh không thể tin nổi. Cô tồn tại trong mắt tất cả mọi người, không ai có thể bỏ qua cô, để cô tan ra trong đám đông nhân sinh. Được trời phú cho một thứ gì đó duy nhất hiếm hoi. Thứ gì đó mà Carole vẫn luôn mơ ước được sở hữu.

Một sức hấp dẫn kinh khủng.

Cô những muốn được người đàn ông đó để ý đến biết bao. Chỉ là để cảm thấy mình có tồn tại. Nhưng thậm chí anh ta còn không nhìn cô, vì đã bị Cloé mê hoặc.

Khi hai người 16 tuổi, mọi việc đã là như thế. Cloé Beauchamp, học sinh xuất sắc, có năng khiếu đặc biệt. Hài hước, đầy trí tuệ và duyên dáng. Học toán cũng giỏi như chơi thể thao.

Hoàn hảo, hoàn thiện, trọn vẹn.

Cloé, tổng giám đốc tương lai của chi nhánh đặt tại Pháp của một tập đoàn marketing và quảng cáo lớn trên thế giới.

Cloé, người đã gặp được chàng bạch mã hoàng tử cách đây mới vài tháng sau khi thoát khỏi một chuyện tình dang dở, lẽ ra phải khiến cô chịu cảnh độc thân trong nhiều năm dài.

Cloé Cloé, người mà tất cả đàn ông đều khao khát.

Cloé, Cloé - trung tâm vũ trụ, mặt trời sáng rực với các vệ tinh mê tít xoay quanh.

Đúng mình chỉ là một vệ tinh của Cloé. Một hành tinh thảm hại chìm trong vùng bóng của mặt trời đó. Cô ấy là một thiên thần, mình chỉ là một tín đồ khốn khổ. Cũng có thể nói chẳng là gì.

- Cậu đang nghĩ gì thế? Cloé vừa hỏi vừa uống nốt cốc cà phê.

- Nghĩ về cậu, Carole trả lời. Nghĩ về cậu, bạn yêu ạ...

⚝ ⚝ ⚝

Cái mỏm chồn của Nathalie hiện ra ở cửa văn phòng,

- Tôi xin lỗi, tôi muốn rà lại các cuộc gặp của cô.

- Vào đi, Cloé trả lời. Chị ngồi đi.

Nữ trợ lý làm theo và mở lịch làm việc của cấp trên.

Có, không. Lùi lại, hủy đi, khẳng định đi.

Cloé đang để đầu óc đâu đâu. Ấm áp trong giỏ của một chiếc khinh khí cầu, cô quan sát thế giới từ trên mây. Kì diệu. Say sưa. Ngây ngất.

Những người khác, những kẻ đang lúc nhúc dưới chân cô, chỉ còn là những con côn trùng bé xíu. Vô nghĩa lý.

Thậm chí cô còn không ngạc nhiên vì đã lên cao được đến thế. Nhanh đến thế. Vào công ty mới được năm năm, với chức danh là giám đốc sáng tạo, cô đang trên đà vượt lên nấc thang cuối cùng. Đơn giản vì cô là người giỏi nhất, vì cô có sự quyết tâm và thần kinh thép.

Đơn giản vì cô là Cloé Beauchamp và không gì có thể kháng cự nổi cô.

Bởi vì cô đã biết che giấu khỏi ánh mắt người khác tất cả những điểm yếu của bản thân, dù chúng rất sâu sắc. Thậm chí là khổng lồ. Bởi vì cô đã biết tạo dựng một vỏ bọc để che chắn đạn. Che chắn mọi thứ.

Cô mỉm cười, lơ đãng nghe giọng nói rin rít của Nathalie. Cô không nghe thấy có người gõ cửa, vì phải mất vài giây mới nhận ra rằng Philippe Martins đang dứng trước bàn mình.

Nathalte trốn ra ngoài rất nhanh, Cloé mỉm cười với đồng nghiệp. Đối thủ của cô. Bị đánh bại chỉ sau vài hiệp và còn chưa biết mình đã bị knock out

Thật tuyệt diệu!

