← Quay lại trang sách

Chương 9

Cánh cửa mở ra bãi đỗ xe. Vừa vàng vừa thiếu ánh sáng, giống như nó phải thế.

Cái bẫy hoàn hảo.

Gã Martins đểu cáng đó lẽ ra phải chờ mình!

Cloé đảo mắt nhìn một vòng, không dám ra khỏi thang máy. Cô tập trung, tự ra lệnh cho mình bằng giọng cứng rắn, không vỗ về, không thương hại.

- Đừng có nực cười thế! Mi đâu còn là một đứa trẻ.

Cuối cùng cô cũng từ bỏ chỗ ẩn náu tạm bợ để lao mình vào khoảng không. Hai hàm răng nghiến chặt đến đau nhói mà không cảm thấy, hai bàn tay nắm chặt, dáng đi quá vội vàng.

Chiếc xe hòm của cô đang ở trong tầm mắt, chiếc điều khiển từ xa đã ở trong bàn tay phải. Cô quay người một vòng, nhưng không nhận thấy có gì khả nghi.

Cô leo vào chiếc xe hơi hạng A và ngay lập tức khóa hết các cửa. Đặt hai bàn tay trên tay lái, cô lấy lại nhịp thở trước khi khởi động xe. Cô lấy thẻ trong hộc và cuối cùng cũng rời khỏi bãi đỗ xe.

Đấy, cô đã làm được. Đâu có phức tạp đến thế. Vấn đề chỉ là quyết tâm thôi.

Trong khi len lỏi giành đường trong dòng xe cộ, cô cố gắng giải tỏa nỗi lo lắng. Nhạc cổ điển, điều hòa không khí ở mức 24 độ. Trong quả bóng sang trọng của mình, cô cảm thấy an toàn. Tuy nhiên, rồi cô sẽ phải xuống xe. Trong một lát, cô nghĩ đến việc qua đêm ở khách sạn.

Ở một nơi mà hắn không thể tìm thấy ta. Một cái hang để ta ẩn náu.

Khi đi ngang qua khách sạn Mercure, cô ngần ngại.

- Không có chuyện đó. Dù sao mình cũng sẽ không đầu hàng trước nỗi lo sợ!

Lẽ ra trưa nay mình không nên bỏ đi khỏi nhà hàng. Lẽ ra mình nên gọi cho Bertrand để xin lỗi. Bảo anh ấy ở với mình đêm nay. Thậm chí là cầu xin anh ấy.

- Cầu xin anh ấy ư?... Ôi mình thật đáng thương!

Trong khi dừng chờ đèn đỏ, một khuôn mặt lại ám ảnh. Khuôn mặt của Christophe.

Niềm đam mê của cuộc đời cô?... Nỗi sợ hãi của cuộc đời cô. Nỗi căm thù của cuộc đời cô.

Năm năm sống bên hắn. Với một tháng nằm viện dành cho cô và hai tháng tù dành cho hắn, giống như một cái kết thê thảm.

Christophe. Cao, hấp dẫn. Giống như Cái Bóng.

Cô nhắm mắt, không nhìn thấy đèn đã chuyển sang xanh. Những hồi còi bực bội đưa cô về với trái đất. Cô vừa ở địa ngục.

Chính là hắn. Chính là Christophe. Hắn đã quay về, hắn muốn kết liễu mình. Trả thù, giết mình.

Hắn vẫn luôn thích thú khi khiến mình hoảng sợ, khi mình thuộc vòng kiềm tỏa của hắn.

Cô nhận thấy mình đang khóc nức nở.

- Mày đã quay lại, đồ khốn kiếp! Mày muốn giết tao, đúng không?

Cô gào vào khoảng trống. Không ai nghe thấy cô. Không ai hiểu cô. Cô cô đơn, cô đơn khủng khiếp.

Không. Nỗi sợ ở cùng cô. Ngấm sâu vào da thịt cô. Nó chảy trong huyết mạch của cô, đập trên thái dương cô, thấm đẫm trán và hai bàn tay cô. Nó đang sống, ở bên trong cô.

Từ rất lâu rồi.

