← Quay lại trang sách

Chương 11

Cô đã thề là mình phải chờ, không chịu là người đầu tiên nhượng bộ trong cánh tay sắt đó. Nhưng nguy cơ mất anh còn nặng nề hơn là việc đầu hàng. Cloé ấn chuông và chờ đợi.

- Gì đó?

- Em đây.

Một khoảng im lặng vô tận tiếp theo lời thông báo khiến nỗi khó chịu trong cô càng nặng nề thêm. Tuy nhiên, tiếng mở cửa cho cô biết rằng cô được mời lên. Chiến thắng đầu tiên.

Cô chui vào trong sảnh, bắt đầu trèo lên từng tầng, đến tận tầng ba. Cô gõ hai tiếng khẽ khàng, tiếp tục đợi. Bertrand thong thả mở cửa. Anh chỉ mặc một chiếc quần jean, cởi trần, đi chân trần. Anh tựa người vào khung cửa, khoanh tay.

Có vẻ khó khăn đây.

- Chào.

Giọng anh lạnh băng, ánh mắt không chút úp mở. Cloé hối tiếc vì đã đến, cô nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Lòng kiêu ngạo lại trỗi dậy, buộc cô phải đối mặt. Cô đã chiến thắng nhiều trận đánh khó khăn hơn nhiều. Nhưng những lời xin lỗi thì cô chỉ quen nhận về. Rồi lại còn...

- Chào, em vào được không? Em muốn nói chuyện với anh.

- Nếu là để bảo tôi biến đi thì không cần đâu. Tôi nhận được lời nhắn rồi.

Sự vô liêm sỉ không thể tha thứ hiển hiện rõ ràng trong đôi mắt xanh của anh. Chẳng thà trong đó là sự giận dữ còn tốt hơn. Anh muốn chơi cô, hiển nhiên là thế. Không sẵn sàng giúp cô vượt qua thử thách dễ dàng.

- Em muốn nói với anh những câu dễ chịu hơn, nhưng em sẽ không đứng ở ngưỡng cửa nhà anh thêm phút nào nữa đâu, Cloé báo trước.

Cuối cùng anh cũng tránh sang một bên, đưa tay ra hiệu mời cô vào. Chiến thắng thứ hai.

Cloé bước vào căn phòng rộng rãi, vẫn luôn được sắp xếp gọn gàng, rồi cô cởi áo choàng.

- Không cần ngồi đâu, Bertrand mỉa mai. Bởi vì em sẽ không ngủ ở đây!

Vừa chăm chăm nhìn anh, cô vừa cởi áo vét, vứt lên tay ghế phô tơi.

- Em vốn là người lạc quan, cô vừa trả lời vừa bắt chước nụ cười cay độc của anh.

Cô không rời mắt khỏi anh, cởi cúc áo sơ mi với sự chậm rãi đầy tính toán. Bertrand tận hưởng cảnh tượng đó, anh vẫn đứng tựa lưng vào tường. Cô kéo dần chiếc váy lên, thả rơi chiếc quần lót bằng đăng ten xuống sàn rồi đứng dậy áp sát vào người anh.

- Tôi tưởng em muốn nói chuyện, Bertrand nhắc nhở.

- Em đổi ý rồi. Với lại ta vẫn có thể nói chuyện sau, nếu anh còn sức...

Cô định hôn anh, anh quay đầu đi. Cô không nản lòng, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Anh vẫn vờ lạnh lùng sắt đá, nhưng Cloé ở đủ gần anh để nhận ra rằng màn thoát y nho nhỏ của cô đã mang lại tác động mong muốn.

Anh sẽ chẳng mấy chốc mà đầu hàng. Dù sao, cô cũng không bao giờ thua cuộc.

Cô hôn vào cổ anh, bắt đầu cởi thắt lưng của chiếc quần jean. Đột nhiên, anh túm lấy vai cô, ép cô sát vào tường, dữ dội đến nỗi cô buột miệng kêu lên.

- Xin lỗi đi, anh ra lệnh.

