Chương 8
Họ sẽ bị muộn. Nhưng Cloé không dám bảo Bertrand tăng tốc. Từ sáng đến giờ, anh hơi căng thẳng. Và cả cô cũng thế. Thế nên cô kiên nhẫn chịu đựng.
Đã gần 13 giờ mà họ vừa mới vào đến Paris. Cloé nhìn dòng sông Seine đang vừa trôi vừa chơi trò tắc kè đổi màu dưới bầu trời xám xịt.
- Em có chắc là Carole sẽ không phiền nếu anh tham gia cùng hai người không?
- Tất nhiên là không, Cloé đảm bảo. Cô ấy sẽ rất vui.
- Em sẽ kể với cô ấy chuyện sáng nay chứ?
- Em không biết.
- Mà này, lẽ ra em không nên để gara mở cửa vào ban đêm. Nhất là khi anh không ở cùng em. Kể cả khi bên trong không có gì để lấy, thì như thế cũng không cẩn trọng.
Đang tập trung vào đường đi, Bertrand không nhìn thấy nỗi sợ hãi vừa bùng lên trong đáy đôi đồng tử sáng màu, pha trộn giữa hổ phách và ngọc bích. Hai viên ngọc long lanh phát sáng.
- Đêm qua anh thấy nó mở à? Cô thì thầm.
- Đúng thế. Anh mất công tìm chìa khóa cả mười phút chả để làm gì!
Hai bàn tay Cloé bắt đầu run rẩy, cô giấu chúng vào giữa hai đùi. Không còn nhiều điều cô có thể chắc chắn. Tuy nhiên, chuyện này thì cô tin chắc: gara được khóa hai vòng khi họ đi ngủ.
⚝ ⚝ ⚝
Sự hiện diện của Bertrand khiến cô cảm thấy khó chịu. Họ biết về nhau quá ít... Tuy nhiên, Carole tỏ vẻ phấn khởi, gọi người phục vụ lấy thêm một bộ đồ ăn.
Sau khi gọi đồ ăn, Cloé biến mất về hướng phòng vệ sinh. Carole ngồi lại mặt đối mặt với Bertrand, anh đang chăm chú nhìn cô với một nụ cười mỉm.
- Tôi đã không muốn đến, anh thông báo không chút rào đón. Nhưng Cloé cứ nài nỉ mãi. Tôi biết rằng hai người thích ở riêng với nhau, hi vọng tôi sẽ không là người thừa.
- Không hề. Anh biết đấy, chúng tôi thường gặp nhau. Thế nên chúng tôi rất vui nếu được chia sẻ những bí mật nhỏ của mình!
Trong một lát, qua cửa kính, cô gái trẻ nhìn ra đám đông đang di chuyển trên vỉa hè. Như thể tìm thấy điều gì đó thú vị. Rồi cô lại quay sang Bertrand, nở với anh một nụ cười nhút nhát.
Tại sao người đàn ông này lại làm nảy sinh trong cô cảm giác khó chịu đến thế? Chẳng cần phải tự lừa mình nữa: cô bị anh quyến rũ đến không thể cưỡng được, và cô sợ rằng điều đó hiển hiện ra trên mặt mình.
- Cô vẫn độc thân à? Bertrand đột ngột hỏi.
Đồ khốn!
- Vâng, Carole trả lời.
Anh nhón một mẩu bánh mì trong giỏ, cô đưa mắt dõi theo từng cử chỉ của anh. Anh có đôi bàn tay đẹp, đôi mắt xanh đến ngạc nhiên, một nụ cười hẳn chính là nguyên nhân của tình trạng tan băng ở địa cực cách đây hàng ngàn kilomet.
- Độc thân cũng có cái tốt, Bertrand nói tiếp.
- Anh nói đúng! Carole đáp lại, cố gắng che giấu mong muốn được tát vào mặt anh ta.
Hoặc hôn anh ta, nếu cô được lựa chọn.
- Và tôi đang tận hưởng điều đó! Cô nói thêm, cố tỏ ra thành thật.
Nụ cười mỉm ở khóe môi Bertrand mở rộng ra. Càng lúc càng hay rồi đây.
Đôi khi, tốt hơn hết là giữ im lặng để tránh bị sa xuống sâu hơn.
- Cloé dang làm trò gì thế nhỉ?