⚝ ⚝ ⚝

Thông thường, cô rất vội về. Tối nay, cô lái xe thật chậm. Thậm chí còn rẽ qua vài con phố không liên quan.

Đường phố vắng ngắt. Người nào ở nhà người nấy. Người nào chỉ vì người nấy.

Cloé quan sát khung cảnh quen thuộc đang biến thành khu rừng rậm đầy thù địch. Nơi mỗi gốc cây đều là nơi ấn náu lý tưởng của một kẻ ăn thịt người đang sẵn sàng lao vào cô.

Cô lấy điện thoại di động, tìm Bertrand trong danh bạ. Để thú nhận rằng cô đang sợ chết khiếp, để van nài anh đến với cô.

Cô lưỡng lự mất nhiều phút, chìm ngập trong những ý nghĩ mâu thuẫn.

Đừng quá tự kiêu thế chứ, trời ơi!

Đừng tạo cho anh ta niềm vui đó.

Hay là... Gọi cho Carole. Cô ấy sẽ đến, chắc chắn thế.

- Tóm lại là mình thật lố bịch. Gã đó đâu có tồn tại, mình hoang tưởng rồi.

Gọi cho Caro cũng có nghĩa là hiện thực hóa cái bóng đó. Không gọi cô ấy có nghĩa là thú nhận cô đã mơ. Đúng hơn là đã gặp ác mộng.

Cô phải giải quyết thế khó xử này. Để sau đi. Lúc này, chỉ có việc phải về nhà. Hoàn tất việc ngớ ngẩn đã trở thành nhiệm vụ đầy gian nan này.

Đối mặt với những nỗi sợ hãi, những con quái vật. Đo đếm lòng dũng cảm của cô.

Vào đến trong vườn, cô nghĩ có lẽ phải lắp một cánh cổng. Người ta có thể ra vào đây cứ như ra vào một cái cối xay gió. Nhưng cánh cổng cũng sẽ không ngăn được kẻ nào lang thang bên ngoài bức tường con dùng làm hàng rào.

Hay là một con chó trông nhà? Khổng lồ, có thể xé xác bất cứ kẻ đột nhập nào.

Vấn đề là Cloé vẫn luôn sợ chó. Căn bệnh sợ hãi thật sự.

Cô nhìn xung quanh, nhìn ra phía sau. Chỉ còn vài mét nữa và cô sẽ an toàn.

Thế nếu hắn đang đợi bên trong, ngồi thoải mái trong ghế bành?

Vừa đặt chân lên bậc cửa đầu tiên, một người đàn ông từ bóng tối đi ra.

- Là anh đây, đừng sợ.

Cloé nhắm mắt trong một giây, rồi mở ra và nhìn thấy khuôn mặt Bertrand. Nhẹ hết cả người vì anh ở đây, cô không thốt được lời nào. Tuy nhiên, có thứ gì đó lạnh lẽo, giống như một luồng gió, chạy dọc người cô từ đầu đến chân. Ngay sau đó là mong muốn được cắn ngập răng vào làn da thân thuộc kia.

Nhất là không để cho anh nhận ra mình cảm thấy vui thế nào khi nghe giọng anh. Mình đã thắng, anh không thể bỏ mặc mình. Và sẽ phải tiếp tục như thế.

- Anh đến xem em thế nào.

- Em ổn, cô nói khô khốc.

- Tốt rồi... Ta có thể nói chuyện với nhau chứ?

- Tùy anh thôi, cô vừa nói vừa mở cửa. Nhưng báo trước với anh là em đang mệt.

- Anh có thể đi nếu em muốn.

- Anh đã đến rồi thì cứ vào đi.

Vào đến phòng treo quần áo là cô quẳng chìa khóa, giày và túi xách. Không một lần đưa mắt nhìn Bertrand. Anh đi theo cô vào đến tận phòng khách, nơi cô tự rót cho mình một ly Martini, cô không hỏi gì anh, thậm chí không cả mời ngồi.

Tiếp tục thủ đoạn đó, cô xem xét từng phòng trong nhà nhưng mặt vẫn không tỏ vẻ gì. Có gắng tận dụng chừng nào anh còn ở đây. Sau đó, vứt anh ra ngoài. Trừ khi anh thổ lộ vô vàn tiếc nuối, đương nhiên. Nếu quỳ xuống thì càng tốt.

