← Quay lại trang sách

Chương 7

Thật sự là cậu nên thôi những trò ngu ngốc, đi, Alex ạ.

Gomez chịu đựng ánh mắt của cảnh sát trưởng Maillard, không mảy may xúc động. Phải nói thêm rằng hai người đã biết nhau từ mười lăm năm nay, và Maillard đã phải buông xuôi từ lâu. Kiểm soát Gomez là điều không tưởng. Chẳng khác nào cố gắng kiểm soát một đàn trâu đang bị lũ linh cẩu rượt đuổi.

Viên cảnh sát trưởng đành bằng lòng với việc hạn chế các thiệt hại, che giấu lớp bụi bên dưới tấm thảm.

- Nếu tôi mà vào khuôn khổ, anh sẽ buồn đến chết mất, Alexandre khiêu khích.

- Ý cậu muốn nói là tôi sẽ được nghỉ ngơi chứ gì! Bởi vì mới 9 giờ sáng đã phải chịu đựng thông tin về những trò ngông cuồng của cậu trong đêm, chuyện đó chẳng vui chút nào.

- Thôi nào, thư giãn đi anh bạn! Gomez đùa và châm một điếu thuốc.

- Đừng hút trong phòng tôi, khỉ thật! Maillard ra lệnh.

Gomez mở cửa sổ, rít hai hơi rồi ném mấu thuốc đi.

- Với cái giá của nó...

- Cậu chỉ việc bỏ thuốc thôi.

- Và chết sau chín mươi mùa lá rụng? Không, cảm ơn!

- Cậu đáng bị cách li, Alex ạ.

- Anh nói đùa à, không bệnh viện tâm thần nào muốn nhận tôi đâu! Tôi đã nộp đơn rồi, nhưng hình như tôi làm họ sợ chết khiếp.

- Tại sao cậu lại hành hạ đội BAC đó? Maillard thở dài.

- Chỉ cần họ đừng gây chuyện với tôi. Tôi đang ngoan ngoãn lái xe...

- Cậu chạy tốc độ 130 trong khu dân cư. Theo tôi, lý do đó là đủ lắm rồi. Đèn hiệu được làm ra có phải chỉ để dọa lũ chó đâu.

- Sau đó thì sao? Thậm chí tôi còn không đè nát được gã lùn già nào! Vào giờ đó, tất cả họ đã cứng đờ từ lâu rồi. Tôi những muốn góp phần cứu rỗi cho hệ thống hưu trí của chúng ta, nhưng các ông già phải bớt thích quanh quẩn ở nhà đi.

- Tôi nhắc lại với cậu rằng cậu được trả tiền để đe dọa những kẻ ác, chứ không phải cảnh sát. Cảnh sát là gia đình của cậu, cậu biết mà. Là đội chơi của cậu. Hay ít ra đó là nơi cậu buộc phải chơi..

- Tôi được trả tiền à, anh chắc chứ? Gomez ngạc nhiên. Cứ nhìn vào tình hình tài chính của mình, tôi tưởng mình đang là tình nguyện viên của Đội quân Cứu hộ chứ!

- Mấy gã đêm qua đang kiện, và rồi chuyện sẽ lại rơi vào đầu tôi.

- Anh có xương sống vững chắc mà, tôi biết thế. Với lại tôi thề với anh rằng tôi đã rất vui! Có một cô bé đi cùng họ. Valentine, cô ấy tên thế. Anh nên đưa cô ấy về Phòng cảnh sát. Bởi vì cô ấy biết xoay xở trước tay lái xe hơi.

- Thật sao?

- Nhất là vì cô ấy còn rất hấp dẫn nữa! Alexandre thú nhận.

Maillard ngước mắt nhìn trời và đóng cửa sổ văn phòng lại.

- Tiện đây, cậu có thể cho tôi biết đêm qua cậu làm gì ở ngoài thế?

- Tôi ngắm bầu trời. Sao đêm đẹp lắm.

Maillard khoanh tay và chờ đợi.

- Tôi đã đem lòng say mê chiêm tinh học, Gomez khẳng định.

- Nói cho tôi biết cậu đã làm gì, hoặc tôi sẽ quẳng cậu làm mồi cho đám thanh tra cảnh sát vì vụ lộn xộn đêm qua.

