Chương 6
Trước cả khi tấm rèm được vén lên, nỗi đau đớn đã lại xâm chiếm cô, khi cô vừa thoát khỏi giấc mơ kì lạ, đúng hơn là cơn ác mộng. Đầy những tiếng thét, những cái bóng nhăn nhở. Những chiếc que cời lò nóng bỏng ra sức rạch mở óc não cô.
Đằng sau mi mắt nhắm kín, cô lờ mờ thấy một luồng ánh sáng. Cả một giọng nói nữa. Đưa cô về với cuộc sống.
Cái Bóng, cú ngã.
- Thôi nào, mở mắt ra đi, em yêu...
Hắn vẫn còn ở đó, tốt hơn hết là mình cứ tiếp tục giả chết.
Nhưng giọng nói vang lên kiên quyết hơn, buộc cô phải trở về với thực tại.
- Dậy đi em!
Cuối cùng cô cũng vâng lời, và bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Bertrand.
Những kí ức hiện ra rõ rệt hơn, cô lại run lên. Nhận ra rõ ràng mình đang nằm trên giường.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Cô khó nhọc thì thầm.
- Anh không biết, Bertrand thú nhận. Anh nghĩ chắc là em bị ngã và đập đầu xuống đất.
- Hắn đi rồi à?
- Ai?
Đột nhiên, nỗi sợ lại xâm chiểm cô. Cloé tê liệt từ đầu đến chân.
- Hắn ở đó!
- Bình tĩnh nào... Ai ở đó?
- Gã đó, em đã nhìn thấy gã trong gara!
- Bình tĩnh nào, anh xin em. Em bị ngã, thế thôi. Lỗi là tại anh.
Bertrand giúp cô ngồi dậy, kê hai chiếc gối vào lưng cô. Cô quay đầu nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức đang nhấp nháy, cảm thấy đau ê ẩm ở vai.
- Mấy giờ rồi?
- 5h 10. Anh đã gọi bác sĩ, bà ấy sắp đến rồi.
- Em không muốn gặp bác sĩ, em nói với anh là em đã nhìn thấy gã!
- Anh xin em, cố bình tĩnh lại đi. Ở đây không có ai khác ngoài anh và em cả.
Anh cầm tay cô trong tay anh, siết thật chặt.
- Anh đã ở đâu? Đột nhiên cô trách móc. Không thấy anh quay lại, em liền đi ra và...
- Anh biết, tha lỗi cho anh. Lúc kéo cửa gara lên, anh nghe thấy có tiếng xe phanh gấp trong phố rồi có tiếng va chạm. Anh liền ra xem có gì nghiêm trọng không... Một gã to bự đã đâm vào chiếc xe chạy đằng trước.
- Có ai bị thương không?
- Không, chỉ có vỏ xe bị bẹp, Bertrand giải thích, vẫn tiếp tục cầm tay Cloé. Nhưng cả hai gã đều không có mẫu khai tình trạng hư hỏng, họ liền hỏi anh xem có cho họ một tờ được không, anh lại phải quay lại đây để lấy chìa khóa xe anh. Anh tưởng em đã quay lại ngủ, không lo lắng gì về việc anh vắng mặt. Anh đã cho họ tờ khai, quay vào, và khi đi qua cửa, anh nghe thấy em hét lên. Anh vội chạy xuống và thấy em đang nằm bất tỉnh. Không thể nói anh đã sợ đến thế nào!
- Em thấy rồi.
Bertrand thở dài.
- Chính xác thì em đã nhìn thấy ai?
- Một gã cao lớn, mặc đồ đen. Em đã rất sợ, mất thăng bằng và bị ngã.
- Em tưởng tượng ra thôi, Cloé. Từ khi gã khốn đó theo em trong phố em đã bị hoảng sợ. Và em nghĩ là nhìn thấy hắn ở khắp nơi. Chuyện đó cũng bình thường thôi, nhưng...