Cô quay lại phòng khách, đi qua sát bên Bertrand đang đứng chôn chân giữa phòng. Cô vẫn chưa thèm đoái hoài gì đến anh.

Anh sẽ hiểu ra. Rằng không thể coi cô là con điên mà không hề hấn gì. Rằng lẽ ra anh phải đuổi theo cô trên phố khi cô bỏ đi. Ra sức xin lỗi. Hoặc ít ra là phải gọi cho cô hai chục lần trong buổi chiều.

Cô bật ti vi, Bertrand vẫn không nhúc nhích. Anh chăm chăm nhìn cô, đôi mắt bỗng sầm lại một cách kì lạ, biến thành hai khẩu súng nạp đầy đạn.

Lần thứ không biết bao nhiêu, cô lướt qua mà không chạm vào anh. Nhưng một bàn tay bỗng tóm lấy cánh tay cô, cô làm đổ một nửa ly Martini xuống thảm.

- Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, thì phải nói ra.

Cuối cùng, cô cũng nhìn anh. Đúng hơn là nhìn khinh khỉnh. Với một nụ cười cao ngạo, gần như khinh bỉ.

- Bỏ em ra, cô hạ lệnh. Ngay lập tức.

Anh bỗng kéo giật cô sát vào mình, giằng lấy ly rượu và đặt lên chiếc tủ thấp.

- Em đang chơi trò gì vậy?

- Em hết tuổi chơi rồi.

- Anh cũng thế. Vậy ta chấm dứt thôi.

Anh thả cô ra, cởi áo khoác vứt lên ghế bành.

- Anh không cần ngồi đâu, cô buông thõng. Bởi vì anh sẽ không ngủ lại đây.

Anh tóm lấy hai vai cô, đẩy cô sát vào tường. Cuối cùng cô cũng nhận ra anh có một khuôn mặt mà cô chưa từng biết. Một ánh nhìn đáng sợ.

Chỉ có điều hơi muộn.

Cô quay trở lại nhiều năm trước. Khi một người đàn ông uy hiếp cô. Khi cô sống với một kẻ thù, một tên giết người.

Cô cố đẩy anh ra, anh lại ép cô sát vào tường.

- Thôi ngay trò này đi... Nếu không, em gọi cảnh sát đấy!

Anh phá lên cười. Cả cái cười này nữa, cô cũng chưa từng biết. Cô run lên, cố gắng kiểm soát nhịp tim.

- Thôi nào, Cloé, em sung sướng khi tôi đến, bởi vì em đang sợ chết khiếp!

- Anh đang hoang tưởng đấy.

- Tôi ư? Không... Em sung sướng khi nhìn thấy tôi, nhưng không muốn thế hiện ra. Em quá tự cao.

Anh áp người vào người cô, siết chặt dù cô không muốn thế. Tuy nhiên, cô cảm thấy sẽ nguy hiểm nếu vẫn đẩy anh ra.

- Em tưởng thế nào? Anh thì thầm. Rằng tôi sẽ cầu xin em để được qua đêm ở đây sao?

- Thế anh đến đây làm gì?

- Để xem em có ổn không, tôi đã nói rồi mà.

- Anh thấy chưa? Bây giờ thì thả tôi ra.

- Đừng có nói với tôi như thế. Đừng bao giờ nói với tôi như thế.

- Tôi thích nói thế nào thì nói.

Anh lắc đầu không đồng ý. Cloé dần thấy nghẹt thở.

- Ra khỏi nhà tôi! Bỏ tôi ra!

Cô bắt đầu hét lên, dấu hiệu cho thấy nỗi sợ đã làm cô mất kiểm soát.

- Em biết không, Bertrand nói thêm, tôi không phải là một con chó trung thành. Không phải chó nuôi, cũng không phải chó bảo vệ.. Em thực sự phải học cách để tối thiểu là biết nhìn nhận và tôn trọng người khác... Đặc biệt là với tôi.