- Anh sẽ không bao giờ làm thế, anh trai ạ.

- Tôi không phải anh trai cậu, chỉ là cấp trên của cậu thôi.

Gomez nhoài người ra khỏi chiếc ghế phô tơi nơi anh đang nằm mệt mỏi.

- Không, anh không chỉ là cấp trên của tôi. Đúng hơn thì anh là bạn tôi.

Maillard nghiến răng, như bị bắt lỗi. Gomez đặt một tay lên vai anh.

- Cảm ơn, tôi nợ anh chuyện này.

Trước khi đi qua cửa, anh quay lại, một nụ cười lo lắng trên môi.

- Hãy tin tôi. Tôi sẽ mang về cho anh một con mồi ngon. Một trong những con mồi sẽ giúp anh giành được chiếc mề đay xinh xắn để ngắm nghía suốt những năm tháng tuổi già.

Viên thiếu tá đóng sập cửa sau lưng mình, viên cảnh sát trưởng lại thở dài. Anh biết, một ngày nào đó, anh sẽ phải trả giá đắt cho sự ủng hộ vĩnh viễn mà anh dành cho Gomez.

Bạn của anh, đúng thế. Cũng là tay cảnh sát tốt nhất của anh. Tay cảm tử quân cho những nhiệm vụ bất khả thi.

Người luôn che giấu nỗi tuyệt vọng mãn tính bên dưới chiếc mặt nạ của hình nộm. Lúc thì quá khích và lố bịch. Lúc lại đáng sợ.

Thường là đáng sợ.

Dù sao cũng là người có thứ gì đó phi thường mà Maillard luôn ước ao.

Mong muốn tự do mãnh liệt.

⚝ ⚝ ⚝

- Em đã gọi cho văn phòng chưa? Bertrand hỏi.

- Rồi. Em đã nói là sáng nay em không đến.

- Anh cũng thế, anh sẽ gọi điện cho sếp. Anh muốn ở bên em hơn.

Anh uống một ngụm cà phê, cầm điện thoại di động lên. Cloé lắng nghe anh bịa chuyện với ông chủ. Mỗi ngày cô lại thấy anh quyến rũ hơn. Như thể mỗi đêm ở bên cô lại mang cho anh thêm một nét hấp dẫn. Cô vui thích khi nghĩ cô khiến anh đẹp hơn, anh tỏa sáng khi tiếp xúc với cô. Nghĩ rằng cô cũng thế, cô là một thứ ma túy. Mang lại những tác động tích cực, tất nhiên.

- Em cảm thấy thế nào rồi? Bertrand lo lắng.

- Em ổn, Cloé khẳng định.

Anh cầm tay cô, cô lẩn tránh ánh nhìn hút như nam châm, nhưng lại dịu dàng đến không thể tin nổi của anh.

- Anh thực sự tin là em bị hoang tưởng sao?

- Có thế nói hôm trước em đã rất sợ, và điều đó đã kéo theo những biểu hiện kì cục đó... Anh nghĩ em phải để mọi người giúp em.

- Anh muốn đưa em đi bác sĩ tâm lý, đúng thế không? Cloé vừa nói vừa ngẩng đầu lên.

- Nói chuyện với người có chuyên môn có thể sẽ tốt cho em.

- Em không bị điên!

- Thôi đi, Cloé. Làm ơn đừng lặp lại chuyện đó nữa. Anh chưa bao giờ nghĩ em điên cả. Chuyện đó chẳng có liên quan gì. Rõ ràng là em đã bị sang chấn và...

- Em không bị sang chấn! Cloé đáp lại. Em đã sợ, thế thôi. Phải hơn thế nữa thì mới làm em sang chấn được!

Bertrand buông tay, rời khỏi bàn.

- Anh đi đây, anh chỉ nói thế.

Cloé ngần ngại, rồi cũng túm lấy anh khi anh ra đến cửa.

- Anh đừng đi! Cô ra lệnh.

- Anh không thích em nói với anh bằng giọng đó. Anh thích về nhà anh hơn.

Cloé vòng tay qua cổ anh.

- Anh đừng đi, em xin anh. Ở lại với em đi...