- Em không mơ!
- Nếu có một người đàn ông trong gara, thì anh đã bắt gặp hắn rồi! Chắc chắn anh phải gặp hắn! Anh vào sau khi em hét chưa đầy ba mươi giây. Không có ai cả, anh có thể thề với em như thế.
Tiếng chuông cửa cắt ngang câu chuyện, Bertrand biến ra ngoài. Cloé nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại.
Em nghĩ là nhìn thấy hắn ở khắp nơi... Nếu có một người đàn ông trong gara, thì chắc chắn anh phải gặp hắn.
Liệu mình có đang điên không?
Bertrand quay lại, đi cùng một phụ nữ, trạc tuổi ngũ tuần, mệt mỏi.
- Đây là bác sĩ, em yêu.
- Xin chào cô... Thế nào, chuyện gì đã xảy ra với cô?
Bertrand tóm tắt nhanh câu chuyện. Sự cố mất điện, cú ngã trong gara. Anh cố tình lược bớt các chi tiết, chỉ nói những thông tin chính.
Bà bác sĩ bắt đầu thăm khám theo đúng phương pháp. Yêu cầu Cloé đứng lên, làm nhiều động tác khác nhau, hỏi cả đống câu hỏi.
- Có vẻ cô không bị chấn thương. Nhưng do đâu bị va đập mạnh, tốt nhất là cô nên cẩn thận. Tôi khuyên cô nên đến bệnh viện để làm các kiểm tra bổ sung.
- Vô ích thôi.
- Biết điều chút đi, em yêu, Bertrand nài nỉ.
- Em không bị gì hết, và em không muốn mất năm tiếng đồng hồ ở phòng cấp cứu để được nghe điều đó.
Bertrand lại thở dài ngao ngán, đưa ánh mắt hối lỗi nhìn bà bác sĩ đa khoa.
- Thôi được, tùy cô thôi. Tôi không thể buộc cô phải đi khám. Nhưng nếu cô bị nôn hoặc đau đầu, hãy gọi đội cứu hộ ngay lập tức, được không? Và sáng mai, nếu có thể được, cô nên nghỉ ngơi.
- Được thôi, Cloé nhăn nhó nhượng bộ. Tôi phải trả bà bao nhiêu?
⚝ ⚝ ⚝
Họ đi về phía nam, rốt cuộc cũng đến nơi Laval ở, một tòa chung cư nhỏ khiêm tốn, kẹt giữa những khu nhà riêng nằm bên bờ sông Seine và những khu đô thị xấu xí nổi tiếng chẳng nằm bên thứ gì.
Có, nằm bên vệ đường cao tốc, vệ đường sắt. Và bên lề của nỗi tuyệt vọng.
- Đến rồi, Nhóc. Chúc ngủ ngon.
Thiếu úy Laval hi vọng một lời cảm ơn, vì đã cắm chốt từng ấy giờ vô ích. Nhưng với Gomez, tốt hơn hết là đừng bao giờ chờ những lời cảm ơn.
- Chúc anh ngủ ngon, mai gặp lại.
- Cứ nghỉ cả sáng đi, Gomez nói thêm.
Laval ngạc nhiên. Cuối cùng thì anh cũng đã có được lời cảm ơn.
- Ngủ nướng thêm chút đi, viên thiếu tá nói tiếp. Trông cậu thật sự mệt mỏi đấy.
- Anh luôn nói một câu dễ chịu, thật là vui!
Viên thiếu úy đóng sập cửa lại, Gomez phóng vụt đi. Thay vì thưởng thức một đêm ngủ ngon, chắc chắn anh sẽ chọn một chầu tắm thỏa thích.
Anh lái rất nhanh, vượt xa tốc độ cho phép. Không chỉ vì anh thực sự vội về nhà.
Gặp lại cô là một niềm hạnh phúc. Nhưng cũng là một cực hình.