- Tôi muốn chúng ta cùng trao đổi về dự án này. Anh vừa nói vừa đặt trước mặt cô một chồng hồ sơ dầy cộp. Tôi muốn xin ý kiến cô.

- Rất sẵn lòng nếu tôi có thể giúp anh..

Cô ngắm nghía đôi tay anh. Cô vẫn luôn nhận thấy anh có đôi bàn tay xấu xí. Những ngón tay hơi phì nộn, những mạch máu quá nổi. Thật đáng tiếc. Bởi vì anh không xấu trai. Thật ra là hấp dẫn. Anh trông rất phong độ ở tuổi ngũ tuần. Có luyện tập, rõ ràng là thế. Anh vẫn rất yêu bản thân, cô không thể chê trách anh điều đó, ít nhất họ cũng có điểm chung.

Cô hờ hững nghe anh kể lể, chủ yếu tập trung chú ý vào con người anh. Mặt anh, chiếc cổ áo Dior không cài hết cúc. Tưởng tựợng lúc anh biết được… Cô ngạc nhiên thấy tim khẽ nhói lên một cảm xúc mà cô không chờ đợi. Cô tưởng mình sẽ không hề thương cảm cho số phận đau buồn của Philippe Martins, gã đồng nghiệp đáng chán, người đàn ông chưa từng tặng quà cho cô, người đã luôn kéo mất chăn của cô.

Mình đã thắng. Anh ta đã thua. Đó là cuộc chơi. Mình không cần phải thương anh ta. Anh ta sẽ chỉ là phó của mình. Nhân viên của mình. Đồ vật của mình.

- Thỉnh thoảng anh có nghĩ đến không? Cô đột ngột hỏi:

Martins dừng bài giải thích chán ngắt và nhìn cô chòng chọc, không hiểu gì.

- Đến lúc Pardieu ra đi, Clóe giải thích và cười vui vẻ.

Bị bất ngờ, phải mất mấy giây anh mới hiểu ra.

- Có, tất nhiên, cuối cùg anh cũng nói! Nhưng tại sao cô lại hỏi tôi điều đó?

- Tôi thấy anh sẽ là một Tổng giám đốc xuất sắc.

Thật sự ngạc nhiên trước lời khen ngợi, anh không nói được lời nào.

- Đúng, tôi thấy anh sẽ là người hoàn hảo, Cloé nói tiếp.

- Cảm ơn. Nhưng Pardieu còn chưa đi mà!

- Chính xác! Nhưng nói riêng nhé, tôi nghĩ ông ấy sẽ không ở lâu nữa đâu.

Anh nhìn cô dò hỏi, hồi hộp dán mắt vào đôi môi mềm mại.

- Trực giác của phụ nữ! Cloé tuyên bố với một nụ cười không thế chống đỡ.

Cô vẫn luôn thích trêu đùa. Nhất là với những con mồi dễ dàng. Mặc dù Martins cũng rất mưu mô. Cô đã học được cách đề phòng.

Luôn luôn đề phòng, với mọi thứ, với mọi người. Như thế ta sẽ tránh được nhiều thất bại. Tránh bị đâm đầu vào bãi đá ngầm.

Cô lại chăm chú vào Martins, anh đang tiếp tục vướng víu với những lời giải thích mệt mỏi.

Những tuần sắp tới sẽ đặc biệt thú vị đây.

Khiến anh ta tin rằng đó là mình. Trấn an anh ta, khiến anh ta tin tưởng. Thôi miên anh ta bằng một điệu vũ bụng đẹp để để anh ta không thấy cơn gió xoáy đang đến gần.

Và đến thời điểm xiết bao mong đợi, tung ra cú đánh kết liễu anh ta.

Bị ru ngủ trong giọng nói trầm ấm của Philip, Cloé lại ngồi vào giỏ của chiếc khinh khí cầu. Cao hơn tất cả mọi thứ, cô bay trong một làn ánh sáng chói lóa, rực rỡ.