Anh lùa tay vào bên trong váy cô, một làn hơi nóng xâm chiếm người cô.

- Em không muốn, cô nói, giọng thấp xuống một bậc.

- Có đấy... Em không muốn ở một mình là vì em sợ, em muốn tôi ở lại nhưng lại không muốn thú nhận điều đó. Nào, thử đi, nói ra đi!

Cô vươn tay trái ra, tóm lấy ly rượu gần như chỉ còn vài viên đá, hất thẳng vào mặt anh. Anh lùi lại, lau mặt. Hai người đưa mắt đối địch nhau trong sự im lặng báo trước một cuộc xung đột.

- Anh muốn đánh tôi à? Cô thách thức. Đánh đi.

- Cô nhầm tôi với kẻ nào khác rồi, Cloe. Chồng cũ của cô, hẳn là thế.

Mặt cô tái nhợt như một xác chết, Bertrand mỉm cười, hài lòng vì tác dụng của câu nói.

- Là đúng thế, tôi có biết chuyện đấy, em thấy không...

Carole, đương nhiên rồi. Người không biết từ kín đáo có nghĩa là gì. Cô ta sẽ phải trả giá với mình.

- Và tôi cũng không ngu như hắn ta, Bertrand nói thêm và lấy áo. Dù sao thì cô cũng không nghĩ là tôi sẽ vào nhà đá vì cô chứ?

Anh bước ra phía cửa, không chút vội vàng.

- Nếu đêm nay cô nghe thấy tiếng động, đừng gọi tôi vô ích. Mất điện cũng vậy. Tôi nghĩ tôi sẽ không rảnh đâu. Chúc ngủ ngon, Cloé.

Nghe tiếng cửa đóng sập, cô giật mình. Đôi môi cô bắt đầu run rẩy, cô thả mình trượt dọc bức tường và ngồi sụp xuống đất.

- Đồ khốn!

Em đã nhớ anh rồi đấy. Thế nhưng, em không tiếc nuối gì hết.

⚝ ⚝ ⚝

Gomez nằm dài trên ghế bành, tay cầm một cuốn sách. Một trong những cuốn hiếm hoi của Chandler mà anh còn chưa đọc.

Không phải cắm chốt tối nay. Dù sao, anh cũng không vội. Anh sẽ quay lại đó một ngày khác, một đêm khác. Rồi cuối cùng sẽ lần được đến tận Bashkim. Gã khốn kiếp đầu bảng đó, thứ rác rưởi phải cho vào xe rác để nghiến đó. Anh tôi sẵn lòng ghim hai viên đạn vào tim hắn, nhưng như thế sẽ là tặng hắn một món quà mà hắn không xứng đáng. Nhà tù sẽ tốt hơn nhiều. Nhất là vì một gã như hắn chắc chắn sẽ lĩnh án chung thân. Trừ trường hợp bất ngờ. Một kẻ tha hóa trong ngành tư pháp đôi khi có thể làm hỏng nhiều tháng vất vả.

- Alex!

Gomez đặt cuốn sách lên chiếc bàn thấp và nhổm khỏi ghế bành.

- Anh đến đây, anh đáp và đi về phía cuối căn hộ.

Anh bước vào căn phòng cuối cùng, bật đèn lên.

- Có chuyện gì thế, em yêu?

Trên giường bệnh, một phụ nữ đang nhìn lên trần nhà. Khuôn mặt cô bị tàn phá đến mức không thể đoán được tuổi. Cô gầy thê thảm, đôi mắt hõm sâu thâm quầng, thụt vào trong hốc mắt.

Cô trông thật đáng sợ. Đồng thời lại rất đẹp.

Vẻ đẹp đặc biệt và gây xúc động.

Vẻ đẹp của những người đang phải chịu đau đớn.

- Sao em không ngủ? Alexandre dịu dàng hỏi.

- Em đau.

Anh ngồi xuống chiếc ghế phô tơi ở cạnh cô. Cứ như đang trong một phòng ở bệnh viện. Những thanh chắn chạy dọc giường, giá đỡ, tiêm truyền. Không thiếu thứ gì. Mà thật ra, tính đến nay đã được sáu năm, căn hộ này đã biến thành bệnh viện.