Anh lái xe nhanh, chỉ đơn giản vì anh thích tốc độ. Vì anh thích thách thức số phận.
Giá như một chiếc lốp bị nổ và tung mình lên không. Giết chết mình, ngay lập tức là tốt nhất. Mình muốn chết, không muốn hấp hối. Cuộc sống vốn đã là một cơn hấp hối dài, chẳng có gì khác. Một chuyến đi cưỡng ép đến lối thoát định mệnh.
Ta đến thế giới này dù không hề yêu cầu, ta đến với cái chết dù không được lựa chọn. Chẳng cần nói thêm gì nữa.
Anh châm một điều thuốc, hạ cửa kính xe. Đồng hồ đo tốc độ hoảng loạn chạy lên đến đỉnh.
Chỉ cần một cú chệch tay, đơn giản là chệch tay thôi. Một cú chệch vô lăng. Nhẹ nhàng, thế thôi.
Một bức tường hoặc một cái cột cầu, va đập trực diện. Lần tỏa sáng cuối cùng.
Alexandre lưỡng lự.
Mình không có quyền, cô ấy cần mình.
Chứng cứ ngoại phạm tốt cho một tội phạm tuyệt vời.
Chứng cứ ngoại phạm tốt cho một tội ác trong tưởng tượng. Sự thiếu dũng khí, sự hèn nhát hàng ngày.
Không ai là không thể thay thế, nhất là mình. Giết cô ấy rồi sau đó tự giết mình luôn.
Tay lái vẫn bám đường, bàn chân ấn trên pê đan nhẹ hơn.
Quá muộn, một chiếc Mégane của BAC (Cảnh sát phòng chống tội phạm của Pháp (tất cả chú thích trong sách là của người dịch) bám sát xe anh. Gomez mỉm cười, vứt mẩu thuốc lá và lại nhấn ga. Anh sẽ đưa họ đi dạo chơi một lát, dạy họ cách lái một chiếc xế hộp.
Anh rẽ phải với một cú ngoặt ngốn mất một nửa tốc độ. Mấy chàng nhóc thuộc BAC vẫn ở đằng sau, nhưng anh buộc phải đi chậm lại để không bỏ cách họ và chiến thắng quá nhanh. Niềm vui vốn quá hiếm hoi...
Những gã ngốc đó đã bật còi hụ, hẳn là để đánh thức mọi người dậy sớm.
Lại rẽ phải, rồi rẽ trái. Xong rồi, anh đã cắt đuôi họ. Phá kỷ lục: chưa đầy bốn phút!
- Game over, các chàng trai!
Anh lại châm một điếu thuốc, và phá lên cười một mình. Như một thằng ngốc.
Một lát nữa thôi, họ sẽ xác minh được biển sổ xe, nếu như lúc trước đã đến được đủ gần để đọc nó. Họ sẽ ngạc nhiên phát hiện ra mình vừa đuổi theo xe của một cảnh sát quận bên cạnh.
Đúng lúc Gomez quay lại đúng đường để về nhà, anh gặp một xe công vụ khác. Chiếc Scénic quay một vòng đầy ấn tượng để đuổi theo xe anh.
Nhưng Gomez đã mệt. Không muốn đùa giỡn với xe này nữa. Nhất là khi bình xăng của chiếc 407 đã gần như trống rỗng.
Anh dừng chiếc xe Peugeot dọc vỉa hè và tắt động cơ. Các đồng nghiệp của anh dừng ngay phía sau, và mắt mấy giây để xuống xe. Lái xe đứng lại bên cạnh xe, trong khi hai người khác tiến lại gần xe anh, tay cầm súng.
- Vứt chìa khóa và đặt tay lên tay lái!
Gomez tưởng tượng mình đang ngã xuống dưới làn đạn của Cảnh sát Pháp, trong tiếng nổ vang chát chúa.
Thật quyến rũ.