Anh không trả lời, rõ ràng là không định vâng theo lời cô.

- Em đang căng thẳng, Cloé nói thêm. Tha lỗi cho em. Em đã xin nghỉ buổi sáng và cả anh cũng thế, thật ngốc nếu chúng ta mỗi người một ngả, đúng không?

Cô cởi áo khoác của anh, anh để mặc. Nắm tay anh trong tay cô, cô dẫn anh vào phòng bếp. Anh chịu ngồi xuống, nhưng vẫn im lặng. Có thế là bị tổn thương.

Cloé rốt cho anh cốc cà phê thứ hai, biến thành một cô nàng dễ thương.

- Tha lỗi cho em, cô nhắc lại. Em nghĩ em không muốn nói đến chuyện đó là vì... Vì em xấu hổ khi phản ứng như thế, sợ cuống lên. Nhìn thấy gã đó ở khắp nơi.

- Xấu hổ cũng chẳng giải quyết được gì. Ngược lại, nói về chuyện đó, em có thể...

- Không đâu, Cloé cắt ngang nhưng không cao giọng. Em sẽ tỉnh trí lại, mọi chuyện sẽ qua.

Cô hôn anh, anh tan chảy như tuyết dưới ánh mặt trời.

- Em không còn đau đầu nữa chứ? Anh lo lắng hỏi.

- Không. Em chỉ bị bầm ở vai thôi. Không có gì nghiêm trọng cả.

Cô dọn bàn, anh không rời mắt khỏi cô.

- Mà này, em đã uống thuốc chưa? Anh đột ngột hỏi.

- Chưa, em quên mất...

Cloé mở ngăn kéo phía trên chậu rửa, lấy một hộp thuốc viên nhộng, uống hai viên với một cốc nước lớn.

- Đó là thuốc gì mà sáng nào em cũng phải uống thế?

Đây là lần đầu tiên anh hỏi cô. Hơi ngại ngùng, Cloé nhún vai.

- Một vấn đề nhỏ về tim thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Điều trị dự phòng ấy mà.

- Em chắc là không có gì nghiêm trọng chứ?

Cô áp mặt sát vào mặt anh, thi thầm:

- Em có trái tim bằng đá, anh đừng quên điều đó.

Bertrand mỉm cười.

- Anh là chuyên gia địa chất đấy, em yêu. Đừng quên điều đó. Nghiên cứu các loại đá chính là nghề của anh. Từ những loại mềm nhất đến những loại cứng nhất, không loại nào chống lại được anh.

⚝ ⚝ ⚝

Gomez đẩy cửa văn phòng đội cảnh sát, tay cầm cốc cà phê lạnh.

- Xin chào, sếp! Laval lên tiếng.

- Chẳng phải sáng nay lẽ ra cậu phải ngủ sao?

- Đúng thế, nhưng tôi nhớ anh quá! Tôi không thể cưỡng lại mong muốn có anh ở bên cạnh.

Gomez giấu nụ cười và uống nốt thứ đồ uống kinh khủng.

- Những người khác đâu?

- Ở quầy bar trong góc phố, có lẽ thế, Laval đáp.

- Cậu có năm phút để dẫn họ về đây cho tôi.

- Tôi không phải chó labri của anh.

- Cái gì?

- Một loại chó chăn cừu.

- Thế nhưng, khi cậu nhìn tôi, đôi khi tôi lại có cảm giác như thế đấy, Gomez tuyên bố.

- Đấy là vì tất cả lòng ngưỡng mộ tôi dành cho anh đều được thể hiện qua ánh mắt, thưa sếp.

- Dừng phim rồi đi tìm lũ học việc được giao giúp việc cho tôi đi.

Đúng lúc Gomez nói xong cậu đó, ba người bước vào phòng.

- Xin chào, sếp. Lũ học việc đã có mặt!

Họ bước đến bắt tay anh, dẫn đầu là đại úy Villard.

- Thế nào, Villard bắt chuyện - hình như đêm qua anh vừa dây với một nhóm BAC, đúng không?

- Tôi chỉ cho họ một bài học trải nghiệm miễn phí thôi mà, Gomez trả lời. Họ sẽ đỡ phải theo khóa thực tập nhanh về ứng xử! Ta không có cả ngày để nói chuyện đó đâu.