Rồi thành viện tế bần.

Anh cầm tay cô trong tay anh, siết lại nhưng không quá chặt. Nếu không, cô sẽ bị bầm tím.

- Anh đã cho em tất cả các loại thuốc, anh nhắc.

- Giá mà anh biết được em đau đến thế nào!

Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hõm sâu vì sợ hãi. Anh không thể chịu nổi khi thấy cô khóc. Cảm giác như chính làn da anh bị tạt axit.

- Em đừng căng thẳng, anh xin em. Anh sẽ xem có thể làm gì... Anh quay lại ngay.

Anh vừa bước qua cửa thì những tiếng rên rỉ lại vang lên. Anh bước vội đến bếp. Rồi mở một ngăn kéo chất đầy những hộp thuốc, và lấy hộp mooc phin.

Anh đã vượt cả liều tối đa. Rồi sao?

Anh chuẩn bị mũi tiêm, trong khi ở cuối căn hộ, những tiếng rên đã trở thành tiếng hét.

Một ngày nào đó, anh sẽ giết cô. Dù không muốn. Hoặc có thể có.

Bởi vì anh không thể chấp nhận phải nhìn cô dau đớn nữa. Bởi vì ngày nào cô cũng cầu xin anh. Không nói một lời, chỉ bằng ánh mắt.

Bởi vì anh sẵn sàng vào tù vì tội lỗi đó.

Bởi vì có lẽ tình yêu là như thế.

⚝ ⚝ ⚝

Không đủ dũng cảm để vào giường, cô quyết định sẽ thức đến tận gần sáng.

Nàm dài trên ghế bành, đối mặt với chiếc ti vi đang để câm, Cloé nhìn chăm chăm vào cõi hư vô.

Tất cả đèn đã được bật, điện thoại trong tầm tay. Cũng giống như chai whisky được mở sau khi Bertrand bỏ đi.

Không ngủ, nếu không hắn sẽ quay lại. Không ngủ, nếu không hắn sẽ giết mình. Hoặc tệ hơn thế nữa.

Hắn muốn gì? Hắn là ai?

Cô cố gắng ghép một khuôn mặt cho Cái Bóng. Hắn cao, nhưng cô không thể nói chính xác cao bao nhiêu. Và những người đàn ông cao từ 1,8m đến 1,9m, cô biết rất nhiều. Christophe, Martins... Bertrand.

Cô lại rót cho mình một ly, dần chuyển sang say khướt.

Hoặc chính là mình đã trở nên hoang tưởng. Điên rồ. Bệnh hoạn, điên khùng.

Hướng nào tệ hơn? Nếu cô thật sự bị một gã đàn ông bám theo, cô có thế trốn đến đầu kia của hành tinh. Nếu kẻ thù ở trong cô, thì dù có bay lên cung trăng, cô cũng chẳng thay đổi được gì.

Không, thực lòng, cô không thể nói được điều gì là đáng sợ hơn. Thế nên, cô cố gắng tìm một lựa chọn thứ ba, an toàn hơn.

Họ nói đúng. Đó chính là hậu quả của nỗi sợ hãi, và nó sẽ qua thôi. Vài ngày nữa, mình sẽ không còn nhìn thấy cái bóng ấy, mình sẽ không còn nghe thấy những tiếng động khả nghi. Tất cả sẽ lại đi vào trật tự.

- Và mình sẽ trở thành tổng giám đốc Công ty!

Cô phá lên cười, tự tặng mình một ngụm rượu mạnh. Một cái nhăn khiến mặt cô biến dạng. Lẽ ra cô nên chọn một thứ đồ uống dễ nuốt hơn để quên lãng.

- Và Bertrand sẽ quay lại lê lết dưới chân mình!

Lát sau, cô khóc nức nở. Cầm điện thoại di động lên và bấm số của anh. Cô để chuông reo hồi lâu, để rồi cuối cùng nghe thấy tiếng trả lời tự động. Cô dập máy, uống thêm một ngụm nữa.

- Nào, trả lời đi!

Cô thử lại. Lần này, cuộc gọi nhảy vào hộp thư trả lời tự động ngay sau hồi chuông thứ hai. Cuộc gọi bị từ chối.