Nhưng có khả năng họ bắn trượt và sẽ găm đạn vào một vị trí tồi tệ trên người anh.
Kém quyến rũ đi rất nhiều.
Anh liền vứt chìa khóa qua cửa kính để mở và ngoan ngoãn đặt tay lên tay lái. Không được chết như một anh hùng nên anh sẽ tiếp tục giải trí một chút.
Một trong hai cảnh sát mở cửa xe, trong khi người kia ngắm súng vào anh.
- Xuống xe! Người đầu tiên hét lên.
- Không được cử động đột ngột! người thứ hai kêu.
- Bình tĩnh nào, các anh. Thoải mái đi. Tôi sẵn lòng hợp tác mà.
Đến lượt người thứ ba rời xe để đến nhập bọn với hai người kia. Một phụ nữ, rất trẻ. Gomez ngạc nhiên, không có nhiều bóng hồng làm việc ở BAC.
- Nào, xuống đi, đồ ngu!
Gomez thực hiện theo, hai cảnh sát liền lôi anh ra khỏi khoang lái và ép anh nằm xuống đất.
Nam tính đấy.
Hai gã còng tay anh, nhân tiện bồi cho anh một cú đá vào cạnh sườn trước khi lôi thốc anh đứng dậy. Thoáng nhìn thấy phù hiệu trang trí cho bộ đồng phục của họ, một con đại bàng đầu trắng, Gomez hiểu rằng anh đang dây chuyện với đội BAC Khu 91.
Anh đứng đối diện với gã trưởng nhóm hốt rác đêm. Một hạ sĩ, thấp và béo, khuôn mặt bặm trợn, bất đầu lục soát người anh. Gã cứng người khi đặt tay vào khẩu súng ngắn chỉ giắt vào thắt lưng chiếc quần jean của Gomez.
- Hắn có súng!
- Thế thì sao? Alexandre đập lại. Các anh cũng có súng mà. Tại sao tôi lại không?
- Câm miệng, thằng khốn! Giấy tờ của mày đâu?
- Chắc là tôi đã vô tình bỏ quên ở nhà rồi.
- Thế thì thật đáng tiếc, thằng khốn.
- Tôi rất ngưỡng mộ ngôn ngữ phong phú của các anh đấy. Hình như thằng khốn chiếm một vị trí quan trọng trong đó đấy!
Rõ ràng là không đủ lập luận, gã hạ sĩ thúc một cú vào vùng dạ dày Gomez khiến anh gập người làm đôi
- Tại sao mày lại có súng?
Alexandre cố gắng thở đều rồi mới nói một hồi.
- Đó không phải là của tôi, thưa ông! Thề trên đầu mẹ tôi, đó là của một người bạn! Anh ta đã cho tôi mượn, anh ấy muốn tôi trả nó cho anh họ anh ấy, thưa ông!
- Mày sẽ có một đêm bẩn thỉu đấy! gã hạ sĩ cảnh báo. Mày lái xe với tốc độ gần 130 trong thành phố, mày mang theo súng, mày không có giấy tờ và tao tin chắc là sẽ còn tìm thấy nhiều thứ hay ho khi lục soát xe mày!
- Thôi, chơi thế đủ rồi, Gomez đột ngột cất lời. Các anh sẽ tháo còng tay, trả lại cho tôi chìa khóa xe, súng, rồi xin lỗi tôi rồi rít, OK?
Hai gã cảnh sát cười khẩy, người thứ ba, cô gái trẻ, tỏ ra thận trọng hơn, chỉ giữ thái độ trung hòa.
- Chúng tao sẽ không trả gì cho mày hết, thằng khốn!
- Tôi muốn anh gọi tôi bằng tên tôi: Alexandre Gomez. Thiếu tá Alexandre Gomez, SDPJ khu 94 (Sở cảnh sát hình sự). Thằng khốn chỉ dùng cho những người thân thiết thôi.