- Chắc là đang trang điểm và chải đầu lại! Bertrand nói đùa. Trong khi chẳng cần làm bất cứ điều gì thì cô ấy cũng đã là người phụ nữ đẹp nhất rồi.
Đẹp hơn tôi, thật tế nhị khi phải nói rõ ra điều đó.
Carole vặn vẹo chiếc khăn ăn bằng giấy hồng giữa các ngón tay, lùa một tay vào mái tóc đen chỉ được cột đuôi ngựa đơn giản. Nếu biết trước, cô đã buông xõa rồi.
- Hình như cô gầy đi thì phải! Bertrand tiếp tục. Không phải sao?
Khuôn mặt Carole co rút lại dù cô không muốn.
- Tôi không nghĩ thế, không phải! Thậm chí còn ngược lại.
Anh ta sẽ tra tấn cô như thế này đến bao giờ đây? Giá như anh ta thôi nhìn cô chằm chằm với vẻ ranh mãnh đó...
- Dù sao trông cô cũng rất rạng rỡ.
Cô bỗng thấy nghi ngờ. Anh ta có thật lòng không? Tất nhiên là không!
Tuy nhiên, Carole cũng không biết nữa. Tim cô đập mạnh, hai tay vò nát chiếc khăn ăn.
- Anh thật tốt bụng khi nói với tôi điều đó! Cô buông một câu và khẽ cười căng thẳng.
- Tôi thật sự nghĩ như thế.
Cloé chọn đúng lúc đó để quay lại sân khấu, cô bạn gái thầm nguyền rủa cô.
- Trông cậu không được khỏe, cuối cùng Carole cũng nhận ra. Không ổn à?
- Tớ thiếu ngủ, Cloé né tránh.
Carole nhíu mày, quay sang phía Bertrand. Anh liền kể chi tiết toàn bộ cậu chuyện, không loại bỏ những ảo giác của Cloé, cô đang nhìn anh bằng ánh mắt nảy lửa.
- Em không mơ! Cô nói, cố kiềm chế cơn giận. Em đã nhìn thấy gã đó.
- Em đừng bắt đầu nữa đi! Bertrand đề nghị bằng giọng kẻ cả.
- Bertrand nói đúng đấy, Carole xen vào. Chỉ là cậu sợ thôi, không có gì khác đâu.
- Chính nỗi sợ đã mở cánh cửa gara à? Cloé phang một cậu.
- Em đã quên khóa cửa, thế thôi, Bertrand đáp.
- Không. Em chắc chắn.
- Bertrand nói đúng đấy...
- Đừng có nhắc đi nhắc lại "Bertrand nói đúng đấy" nữa đi! Cloé quát lên. Tớ vẫn biết tớ làm gì!
Cô vừa hét lên mà không biết. Các thực khách ở bàn bên nhìn cô bằng ánh mắt vui thích. Bertrand tóm lấy tay cô, siết hơi quá mạnh. Cô nhăn mặt vì đau.
- Em bình tĩnh lại đi, anh ra lệnh. Thế là đủ rồi đấy. Gã đó không tồn tại, em cần phải chấp nhận điều đó và nghe lời mọi người.
Cloé cố gắng rút tay ra, nhưng nắm tay của Bertrand lại càng siết chặt hơn. Đây là lần đầu tiên anh có một cử chỉ thô bạo với cô. Lại còn trước mặt Carole nữa.
- Nếu hắn có ở đó đêm hôm qua, thì anh đã phải nhìn thấy. Không thể khác được.
- Có thể hắn vẫn ẩn náu trong gara, trời tối đen như mực mà! Cloé đáp lại.
Cô cảm thấy mình sắp khóc, nhưng cố kìm lại. Carole vẫn im lặng, đang tìm một lỗ chuột để chui xuống.
- Anh đến chỉ vài giây sau khi em hét lên, anh đã lắp lại cầu chì ngay lập tức và bật đèn. Hắn không có ở đó. Hắn chưa bao giờ có ở đó. Trừ trong đầu em. Rốt cuộc thì em có chịu tin anh không, có hay không?
- Thế thì ai đã ngắt điện?
- Không ai hết.
Anh không hề lên giọng. Thế nhưng, ánh mắt anh cứng đanh, giọng nói sắc lạnh. Cuối cùng anh cũng buông tay, một khoảng im lặng dài ngăn cách họ. Carole nghĩ mình phải nhanh chóng phá vỡ nó.
