Chương 10
Thứ cẩu thả này là cái gì thế?
Cô không cao giọng. Nhưng ánh mắt cô còn tệ hơn một lời sỉ nhục.
Trước mặt cô, Matthieu Ferraud, giám đốc sáng tạo mới, đang trân mình chịu trận.
- Có vấn đề gì sao? Cuối cùng anh hỏi.
Cô gần như vứt vào mặt anh tập tài liệu mà anh đặt trên bàn cô hôm qua.
- Vấn đề à? Cloé nhắc lại với một nụ cười hoang dại. Tôi nghĩ đó chính là anh.
Matthieu ngờ nghệch xem lại dự án về chiến dịch quảng cáo do nhóm của anh làm rồi ngước mắt nhìn Cloé. Mới được tuyển dụng chưa đầy hai tháng, nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh gặp rắc rối với bà la sát này. Nhưng cô chưa từng dám nói với anh theo kiểu hôm nay. Anh hít sâu, như giáo viên yoga đã dạy.
- Có lẽ ta nên nói chuyện chăng? Anh đề nghị. Cô có thể...
- Chẳng có gì để nói hết, Cloé cắt ngang. Trừ việc anh hoàn toàn không có chút tài năng nào. Tôi muốn có một đề xuất khác ngay trong hôm nay. Anh không được trả tiền để cả ngày ngồi uống cà phê. Thế nên hãy động chân động tay.
Vâng lời Cloé, anh đứng dậy, như để cho cô thấy anh cao hơn cô một cái đầu. Nhưng điều đó không khiến cô nao núng lấy một giây.
- Ít ra thì cô cũng phải nói cô không thích thứ gì trong dự án của tôi!
- Tất cả. Chẳng có gì hết. Slogan lạc hậu, hình ảnh èo uột! Khách hàng sẽ cười vào mũi chúng ta trước khi bỏ sang với đối thủ cạnh tranh. Anh có thời gian đến 16 giờ. Nếu muộn hơn, tôi sẽ đề nghị tổng giám đốc đuổi anh.
Cô quay gót, bỏ mặc nhân viên cấp dưới đang vô cùng choáng váng. Cô nhốt mình trong hang ổ của mình, nuốt một ngụm cà phê do Nathalie pha. Đắng quá, không thể uống được, nó chỉ càng khiến cơn buồn nôn dai dẳng của cô nặng nề thêm.
- Thậm chí không đủ khả năng pha một cốc cà phê xứng với tên của nó!
Cloé có cảm giác mình vừa biến thành một ngọn núi lửa. Trận lôi đình mà cô vừa ban tặng cho kẻ vô phúc cũng không khiến cô dịu bớt đáng kể.
Mà nói cho cùng, ai mới có khả năng dập tắt ngọn lửa khi mà nó chưa bùng cháy?
Cô xem điện thoại di động, nhưng chẳng có cuộc gọi nhỡ nào, ngoại trừ những tin nhắn của Carole mà cô không thèm trả lời.
Đứng chôn chân trước cửa sổ, Cloé đối mặt với bầu trời xám xịt, chẳng khác những nỗi nghi hoặc trong lòng. Lẽ ra cô không nên đối xử với Bertrand như thế. Nhưng cũng chẳng khi nào cô nghĩ rằng anh sẽ phản ứng như vậy. Anh vẫn luôn có vẻ si tình đến thế... Lệ thuộc đến thế.
Anh ấy dường như đã thuộc về mình cơ mà.
Cuối cùng, cô gửi một tin nhắn cho Carole để mời cùng ăn trưa. Với giọng hạ cố, để không thể hiện là mình đang cần đến cô ấy. Đúng hơn là đang ban phát một ân huệ. Cô nhắn phím Gửi đúng lúc Philip Martins bước vào phòng. Không gõ cửa.
Nỗi căng thẳng trong cô tăng lên một bậc.
- Cloé, có chuyện gì với Matthieu thế?
- Tại sao anh lại hỏi thế? Anh ta chạy đến khóc thút thít trong vòng tay anh à?
Khuôn mặt Philip đanh lại.
- Theo tôi hiểu, việc của cô ở đây không phải là khủng bố các đồng nghiệp.