- Dù thế nào, trong các hành lang, mọi người cũng chỉ nói đến chuyện đó cả sáng nay! Villard thông báo.

- Thật thế à? Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao trong các tòa nhà không còn người gác cổng nào, họ bị thuyên chuyển đến đây hết cả rồi... Bây giờ, ta vào việc được chưa?

⚝ ⚝ ⚝

Pardieu không thèm gõ cửa trước khi bước vào văn phòng. Philip Martins nhấc mũi khỏi đống hồ sơ và mỉm cười với tổng giám đốc.

- Tôi có chuyện muốn nói với anh, Philip ạ.

Ông Già cẩn thận khép cửa trước khi ngồi đối diện với đồng sự.

- Tôi muốn biết anh nghĩ gì về Cloé, ông mở đầu.

Martins không thế che giấu nỗi ngạc nhiên.

- Ở cấp độ nào? Anh hỏi để có thêm thời gian.

- Ở tất cả các cấp độ.

Philip máy móc đưa tay nới nút cà vạt, Pardieu chăm chú nhìn anh với đôi mắt hẹp tươi cười. Ánh mắt trẻ trung, gần như thơ dại, ở giữa một khuôn mặt bị năm tháng ra sức tàn phá. Ánh mắt không bao giờ ăn khớp với tâm trạng của ông. Không thể xét đoán được.

Cuối cùng, Martins cũng lên tiếng.

- Đó là một cô gái thông minh, cô ấy rất tài năng.

- Còn gì nữa?

- Cô ấy là người của công việc, làm việc không kể thời gian.

- Cứ thoải mái đi, Philip! Pardieu đề nghị và khẽ cười.

Martins ngồi thoải mái hơn trong ghế.

- Tốt hơn hết là ông cho tôi biết ông muốn nghe điều gì, thưa ông!

- Tình cảm của anh, tình cảm thật sự của anh về cô Beauchamp. Điều anh nghĩ về cô ấy, không vòng vo.

- Tôi ngưỡng mộ cô ấy, Martins thừa nhận. Cô ấy rất tài năng, đầy sáng tạo. Cô ấy luôn có cách giải quyết, cách ứng đối phù hợp. Cô ấy xuất sắc. Cô ấy không bao giờ để mình nản chí. Tôi hiếm thấy người nào có quyết tâm lớn đến thế.

- Nói tiếp đi, Pardieu khuyến khích.

Martins ngần ngại, vẫn không biết Ông Già muốn đi đến đâu.

- Tôi ngưỡng mộ cô ấy, đúng thế, anh nhắc lại. Nhưng... tôi không muốn ở vào vị trí của cô ấy, bởi vì cô ấy phải chịu đựng nhiều quá.

- Anh nghĩ thế sao?

- Tôi chắc chắn thế. Tham vọng giày vò cô ấy, tách cô ấy khỏi những người khác. Cô ấy đề phòng tất cả mọi người... Tôi nghĩ cô ấy sợ thất bại.

- Giống như tất cả chúng ta thôi, không phải sao?

- Hắn là thế. Nhưng đối với Cloé, nỗi sợ đó trở thành một căn bệnh, chỉ có điều đó là quan trọng. Tôi rất sợ cuối cùng cô ấy sẽ sụp đổ chỉ vì luôn muốn kiếm soát mọi thứ. Luôn muốn là người hoàn hảo... Người tuyệt nhất, ở khắp nơi.

Anh im lặng, Pardieu vẫn tiếp tục chăm chú nhìn anh.

- Cảm ơn, Philip.

- Không có gì. Tại sao ông hỏi tôi những chuyện này?

- Để kiểm định xem tôi có lựa chọn đúng không.

Cổ họng Martins thắt lại. Anh đã nới cà vạt rồi, nên không làm gì được nữa.

- Lựa chọn đúng?

- Anh biết rõ tôi đang nói đến chuyện gì, Pardieu nói tiếp. Lựa chọn người sẽ tiếp nối tôi để đứng đầu Công ty.

- Ông đã chọn được ai chưa?... Là Cloé, đúng không?

- Không. Là anh, Philip ạ.

Martins không phản ứng gì.

- Anh không nói gì? Pardieu ngạc nhiên.