Không còn bất cứ cái bóng nào trong bức tranh.

⚝ ⚝ ⚝

- Tối qua anh có xem bóng đá không? Thiếu úy Laval hỏi. Gomez chăm chăm nhìn anh, khẽ mỉm cười.

- Không. Tôi làm những việc thú vị hơn nhiều.

- Việc gì?

- Tôi không thể kể cho cậu được.

- Tại sao? Laval ngạc nhiên.

- Bởi vì cậu vừa mới trưởng thành, và một số cảnh có thể tác động đến sự nhạy cảm của các thanh niên trẻ.

- Đôi khi anh thật ngốc, Laval vừa nói vừa nhún vai.

- Chỉ đôi khi thôi sao? Thế thì tôi yên tâm rồi. Cảm ơn, Nhóc.

- Dù sao, trận bóng cũng hay tuyệt! Đội PSG đã...

- Tôi biết đội nào thắng rồi, Gomez thở dài. Thậm chí tôi còn biết cả tỉ số. Thật khó mà thoát được trừ khi ta bị điếc... Cậu thấy đấy, đôi khi như thế lại tiện cho tôi! Bởi vì tôi không hiểu làm sao ta có thể say sưa với một đám thiểu năng trí tuệ chơi một quả bóng.

- Anh thật kinh khủng, và điều này thì lúc nào cũng vậy!

Gomez cười và đặt một tay lên vai anh chàng đồng nghiệp.

- Cậu phân tích tôi nhanh thật đấy, hoan nghênh! Cậu sẽ là một cảnh sát tuyệt vời khi trưởng thành.

Hai người đang ở trong một chiếc xe tồi tàn, đậu trên phố Fratemité ở Créteil.

- Anh có thể cho tôi biết ta đang làm trò gì ở đây không? Laval hỏi.

- Cắm chốt.

- Đúng rồi, cái đó thì tôi thấy rồi. Nhưng chính xác thì ta đang chờ ai?

- Cậu sẽ biết khi nào hắn chịu ra khỏi nhà! Nhưng cậu sẽ không thất vọng đâu, tin tôi đi.

- Dù sao anh cũng là sếp mà...

- Chính xác, Nhóc. Thế nên hãy mở to mắt ra và đánh thức tôi dậy nếu có một gã tóc dài màu hung với khuôn mặt thực sự bẩn thỉu ra khỏi tầng 29.

Gomez ngả ghế ra sau, khoanh tay và nhắm mắt.

- Anh định ngủ vào giờ này sao?

Viên thiếu tá đã ngủ thiếp đi, hoặc giả vờ ngủ, anh chàng đồng nghiệp trẻ ngước mắt nhìn lên trời. Làm việc với Alexandre Gomez là một chuyến phiêu lưu được làm mới mỗi ngày. Không bao giờ biết được anh sẽ phản ứng thế nào, sẽ dẫn cộng sự của mình đi đâu. Một vụ lộn xộn hay một cuộc bắt bớ tuyệt vời.

Gã này là một ẩn số và chắc chắn sẽ vẫn như thế cho đến lúc chết. Và có nguy cơ rất cao là sẽ không chết trên một chiếc giường, tại một nhà hưu trí nhỏ bẩn thỉu và bình lặng.

Quá bí ẩn nên không người nào thực sự hiểu anh.

Quá ngạo mạn nên không người nào thực lòng yêu mến anh.

Quá thông minh nên không người nào có thể hoàn toàn căm thù anh.

Quá dũng cảm nên không người nào không kín đáo ngưỡng mộ anh.

Quá hoang dại nên không người nào dám trực tiếp đối mặt với anh.

⚝ ⚝ ⚝

Trời tối, trời lạnh. Muộn rồi.

Hai người cùng cười vang.

Trong khi Bertrand vòng tay ôm cô say đắm, Cloé lục tìm chìa khóa nhà trong túi xách. Cô chếnh choáng say nên hơi khó khăn trong việc phối hợp các cử động của mình.