- Tôi khủng bố anh chàng khốn khổ đó? Làm sao tôi dám làm một việc như thế chứ?!
- Thôi đi! Philip ra lệnh. Hình như cô đã đe dọa cậu ấy?
Cloé uống hết cốc cà phê, có cảm giác như một thứ hỗn hợp các loại axit đang từ từ chảy vào họng cô.
- Tôi chỉ yêu cầu anh ta làm việc cho tử tế. Anh có vấn đề gì sao?
- Đừng nói giọng đó với tôi...
- Chẳng phải anh cũng nói là tôi khủng bố anh ta đó sao?
- Không, nhưng cô làm tôi thật sự hết chịu nổi.
Martins chưa từng nói năng thô lỗ, dấu hiệu này cho thấy anh thật sự căng thẳng.
- Tôi đã xem dự án, nó không tệ đến thế. Cô yêu cầu anh ta xem lại là một chuyện. Thậm chí còn là điều tốt. Đúng là còn lâu dự án đó mới được coi là hoàn thiện. Nhưng việc cô đe dọa đuổi việc cậu ta lại là chuyện khác. Dù sao, cô cũng không phải là người quyết định.
- Tôi chỉ cần để nghị Pardieu, Cloé đập lại. Cũng giống nhau cả thôi.
- Ồ đúng, đúng thế thật! Tôi quên mất là ông ấy chịu ảnh hưởng của cô đến mức nào!
- Còn hơn là anh nghĩ đấy!
Martins mỉm cười, ngồi xuống một cái ghế dù không được mời.
- Cô không nên đổ nỗi bực tức của cô lên người khác, anh nói thêm. Không phải tháng nào ta cũng thay giám đốc sáng tạo. Tôi nhắc lại là cô vừa chỉ trích người vừa mới được tuyển đấy.
- Càng rảnh nợ.
- Ai cũng có quyền mắc sai lầm. Hãy để cho cậu ấy có thời gian để chứng tỏ bản thân.
- Xúc động quá, tinh thần đoàn kết của đàn ông! Cloé cười khẩy.
- Chẳng liên quan gì. Anh chàng đó chờ cô cho lời khuyên, chứ không phải mang cậu ta ra hành hình ở nơi công cộng.
- Lời khuyên của tôi? Nếu thế thì chẳng thà tôi tự làm cho xong. Bởi vì tôi phải nhắc anh rằng tôi đang ngập đầu trong công việc.
- Tôi cũng thế. Ở đây, ai cũng có việc cả! Cô phải tỏ ra độ lượng hơn.
- Giống như anh đã thể hiện với tôi lúc tôi mới đến? Cloé mỉa mai.
- Tôi không nhớ nữa, Martins khẳng định. Lâu quá rồi... Lúc này cô đang có nhiều vấn đề cá nhân đúng không? Tôi thấy cô rất tệ. Tệ hơn bình thường.
Sửng sốt, Cloé há hốc miệng. Làm sao anh ta dám nói thế?
- Nếu cô muốn nói về chuyện đó, Martins tiếp lời, tôi sẵn sàng lắng nghe.
- Anh nghĩ anh là bác sĩ tâm lý của tôi à?
- Bác sĩ tâm lý của cô? Anh chàng khốn khổ... Tôi thật lòng thương cho anh ta! Anh tuyên bố.
Cloé như sắp nổ tung, trong khi Philip có vẻ rất vui thích.
- Ra khỏi đây ngay.
Anh đến bên cửa sổ, đứng cạnh cô. Theo ý Cloé, anh đang ở quá gần, nhưng cô khó mà bỏ trốn trừ khi nhảy qua chiếc bàn.
- Thay đổi thái độ đi, anh hạ giọng. Tôi đang khuyên cô với tư cách bạn bè... Cô đang biến tất cả mọi người thành kẻ thù. Tôi cho là cô có lý do nên mới khó chịu như thế, nhưng chúng ta không nên để cuộc sống cá nhân chồng chéo với công việc.
Cô quay đầu ra ngoài, cố kìm nước mẳt. Những giọt nước mắt giận dữ. Martins đặt một bàn tay lên vai cô, cô cứng người từ đầu đến chân.