- Tôi... Tôi ngạc nhiên quá, xin ông thứ lỗi. Nói thật lòng, tôi nghĩ ông sẽ chọn Cloé.

- Thú thực là tôi đã lưỡng lự rất lâu giữa hai người. Nhưng cuối cùng, tôi nghĩ không có gì phải nghi ngại nữa. Và cuộc hỏi cung mà anh vừa phải trải qua lại càng củng cố lựa chọn của tôi, vốn đã được đưa ra từ rất lâu. Điều tôi đánh giá cao ở anh, Philip ạ, và cũng chính là điều sẽ khiến anh trở thành một nhà lãnh đạo xuất sắc, đó là tình người. Anh biết nhìn nhận các phẩm chất tốt của người khác, anh biết thừa nhận chúng. Và như thế, anh sẽ biết cách khai thác chúng. Cloé quá chăm chú vào bản thân cô ta nên không nhìn thấy những người xung quanh. Anh nói rất đúng: đối với cô ta, những người khác chỉ là những kẻ thù tiểm ẩn, hoặc tốt đẹp nhất thì cũng chỉ là những nô lệ để sử dụng. Giẫm trên đầu họ để lên cao hơn. Ngày càng cao hơn... Tôi sẽ không bao giờ trao Công ty mà tôi đã gây dựng vào tay cô ta.

- Cô ấy sẽ không thể chịu đựng nổi điều đó, Martins đột ngột khẳng định.

- Tôi biết thế. Cô ta sẽ rời Công ty, sẽ làm việc cho một đối thủ. Thật đáng tiếc cho chúng ta, chính bởi tất cả những phẩm chất mà cô ta sở hữu, và chúng ta vừa mới liệt kê. Nhưng quyết định của tôi đã chốt. Và không thể thay đổi được.

- Nhưng ông định bao giờ thì thông báo?

- Tôi đã nói chuyện với Cloé. Tôi đã khiến cô ta tưởng rằng cô ta là người được chọn.

Mặt Martins bỗng trắng bệch.

- Anh thấy tôi thật kinh khủng, đúng không?

Philips thậm chí còn không nghĩ đến việc cải chính.

- Nếu anh mà là Cloé thì đã mỉm cười thông đồng với tôi rồi!

- Ông có lường được cú sốc không?

- Có. Nhưng tôi cần cô ta làm việc cật lực đến khi có thông báo chính thức chứ không phải dùng thời gian để tìm một chỗ làm khác. Tôi đặt lợi ích của Công ty lên trên hết. Và tôi trông cậy ở anh để khiến cô ta tiếp tục tin rằng mình là kẻ may mắn đến tận phút cuối.

Martins ngần ngại. Đối diện với ánh mắt của Ông Già, cuối cùng anh cũng đầu hàng.

- Đồng ý, tôi sẽ im lặng.

- Tôi chờ đợi ở anh nhiều hơn sự im lặng, Philip ạ. Phải không thể hiện ra chút nào. Tôi có thể trông cậy ở anh không?

- Ông có thể.

- Rất tốt

Ông Già đứng dậy, bước ra phía cửa. Nhưng trước khi ra ngoài, ông quay lại.

- Mà này... anh còn chưa nói anh có vui mừng được là người tiếp nối tôi không. Thế nào?

- Hãy để tôi có thời gian để cảm nhận đã, thưa ông.

Pardieu đi ra, môi đọng một nụ cười.

Philip đứng chôn chân trước cửa sổ văn phòng, và cứ đứng như thế một lúc lâu. Anh không thể nào vui mừng được, vì đang bị nỗi nghi ngờ xâm chiếm.

Có thể Pardieu đã chọn anh.

Cũng có thể không.

Anh bắt đầu hiểu về con cáo già này. Có thể làm bất cứ chuyện gì.

Có thể nói dối không chút ngượng miệng. Đặt hai kẻ kế cận tiềm năng trong thế cạnh tranh để đánh giá, xem xét họ ở chặng đua cuối cùng.

Dù thế nào, anh cũng phải đảm bảo là mình vượt qua được vạch đích đầu tiên. Một loại thử thách cuối cùng, khi mà mọi chuyện đều có thể.

Mọi chuyện.