- Nào, em có mở cửa không? Bertrand sốt ruột. Dù sao, chúng ta cũng sẽ không làm chuyện đó ở thềm nhà... Anh không muốn phải ra đồn cảnh sát vì vi phạm thuần phong mỹ tục đâu!

Cloé vẫn hớn hở, say trong men rượu, kiêu ngạo và ham muốn.

Anh đẹp trai, thông minh, hài hước. Và anh là của mình.

Cuối cùng cô cũng tìm được chùm chìa khóa, loay hoay cố gắng tra chìa vào ổ. Bertrand cầm tay cô trong tay anh, giúp cô mở khóa. Họ vào nhà, lao vào nhau. Bertrand gạt chân đóng cửa trong khi Cloé giật tung áo vét của anh.

- Nhẹ nhàng thôi, em yêu, anh mua cái áo này mất năm trăm euro đấy!

- Em sẽ mua đền anh bao nhiêu cái cũng được, cô vừa đáp vừa tấn công sang chiếc sơ mi.

- Em mà uống quá chén là trở nên nguy hiểm ngay!

- Em sẽ mua cho anh cả chục, cả trăm cái nếu anh muốn!

- Em coi anh là loại đĩ đực hay sao thế?

- Nếu thế thì anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Cloé đùa. Anh sẽ thành công như điên. Nhưng em không chia sẻ đâu... Nếu anh lừa dối em, em sẽ móc mắt anh!

Anh nhấc bổng cô lên, cô níu vào cổ anh. Anh bế cô đến tận phòng khách, còn cô vẫn cười vang. Anh đặt cô xuống thảm, và đến lượt anh cởi quần áo cô. Nhưng anh chọn phong cách dịu dàng.

Luôn luôn dịu dàng.

Đột nhiên, Cloé không cười nữa. Một nếp nhăn hằn lên giữa trán cô.

Thấy cô chăm chăm nhìn vào một điểm phía sau anh, Bertrand quay lại nhưng không nhận thấy điều gì đặc biệt. Bỏ mặc anh giữa phòng khách, cô tiến lại chiếc tủ thấp tuyệt đẹp bằng gỗ hồ đào và quan sát ba khung ảnh treo ngay phía trên.

- Có chuyện gì thế? Bertrand lo lắng. Cứ như là lần đầu tiên em nhìn thấy mấy bức ảnh đó!

- Chúng không ở đúng chỗ. Cái treo bên phải kia bình thường là ở bên trái, và ngược lại. Chắc là do Fabienne, cô giúp việc. Chắc là cô ấy tháo ra lau rồi quên mất trật tự khi treo lại.

Bertrand đặt tay lên hông cô, áp môi vào gáy cô.

- Câu chuyện về những chiếc khung ảnh của em thật hấp dẫn, nhưng ta còn có nhiều điều thú vị hơn để làm.

Anh thở dài khi cô lại thoát khỏi anh. Cô nhón người trên đầu mũi chân, đổi lại trật tự những bức ảnh.

- Anh xem, bức ảnh này là bố em và em khi em 12 tuổi. Em rất thích...

- Bố em?

- Không. Bức ảnh.

Trước vẻ mặt miễn cưỡng của anh, cô mỉm cười. Rồi cười phá lên.

- Em thật khó lường, Bertrand thú nhận.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô, lùa một tay vào tóc cô.

- Em chưa bao giờ nói với anh về bố mẹ em, anh nói thêm.

Cô dịu dàng mỉm cười với anh.

- Anh muốn biết mọi điều về em?

Bertrand gật đầu xác nhận.

- Trong khi em thì không biết gì về anh cả, Cloé thì thầm.

Tuyệt đối không. Anh từ đâu đến, anh đi đâu. Thực ra anh là ai. Cuộc sống anh đã trải qua, cuộc đời mà anh muốn sống. Em không biết gì về những giấc mộng và những ác mộng của anh.

Tuyệt đối không, trừ việc anh có đôi mắt tuyệt vời nhất em từng gặp. Và anh đang trở thành thứ ma túy mạnh nhất em từng nếm thử.