- Hãy nghỉ phép vài ngày đi, nếu mọi chuyện không ổn.
- Mọi chuyện đều rất ổn. Để mặc tôi đi, tôi có việc phải làm.
Cuối cùng anh cũng bỏ đi, Cloé nhắm mắt lại. Thêm một kẻ đưa tay cho cô và cô đã nhổ vào mặt anh ta. Chỉ là một thói quen. Thậm chí là một phương châm. Đừng bao giờ chìa tay ra, để người ta khỏi đập nát nó. Đừng bao giờ chấp nhận những bàn tay chìa ra, nếu không ta sẽ mắc nợ.
Không thể tiếp tục chúi mũi vào chồng hồ sơ, cô chăm chăm nhìn ra, như bị thôi miên bởi bầu trời nặng nề và khung cảnh buồn bã bên ngoài. Chính lúc đó, cô phát hiện ra thứ gì đó ánh lên đằng sau cửa kính của một căn phòng trên tòa tháp đối diện.
Không có gì phải nghi ngờ nữa, đó là một cặp ống nhòm.
⚝ ⚝ ⚝
Cổ rụt sâu trong áo choàng, Carole đi đi lại lại. Cloé đến muộn.
Cô ấy không thể hủy cuộc hẹn với mình! Tin nhắn của cô ấy thật lạnh lùng...
Sau hai mươi năm làm bạn, dù sao hai người cũng không thể nghỉ chơi với nhau vì chuyện vặt đó!
Cánh cửa tòa nhà mở ra, Cloé xuất hiện. Kém rạng rỡ hơn bình thường, nhưng vẫn thanh lịch như mọi khi. Áo choàng dài và mũ bê rê màu xám bằng vải dạ, váy đen và bốt đen.
Hai người nhìn nhau một lát, Carole lên tiếng trước.
- Chào cậu. Tớ thật sự rất vui vì chúng ta ăn trưa cùng nhau.
Cloé không trả lời ngay, cô lạnh băng như mọi khi. Khoảng vài giây im lặng khó chịu, cuối cùng cô cũng nở nụ cười.
- Tớ cũng thế, cô nói.
Nhẹ cả người, Carole hôn cô.
- Cậu có nhận được tin nhắn của tớ không?
- Có, cảm ơn. Nhưng tớ không có thời gian trả lời. Tớ có chuyện khác phải làm.
Cô bạn nuốt ngược nỗi đau.
- Tớ cũng nghĩ thế. Không sao đâu. Món Ý nhé?
- Món Ý, Cloé khẳng định. Ta đi xe buýt nhé?
Hai người lên đường và Carole nhận thấy Cloé quan sát mọi thứ xung quanh cô. Không ổn chút nào.
- Cậu đã gặp lại Bertrand chưa?
- Rồi, tối qua. Tớ đã tống anh ta ra ngoài, Cloé nói thêm, giọng sắc lạnh.
- Chết tiệt... lẽ ra cậu nên...
- Đừng có nói tớ phải làm gì, làm ơn đi.
Nhân lúc dòng xe cộ tạm lắng, hai người đi ngang đại lộ. Đột nhiên, Cloé đứng sững giữa đường. Một người đàn ông mặc áo có mũ trùm màu đen. Hai tay đút trong túi, đầu cúi thấp, hắn lao thẳng vào cô.
Cloé nín thở, nỗi lo sợ khiến cô tắc nghẹn.
Người đàn ông đi lướt qua cô, không ngẩng đầu lên, vai họ chạm nhau. Cảm giác như vừa bị một cú điện giật.
- Cloé! Carole hét lên.
Tiếng phanh gấp dội lên tận óc người phụ nữ trẻ đang tê liệt. Cliiếc xe dừng lại cách cô chỉ vài centimet. Tiếng còi khiến cô giật mình, chỉ nghe loáng thoáng những tiếng chửi rủa của tài xế. Carole đến bên cô, ra hiệu để xoa dịu tài xế đang bực tức, rồi kèm sát Cloé đến tận vỉa hè.
- Cậu bị làm sao thế? Cậu muốn chết hay là sao?
Cloé quay lại, gã đàn ông mặc đồ đen đã biến mất. Nhưng nỗi sợ vẫn còn đó.