Sau những lời giới thiệu chính thức đó là sự im lặng lạ lùng.
- Giấy tờ ở trong khay cạnh cửa xe, Gomez nói thêm.
Viên nữ cảnh sát lấy ra tấm thẻ, đưa cho gã sếp. Gã hạ sĩ mặt cắt không còn giọt máu, thậm chí Gomez có cảm giác hắn sắp đổ sụp xuống dưới chân anh.
- Tôi đang tiến hành một cuộc điều tra nội bộ về cách hành xử của BAC, anh ung dung nói tiếp. Tôi có nhiệm vụ tìm hiểu xem các nghi phạm được đối xử như thế nào khi họ không hề kháng cự, giống như tôi đã làm. Chẳng hạn họ có bị xưng hô mày tao không, có bị sỉ nhục, thậm chí có bị đánh đập không.
- Nhưng...
- Tôi biết, thông thường đó là công việc của IGS (thanh tra ngành), nhưng các anh em thanh tra viên của chúng tôi không đủ dũng khí để vào tình huống cụ thể. Bị gọi là thằng khốn hoặc ăn những cú thúc vào người không phải là năng lực của họ. Thế nên người ta đã giao công việc bẩn thỉu đó cho tôi... Mà này, các anh còn chờ gì mà không tháo còng tay cho tôi?
Gã trật tự viên đang cầm chìa khóa đưa mắt dò hỏi gã sếp. Gã hạ sĩ gật đầu và Gomez lại được tự do cử động.
- Rất cảm ơn. Bây giờ tôi có thể lấy lại súng chưa? Các anh biết đấy, nó gần như là thú bông của tôi... Tôi thường gặp ác mộng kinh khủng khi không có nó bên dưới gối.
Gã hạ sĩ trả súng lại cho anh, Gomez quẳng nó lên ghế sau của chiếc Peugeot
- Bây giờ, có lẽ chúng ta làm quen nhau kĩ hơn một chút chăng? Tôi sẽ ghi lại họ, tên và cấp bậc của mọi người. Nào, tôi nghe đây! Ưu tiên phụ nữ trước...
- Quả thật là ghê tởm! gã cảnh sát trẻ nhất mạo hiểm.
- Cậu nói đúng, chàng trai trẻ ạ, nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, Gomez thở dài.
Gã hạ sĩ lại lên tiếng:
- Nghe này, thiếu tá, đây là một chuyện hiểu lầm...
Gomez châm một điếu Marlboro, thích thú trước vẻ mặt thảm hại của họ.
- Thôi nào, thư giãn đi các cô gái: trò đùa thôi! Có một chiếc camera giấu kín ở kia, ngay sau cái cây! Cho chương trình lễ hội cuối năm của Sở cảnh sát! Thôi nào, cười lên đi, tôi đã nói là các bạn đang bị quay phim mà!
Trước mặt anh, cả ba người không biết phải xử sự thế nào, mặc dù trò đùa thật quá đáng. Họ đưa mắt nhìn nhau một cách ngốc nghếch, Gomez đột nhiên thấy thương hại. Đúng lúc anh đang nghĩ đến việc chấm dứt nỗi đau khổ của họ thì viên hạ sĩ lại bắt đầu sủa nhặng như một con chó lai.
- Tôi không biết anh đang chơi trò gì, thiếu tá ạ, nhưng thực sự chúng tôi có việc khác phải làm thay vì nghe những lời say rượu điên rồ của anh!
Gomez túm cổ áo anh ta, ép sát vào xe.
- Chính mày mới phải nghe tao nói, thằng khốn: mày vừa làm hại chính mày, và tao sẽ khiến mày phải tiếc nuối vì điều đó suốt đời! Mày không tưởng tượng được mày vừa gây chuyện với ai đâu! Và ngược với mày, tao không hề nuốt giọt rượu nào!
- Tôi không uống! gã hạ sĩ tự vệ.