⚝ ⚝ ⚝

- Có lẽ ta nên bỏ cuộc chăng? Laval hi vọng.

Gomez nhìn chăm chăm ra phố, bất động, không lay chuyển. Một bức tượng không thể xê dịch.

- Bắt taxi rồi về nhà đi, anh gợi ý. Lũ trẻ ở tuổi cậu cần đi ngủ sớm.

- Cái gã anh đang chờ hẳn là đã chuồn đến Seychelles rồi...

Laval ngáp đến sái quai hàm.

- Ít ra thì anh cũng nên nói cho tôi biết ta chờ ai từ bấy đến giờ, tôi sẽ có thêm dũng khí.

- Tốt hơn hết là cậu không nên biết. Nếu không, cậu sẽ sợ vãi ra quần mất.

- Anh cược không?

- Một gã bạn của Bashkim.

- Bashkim? Nhưng làm sao mà anh biết tìm hắn ở đâu?

- Tôi không nói là tôi tìm thấy Bashkim. Chỉ là dấu vết của một gã có thể dẫn ta tìm đến hắn.. Chỉ là cách nói thôi.

- Ai đã tiết lộ thông tin với anh?

- Một ả thấy tôi có đôi mắt đẹp và cách ném dao rất gợi cảm.

- Hả?

- Bỏ qua đi, Nhóc. Điều quan trọng là lần đến tận đầu mối của mạng lưới.

- Tôi không tin... Nếu đó là bạn hắn, thì Bashkim cũng có thể thò mũi ra ở quanh đây!

- Đừng mơ, Gomez làu bàu. Gã biến thái đó chắc chắn đang yên ấm ở đất nước chết tiệt của hắn... Albani rất đẹp. Cậu biết đất nước đó không?

- Không. Nhưng nếu Bashkim đến, ta phải gọi người hỗ trợ. Gã đó là một tay đáng gờm đấy!

- Tôi cũng vậy, viên thiếu tá nhắc nhở. Và chắc chắn là còn đáng gờm hơn hắn, vì tôi đánh đổi mạng sống của mình lấy những hai ngàn năm trăm euro mỗi tháng.

Laval đã hết buồn ngủ. Anh lo lắng nhìn chăm chăm vào cánh cửa tầng 29, sợ phải nhìn thấy kẻ mà anh đã chờ suốt buổi chiều, mặc dù không hề biết mặt, xuất hiện.

Chỉ có điều hắn không xuất hiện. Cả hắn và gã bạn của hắn.

- Cậu sợ à? Gomez ướm hỏi.

Laval bỗng có vẻ rất hồi hộp trên ghế xe.

- Loại con mồi này, ta không thể tóm nhanh được. Quá nguy hiểm. Gã này nặng kí đấy! Vũ trang đến tận răng...

- Còn cậu, cậu mang gì dưới áo vét thế? Đồ chơi xúc xắc à?... Tôi nhắc lại Bashkim không ngủ ở đây, mà là bạn của hắn. Hơn nữa, lúc này chỉ cần bám sát hắn. Để hắn dẫn ta tìm đến một gã khốn cao cấp hơn. Và cứ như thế. Dù sao tôi cũng không cần dạy cậu những điều cơ bản đó chứ?

- Anh điên rồi, chết tiệt thật...

Gomez chăm chăm nhìn Laval, ánh mắt lạnh băng.

- Bây giờ, cậu kết thúc câu chuyện, OK? Nếu cậu sợ thì chuồn đi. Nếu không, hãy ngậm miệng và dỏng tai lên.

Laval như bị tê liệt. Rốt cuộc, Gomez còn đáng sợ hơn là Tomor Bashkim.

- Tôi muốn tóm gã khốn này, cậu hiểu không? Đã hai tháng nay tôi tìm cách tóm hắn, và bây giờ tôi vừa có một manh mối. Thế nên tôi sẽ không từ bỏ. Tôi chọn cậu làm phụ tá bởi vì tôi tin tưởng cậu. Nhưng nếu cậu không xứng đáng, nếu tôi nhầm, cậu có thể bỏ cuộc. Rõ chưa?