Từ giờ trở đi, nó sẽ không rời xa cô nữa.
⚝ ⚝ ⚝
- Những gã mặc áo choàng đen có mũ trùm thì cậu có thể gặp cả chục người ở Paname, Carole nhấn mạnh.
Cô cầm tay Cloé trong tay mình, tặng cô một nụ cười trấn an.
- Cậu phải bình tĩnh lại, Cloe. Tớ nghĩ cậu nên nghỉ phép vài ngày.
- Tớ thực sự đang gặp nguy hiểm. Có kẻ nào đó đang quan sát tớ, đi theo tớ... Tớ không mơ ngủ!
- Nhưng ai có thể làm như thế mới được chứ? Và để làm gì?
- Tớ không biết.. Có... Có thể là Christophe.
Carole sững sờ mất mấy giây.
- Anh ta không xuất hiện từ lâu rồi, và tớ nghĩ khó mà có chuyện anh ta quay trở lại để... Mà nói thật, để làm gì chứ?
- Để trả thù!
- Không có lý nào. Anh ta biết sẽ gặp rủi ro nếu đến gần cậu lần nữa. Và tớ nghĩ anh ta không muốn quay lại nhà tù.
- Hắn bị điên! Cloé hét lên.
Vài khuôn mặt quay sang phía cô, cô hạ giọng xuống.
- Hắn bị điên, cô nhắc lại.
- Không, Cloé. Anh ta không điên.
- Cậu bảo vệ hắn à?
- Không hề. Nhưng điên thì không phải như thế. Hắn bạo lực, nhưng không điên.
- Thế thì ai? Cloé hỏi, trong giọng nói đã có chút nức nở. Ai?
- Tớ không biết, Carole thì thầm. Nhưng... Nghe này, tớ không muốn cậu bỏ đi như hôm qua, tớ chỉ muốn giúp cậu. Cậu biết thế, đúng không?
Cloé chăm chăm nhìn vào một bức tranh xấu xí gắn trên tường. Cô chưa bao giờ nhận thấy nó, cho đến tận hôm nay. Làm sao lại có thể có thẩm mĩ tồi đến thế nhỉ?
- Tớ biết là cậu khó mà tin tớ, nhưng thực lòng tớ nghĩ cậu đang tự huyễn hoặc mình.
- Đừng nói chuyện đó nữa, Cloé cắt ngang.
- Tất nhiên là có chứ, chúng ta có thể nói chuyện đó! Chúng ta phải nói chuyện đó!
- Không. Vô ích thôi, tớ tin chắc thế. Tớ muốn ta dừng ở đây.
Một khoảng im lặng dựng lên giữa hai người, người phục vụ đến dọn bàn Cloé biến vào nhà vệ sinh, và quay lại sau chừng mười phút.
- Tớ rất tiếc, cô nói. Tớ làm cậu mất vui vì những chuyện của tớ.
- Không đâu, Carole khẳng định. Tớ chỉ lo lắng thôi.
- Có thể cậu nói đúng, tớ cũng không biết nữa. Nói chuyện khác đi. Nói tớ nghe chuyện của cậu đi.
Carole mỉm cười và ngả người ra ghế.
- Chuyện của tớ á?
- Đúng rồi. Cậu không có gì để kể với tớ à?
Cô bạn nhún vai, tỏ vẻ bí mật.
- Cậu đã gặp ai đó à?
- Tại sao cậu lại nói thế? Carole ngạc nhiên.
- Tớ không biết... Có thứ gì đó trong mắt cậu!
Carole phá lên cười, Cloé đăm đăm nhìn cô, sẵn sàng thúc cô phải thú nhận.
- Cậu đã gặp ai đó, đúng không?
- Cậu có nhớ Quentin không? Cloé nhíu mày, lục lọi trong trí nhớ.
- Cậu đã gặp anh ấy một lần ở nhà tớ, một tối trước Noel một chút. Anh ấy cũng là y tá. Cao, tóc hung, khoảng bốn mươi tuổi. Tóc dài.
Cuối cùng, Cloé cũng gắn được một khuôn mặt cho cái tên đó. Cô mơ hồ nhớ ra một gã khá lầm lì, và tóm lại là khá vớ vẩn. Trừ khi cô nhầm gã với ai khác.