Xin chào, bạn đang gọi đến điện thoại di động của Bertrand...

Giọng nói thật ngọt ngào. Chắc chắn còn sưởi ấm lòng cô nhiều hơn là mười hai năm tuổi.

- Bertrand, em đây... Chỉ là để nói với anh rằng... Chỉ để nói với anh rằng...

Mắt cô chìm vào mông lung, lời lẽ biến mất. Cô có thể nói gì với anh? Em yêu anh? Vô lý. Tình yêu là một yếu điểm có thể phải trả giá đắt. Phải giữ bí mật, không bao giờ thú nhận.

- Chỉ là để nói với anh là hãy cút đi! Cuối cùng cô hét lên.

Cô gác máy, òa khóc nức nở. Những ngón tay cô lỏng ra, chiếc điện thoại rơi trượt xuống thảm. Cô khóc hồi lâu, ấn mình trong nỗi cô đơn. Nỗi cô đơn quen thuộc cho phép mọi thứ được tự do thể hiện.

Tất cả những gì luôn phải che giấu dưới một lớp áo giáp dày. Đằng sau những nụ cười và những biểu lộ hợp lẽ. Đằng sau một chiếc mặt nạ bằng đất sét.

Tất cả những gì cô che giấu từ bấy lâu nay.

Từ khi dối trá trở thành nơi ẩn náu, trở thành tôn giáo của cô.

Một mình đối diện với chính mình, cô có thể khóc nức nở, gào hét đến khản giọng. Chửi rủa cả trái đất, những kẻ đã làm cô tổn thương, cả những kẻ chưa thử làm điều đó. Những kẻ đã lợi dụng cô, khi mà họ vẫn có thể làm thế. Trước khi cô trang bị đến tận răng.

⚝ ⚝ ⚝

Cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi. Gomez ngồi trong chiếc ghế bành bên cạnh giường để trông chừng. Mooc phin đã làm giãn các đường nét, khiến khuôn mặt cô trở nên thư thái. Trả lại cho cô đôi chút vẻ đẹp ban đầu.

Liệu cô có như thế này khi chìm vào cõi chết không? Alexandre hi vọng thế. Đó cũng là hi vọng cuối cùng của anh.

Anh còn chưa biết là khi nào.

Đôi lúc, anh cầu xin để chuyện đó xảy ra. Thông thường, anh hoảng hốt lo sợ ngày đó sẽ đến.

Dù thế nào, anh cũng sẽ rất nhớ cô.

Trở thành nô lệ của một người hấp hối, anh có thể chọn cách bỏ mặc cô. Giao cô cho những người mặc áo blu trắng. Nhưng như thế cũng chẳng khác gì thọc dao vào tim anh, bởi vì anh không thể sống thiếu cô.

Chậm chạp, anh ngủ thiếp đi. Một bàn tay đặt lên tay cô. Sẵn sàng ra đi cùng cô.

Anh mơ về khuôn mặt cô. Khuôn mặt thực sự, trước khi cô bị bệnh. Nụ cười của cô, giờ đã bị nhận chìm. Về tiếng cười của cô, giờ đã bị lãng quên. Anh mơ thấy anh mang đến cho cô điều cô đang chờ đợi. Sự hồi sinh. Sự giải thoát

Cái chết.

⚝ ⚝ ⚝

Cách đó vài kilomet, trong khu của những ngôi nhà đẹp đẽ, Cloé cũng đang trượt sang phía bên kia của giấc ngủ. Vừa vượt qua ranh giới, cô chìm ngay vào cơn ác mộng.

Cơn ác mộng của cô.

Vẫn một cơn ác mộng đó, từ nhiều năm nay.

Nó bắt đầu như một giấc mơ. Một tiếng cười trẻ con.

Sau đó là một tiếng hét kinh hoàng, một thân người rơi trong khoảng không và nát bẹp dưới chân cô.

Cloé giật mình mở choàng mắt. Vài giây sau, co quắp trên ghế sô pha cô chìm dần vào một giấc ngủ sâu.

Một cái bóng ở bên đầu cô.