- Rõ, Laval thì thầm. Thôi được rồi, tôi ở lại.

- Tốt lắm. Cậu có thể ngủ một chút, nếu cậu muốn. Đến lượt cậu đấy.

⚝ ⚝ ⚝

Những con số màu đỏ biến mất khỏi màn hình đồng hồ báo thức.

Cloé liền chộp lấy điện thoại di động trên bàn đầu giường và sung sướng nhận ra chưa đến giờ phải dậy. Mới gần 4h14.

Cô gối đầu lên vai Bertrand vẫn đang ngủ say, sẵn sàng chìm tiếp vào vòng tay của Nữ thần giấc ngủ. Nhưng nhu cầu giải tỏa ngày càng lớn ngăn cô ngủ lại.

Miẽn cưỡng, cô ngồi dậy mà không làm người tình thức giấc, rồi đi chân trần đến tận phòng tắm. Không có ánh sáng nên cô không phải đối mặt với khuôn mặt mình trong gương. Sau cơn say đêm qua, hẳn là trông cô phải kinh khủng lắm...

Cô giải tỏa nhu cầu và quyết định uống một cốc nước mát lớn trước khi quay lại ngủ. Nghe thấy tiếng động sau lưng, cô giật mình.

- Em đang làm gì thế? Bertrand hỏi.

- Em khát nước. Nhưng không có điện. Chắc bị cắt rồi.

- Nhưng ngoài phố vẫn sáng mà... Công tơ điện ở đâu?

- Trong gara.

- Anh sẽ xuống đó, em quay vào chăn cho ấm. Nhà giống hệt tủ lạnh rồi!

Anh nhanh chóng mặc quần áo, trong khi cô chui vào trong chăn và chờ người yêu quay lại. Cô đặt cái đầu đau nhức lên gối, chỉ kịp nghe thấy tiếng cửa mở ra và đóng lại, rồi ngủ thiếp đi.

Im ắng hoàn toàn. Có lẽ là quá mức.

Cloé vươn cánh tay trái ra, nhận thấy Bertrand vẫn chưa vào.

Cắt điện, công tơ... Trên màn hình điện thoại di động, cô phát hiện ra đã 4h45.

Anh đã đi được hơn nửa tiếng.

- Bertrand?

Chỉ có im ắng đau đớn dội lại tiếng cô gọi.

- Anh yêu?

Cô gọi to hơn, nhưng vẫn không có câu trả lời. Cô bắt đầu run, định đưa tay bật đèn ngủ.

Anh vẫn chưa về, điện cũng chưa có.

Cô phải đi xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng nỗi sợ hãi đóng đinh cô trên chiếc giường lạnh lẽo. Cái Bóng dần dần hiện ra trước mắt cô. Đen hơn cả bóng tối.

- Bertrand, trả lời đi, chết tiệt thật!

Cô vừa gào lên. Bây giờ, cả răng cô cũng va vào nhau lập cập, và không chỉ vì hệ thống sưởi đã bị cắt.

Bình tĩnh nào. Chắc là anh ấy tìm mãi không thấy chỗ hỏng, đơn giản thế thôi.

Nhưng nỗi sợ hãi khiến ta nghĩ đến đủ thứ, trừ sự hợp lý.

Cloé lấy hết can đảm mới dám ra khỏi giường, như thể cô đang rời bỏ một chỗ ẩn nấp chắc chắn để dấn thân vào một thế giới thù địch.

Chân trần, chỉ mặc mỗi áo ngủ, cô nhón bước trong hành lang.

- Bertrand? Anh có đó không?

Đến cửa ra vào, cô cố gắng bật đèn trần một cách ngốc nghếch. Cố gắng kiểm soát những cơn run rẩy khiến răng va vào nhau và thầm rủa chính mình.

Mình thật nực cười.