- Chúng tớ quen nhau cũng khá lâu rồi, và đã nhiều lần gặp riêng. Anh ấy mời tớ uống cà phê, rồi đi nhà hàng... Tớ nghĩ là anh ấy thích tớ.
- Có vợ chưa? Cloé thắc mắc.
- Anh ấy đang muốn li hôn, Carole vội vàng giải thích.
- Tất cả những gã có vợ đều khẳng định thế hết! Và một khi đã no xôi chán chè rồi, các gã sẽ quên ngay lập tức ý định li hôn.
Carole nhún vai, tim cô thắt lại đau đớn.
- Không sao đâu, cô khẳng định.
- Cậu thích anh ta, nếu tớ hiểu đúng! Cloé mỉm cười. Tớ rất mừng cho cậu.
- Cậu thấy anh ấy thế nào? Carole hỏi.
Giọng cô đã đổi khác, ranh mãnh và đầy hi vọng.
- Tớ phải gặp lại anh ta đã. Thú thật là anh ta không gây ấn tượng nhiều hơn thế.
Carole cố nuốt trôi lời nhận xét bằng một ngụm nước ngọt.
- Thế cậu định khi nào thì chuyển sang nghiêm túc với anh ta? Cloé hỏi tiếp.
- Tớ không biết. Có vẻ anh ấy cần thêm thời gian!
- Thời này mà vẫn còn những gã trai tán tỉnh hàng mấy tuần sao? Tớ không tin! Tổ chức cái gì đó đi rồi mời tớ. Như thế, tớ sẽ được gặp lại quý ông tuyệt vời đó!
⚝ ⚝ ⚝
Gomez châm một điều Marlboro, ấn mông xuống chiếc 407. Anh hơi lo lắng, không có gì kinh khủng hơn.
Đột nhiên, anh nhìn thấy cô từ trụ sở cảnh sát đi ra.
- Valentine!
Cô gái trẻ quay đầu về phía anh, ngơ ngác mất một lúc. Anh lại gần, mỉm cười, dáng điệu tự tin.
- Xin chào, Valentine. Tôi đang chờ cô.
- Nhưng.. Làm sao anh biết giờ nào tôi...
- Tôi đã hỏi. Mọi người bảo hôm nay cô xong việc lúc 17h. Tôi muốn xin lỗi về đêm hôm trước.
- Anh thật tốt quá. Nhưng... tôi thấy việc đó khá vui mà! Cô gái trẻ thú nhận.
- Thế càng tốt. Thật ra, kế hoạch của tôi để được tha lỗi là mời cô đi ăn tối.
Cô lại càng sững sờ hơn. Theo bản năng, ánh mắt cô hướng về bàn tay trái của Alexandre. Chính xác hơn là ngón tay đeo nhẫn của anh. Nhẫn cưới kiểu cổ điển. Và rõ ràng là đã cũ.
- Đúng, tôi đã có vợ, Gomez khẳng định. Tôi đã nói muốn đến nhà hàng, chứ không phải khách sạn.
Valentine đỏ mặt, nhìn sững vào cánh cửa văn phòng cảnh sát.
- Thế nào, bữa tối ấy?
- Tôi không biết
- Sao lại thế? Cô có muốn ở bên tôi một tối hay không?
Cô nở nụ cười nhút nhát, lưỡng lự.
- Tối nào thì cô rảnh, trong tuần này? Gomez hỏi.
- Ngày mai.
- Thế cũng được. Tôi sẽ đến đón cô lúc 20 giờ.
Cô cho anh địa chỉ, vẫn khó xử. Anh tóm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn và quay lại xe.
- Chờ đã! Valentine kêu lên - Ta sẽ đi đâu?
- Tôi còn chưa biết. Sao thế?
- Để biết xem tôi phải ăn mặc thế nào.
Anh cười, cô nhìn anh cáu kỉnh.
- Cô nhớ cho, Valentine, tôi là cảnh sát
- Thế thì sao?
- Thế thì tôi nhận đồng lương của cảnh sát. Dù sao, cô cũng sẽ hoàn hảo, tôi không chút lo lắng về chuyện đó.