- Hơi thở chó rừng của mày lại nói điều ngược lại đấy!
Gã đàn ông béo lùn như bị tê dại trước ánh mắt kinh khủng đang khoan vào mắt gã.
- Lẽ ra anh phải nói ngay anh là người nhà! Tôi làm sao mà đoán được!
- À có chứ, lẽ ra mày có thể đoán được. Đó gọi là tinh ý, thằng khốn ạ!
- Anh mặc thường phục, đoán làm sao được..
- Anh thắng rồi! Ngày mai anh có quyền quay lại để dự trận chung kết. Quả là anh có vẻ mặt của một người chiến thắng. Tôi chắc chắn là anh sẽ giành được siêu xe!
Nữ trật tự viên kín đáo phì cười, Gomez bỏ mặc viên cảnh sát đang máy móc sờ tay lên chiếc cổ bị đau.
- Thôi, không phải là tôi chán, nhưng sau một ngày vất vả chiến đấu với tội phạm, tôi muốn trở về nhà mình. Thế nên tôi sẽ để ba người chơi nhảy ô với nhau.
Anh lại gần cô gái trẻ, cô lùi một bước ra sau. Anh tóm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn rồi nháy mắt.
- Tôi rất tiếc về màn kịch vui nhỏ này, thưa cô. Nếu cô cho tôi biết tên cô, tôi hứa sẽ không bao giờ tái diễn nữa.
- Valentine.
- Tuyệt vời. Chúc cô một buổi tối vui vẻ, Valentine. Và đừng bao giờ để mình theo gót hai gã này nữa, cô hứa chứ?
- Tôi hứa, thưa thiếu tá.
Cô mỉm cười, hơi lúng túng, trong khi Gomez leo vào xe, gắn đèn hiệu lên nóc và tăng ga đột ngột
Ngơ ngác, ba cảnh sát nhìn theo chiếc xe đi xa dần. Đến đầu phố, nó đã tăng tốc lên đến trên trăm kilomet/giờ.
- Gã này điên thật, Valentine thì thầm.
⚝ ⚝ ⚝
Ta không ngừng nghĩ đến em.
Ý nghĩ mạnh hơn ta, mạnh hơn mọi thứ.
Ta đã chọn em, giữa đám đông những kẻ vô danh. Chọn em làm nàng thơ của ta, nguồn cảm hứng của ta.
Vì em ta sẽ sáng tạo ra ngàn lẻ một nhục hình - cái nọ lại tinh xảo hơn cái kia.
Ta hứa với em đấy.
Vì em, ta sẽ lần lượt thực hiện tất cả những hi sinh. Về con người, tất nhiên.
Ta sẽ phá bỏ tất cả các trở ngại dựng lên giữa chúng ta.
Em sẽ không thất vọng đâu.
Vì em, ta sẽ làm được những điều tưởng như không thể.
Không gì có thể khiến ta ngần ngại.
Nhất là em.
Tất nhiên, em sẽ tự vệ với lòng dũng cảm mà ta biết ở em, với sự thông minh là đặc trưng của em.
Tất nhiên, em sẽ chiến đấu đến cùng, ta không phút giây nào nghi ngờ điều đó.
Nhưng rồi cuối cùng em sẽ phải chấp nhận sự hiển nhiên và sẽ hạ vũ khí dưới chân ta.
Ta sẽ biến đổi em, ta sẽ nhào nặn em theo ý thích của ta.
Ta sẽ cắt cổ em, sẽ bóc trần em. Đến tận xương tủy.
Ta sẽ phá hủy em chầm chậm, từng ngày một, từng mảnh một.
Ta sẽ phá hủy em, từng phần một.
Em sẽ là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất của ta, thành quả đẹp đẽ nhất của ta.
Cuộc tàn sát đẹp đẽ nhất của ta.
Kiệt tác của ta, ta hứa với em như thế.