Ngoài hiên, ánh sáng từ đường phố khiến cô yên tâm hơn một chút. Chỉ một chút thôi.

- Bertrand?

Một làn gió nhẹ khiêu khích cô và khiến cô lạnh cóng. Cô lùi lại, xỏ chân vào đôi giày cao gót.

Trong một giây, cô tưởng tượng ra mình, vào sáng sớm, nằm trên hiên nhà, mặc áo ngủ màu trắng và đi giày cao gót màu đen. Nhưng cô còn có nhiều thứ khác để mà tưởng tượng.

Bertrand đã chết! Bị Cái Bóng giết.

Cô vội vàng bước xuống bậc cửa, rẽ trái để vào gara. Đoán mò cánh cửa mở ra một cái hố đen.

Đứng sững ở bậc cửa, cô lắng nghe sự tĩnh mịch.

- Anh yêu?

Không một tiếng động, trừ tiếng gió trên các cành cây và tiếng động cơ của một chiếc xe phân khối lớn đang gầm rú trong con phố bên cạnh. Cô dấn thêm hai bước vào bên trong gara trống hoác vì xe cô vẫn để trong bãi đỗ ngầm ở Công ty.

Cô thở mạnh, khí lạnh thiêu đốt buồng phổi. Giọng nói trong óc cô càng trở nên thuyết phục.

Hãy quay lại khi vẫn còn kịp!

Sẵn sàng bỏ chạy, cô xoay người. Và mặt đối mặt với cơn ác mộng của chính mình.

Khổng lồ, một người đàn ông mặc toàn đồ đen, đầu đội mũ trùm.

Cloé thét lên một tiếng kinh hoàng, lùi ra sau. Mắt cá trẹo đi, cô mất thăng bằng. Đầu cô đập vào thứ gì đó rất cứng, cú đập rất mạnh.

Hơi thở cắt đứt, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người, bùng nổ trong đầu.

Cô hé mở mắt, trong khi Cái Bóng đang cúi xuống cô.

Cô muốn nói, muốn hỏi hắn Bertrand đang ở đâu.

Nhưng không có lời nào thốt ra khỏi đôi môi đang mở của cô.

Gã đàn ông đã ở sát gần cô. Dường như cô thoáng nhìn thấy phần dưới mặt hắn. Hình như hắn đang mỉm cười.

Và sau đó...

⚝ ⚝ ⚝

Chiếc đèn hiệu màu cam phản chiếu trong gương hậu bên trong. Đã đến giờ của công nhân dọn rác. Chắc là đã đến giờ đi ngủ.

Chiếc xe cáu kỉnh một chút rồi cuối cùng cũng chịu lao đi. Laval giật mình tỉnh dậy, mất một lát mới nhớ ra mình đang không ở trên giường.

- Anh nhìn thấy hắn à?

- Không, viên thiếu tá trả lời. Tôi chở cậu về nhà cậu.

Laval ngáp, hai mắt lại nhắm lại.

- Anh định làm gì?

- Ngủ một chút.

- Không, tôi muốn nói làm gì với gã đó cơ.

- Chờ đợi thì có mất gì đâu!

- Tôi nghi ngờ đấy, Laval thở dài. Chết tiệt, đau lưng quá...

- Hãy nhờ vợ cậu mát xa cho một lát.

- Chỉ có điều tôi chưa cưới vợ, viên thiếu úy trẻ nhắc nhở.

Hai gã say khướt loạng choạng đi dọc vỉa hè, Gomez tránh ra. Chỉ lát nữa thôi, anh sẽ ở nhà mình, một căn hộ hơi xấu xí. Nhưng ít ra là được ở gần cô. Anh biết mình sẽ không tìm được giấc ngủ cho lại sức. Đã nhiều tháng nay anh tìm kiếm nó nhưng vô ích.

Bình minh sắp ló rạng, nhưng cũng không bố thí cho anh chút an ủi nào.

Thời khắc rất đặc biệt giữa đêm và ngày. Giữa hai thế giới rất khác nhau.

Giờ những cái bóng tách khỏi bóng tối.