- Nghe này, Cloé, tớ nghĩ là Bertrand nói đúng đấy. Cậu có cảm giác là gã đó ở đấy. Bởi vì cậu đã bị gã bám theo trong phố, bởi vì cậu đã hoảng sợ chết khiếp và bởi vì...
Cô không thể nói hết câu, Cloé bỏ đi không nói lời nào. Carole đang định theo gót cô thì Bertrand giữ lại.
- Kệ cô ấy đi, anh nói. Khi nào bình tĩnh cô ấy sẽ quay lại.
Carole lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng làm theo.
- Chắc là anh nói đúng...
Thật là một cái cớ lý tưởng để không phải thú nhận với chính mình rằng cô thích ở bên cạnh người đàn ông này hơn là đi theo an ủi cô bạn.
Bạn thân nhất của cô.
⚝ ⚝ ⚝
Các phòng làm việc chìm trong bóng tối, các hành lang vắng ngắt. Nhưng Cloé vẫn còn ở lại.
Mặc dù cả chiều nay cô không thể nào làm việc được.
Lẽ ra anh phải gọi cho cô, xin lỗi cô, đến đón cô. Nhưng lại mất hút không sủi tăm.
Còn Carole, người đã định đi theo cô, cuối cùng đã để lại một lời nhắn ngượng ngập trên máy trả lời tự động.
Cô ấy lo lắng cho mình, nhưng không tin mình... Cô ấy có thực sự là bạn mình không?
Cloé cố gắng ngăn cản nỗi nghi ngờ đang hình thành trong đầu cô. Cảm giác đó mỗi giờ lại càng nặng nề thêm. Cô không biết điều gì khiến cô sợ hãi hơn: là nạn nhân của những ảo giác hay thực sự bị một kẻ không quen biết bám theo.
Không có dấu vết đột nhập nào trong gara, cô phải thừa nhận điều đó.
Nhưng chắc chắn phải có cách nào đó để mở các cánh cửa mà không cần phá hỏng chúng.
Đêm nay, cô sẽ chỉ có một mình. Cô sẽ không gọi cho Bertrand, vì cô quá kiêu hãnh nên không thể thú nhận với anh là cô sợ đến chết khiếp. Và nếu gã xa lạ đó có thật, nếu hắn có thể vào trong gara, thì tại sao hắn lại không thể vào trong nhà cô?
Những hình ảnh kinh hoàng lướt qua trước mắt cô. Những điều mà hắn có thể bắt cô phải chịu đựng.
Không, Cloé, không. Chắc chắn là họ nói đúng, mi chỉ tự tưởng tượng thôi. Mi hoảng sợ và mi bị hoang tưởng.
Đứng bên cửa sổ văn phòng, cô quan sát một buổi tối như những buổi tối khác đang bắt đầu trong quận 13 của Paris. Mọi người biến mất trong những cái miệng của tàu điện ngầm, đi mua sắm hoặc vẫy gọi taxi.
Hẳn là họ không cảm thấy mình đang bị truy đuổi. Hẳn là đêm nay, họ không hề phải sợ cả bóng tối, cả những cái bóng.
Cô quay lại, hét lên một tiếng tắc nghẹn.
- Xin lỗi, Martins nói. Tôi đã làm cô sợ, tôi rất tiếc. Cô chưa về nhà sao?
- Có tôi đang sắp về đây, cô vừa trả lời vừa thu dọn bàn làm việc đôi chút. Còn anh?
- Tôi xong việc rồi. Vậy hẹn mai gặp lại nhé.
- Chúc anh buổi tối vui vẻ, Philip.
Anh biến mất trong hành lang, cô bỗng thấy tiếc vì đã không đi theo anh.
Nỗi sợ. Vẫn sợ, luôn sợ. Một mình rời khỏi tòa nhà, một mình đi ra chiếc xe đậu trong bãi đỗ xe ngầm.
Cô vội vàng mặc áo khoác, khóa máy tính bằng password và tóm lấy chiếc túi. Rồi gần như vừa đi vừa chạy ra thang máy. Nếu may mắn một chút.. Nhưng may mắn không đứng về phía cô, cánh cửa đóng lại quá nhanh.
Cả tầng nhà trở nên hoang vắng.