- Em đã uống rượu! Dù sao ta cũng không làm to chuyện chứ, đúng không?

- Xin lỗi đi, anh nhắc lại. Hoặc ra khỏi nhà tôi.

Cô đã nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Rằng cô sẽ thoát khỏi việc đó. Nhưng để bị tống ra ngoài lúc này sẽ là điều không thể chấp nhận. Điều tệ hại nhất trong các trận chiến. Anh phải gục ngã, phải lại là của cô. Bởi vì cô không thể chấp nhận việc mình bị bỏ rơi. Bị thất bại.

Bởi vì cô không thể chịu đựng nỗi nhớ anh lâu hơn nữa.

Chính lúc này, cô nhận ra điều đó. Vừa kịp.

- Em rất tiếc, cô thì thầm. Em đã nói mà không suy nghĩ...

- Chỉ có thế thôi sao?

Tim cô thắt lại, tảng băng vẫn thường bao phủ trên đôi đồng tử của cô tách ra, để lộ màu sắc nguyên thủy của nó.

- Lẽ ra em không bao giờ nên nói với anh như thế.

Anh vẫn chưa buông vũ khí. Tuy nhiên, cô cảm thấy mình đang đến gần đích. Chỉ còn phải trèo thêm một bậc nữa. Hay đúng hơn trong tình huống này là bước xuống một bậc.

- Em nhớ anh quá... Làm ơn, hãy tha lỗi cho em.

Anh nhìn cô với vẻ thỏa mãn mà cô thấy hết sức đáng ghét.

Mình đã thắng, Cloé tự thuyết phục mình.

Chiến thắng có vị đắng ngắt.

Hình như cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải thú nhận với anh điều đó. Tuy nhiên, sự thật chính là như thế. Thế thì tại sao cô lại có cảm giác mình vừa chạm đáy?

Cuối cùng Bertrand đã đầu hàng, anh lại thuộc về cô. Hoặc ngược lại, cô cũng không biết nữa. Khoảng trống anh để lại dần dần được lấp đầy. Ngọt ngào. Cô có cảm giác mình vừa sống lại, lại được hít thở.

Không nói lời nào, anh chiếm đoạt một nạn nhân đồng thuận và say đắm.

Vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Tóm lại là giống như những lời xin lỗi.

⚝ ⚝ ⚝

Gomez chậm rãi leo lên cầu thang, như đang kéo theo một hòn đá vô hình buộc ở chân. Đến tầng hai, anh gặp người hàng xóm, một bà già lúc nào cùng chưng diện ngất trời, như thể để che giấu việc thậm chí bà còn chẳng có gì để ăn mỗi ngày.

- Chào cậu!

Gomez ghét bà. Bà tốt bụng, kín đáo. Tuy nhiên, anh ghét bà. Không có lý do chính đáng nào. Chỉ vì bà đã có tuổi. Độ tuổi mà Sophie sẽ không bao giờ đạt được.

Mặc dù vậy, anh vẫn trả lời bà chỉ bằng một nụ cười, về nhà và gặp bà Martine đang ngồi trong phòng ăn, đang lật giở một cuốn tạp chí. Anh cất các loại thực phẩm vừa mua tại hiệu tạp hóa trong khu, lại gần bắt tay bà.

- Hôm nay mọi chuyện thế nào?

- Còn có nhiều ngày tệ hơn. Sáng nay cô ấy không khỏe, nhưng giờ đã ổn rồi.

- Tối mai chị có thể ở lại muộn hơn không?

- Tất nhiên, bà hộ lý gật đầu. Không vấn đề gì.

Alexandre tiễn bà và đứng chôn chân một lúc trước cánh cửa đóng kín, như thể đang nghĩ xem nên bỏ trốn hay lao vào một cuộc chiến khó khăn.

Tuy nhiên, đó vẫn là cuộc chiến quen thuộc.

Cuối cùng, anh cởi áo blu dông, để súng lên chiếc bàn trong phòng khách. Anh nhón mũi chân đi vào phòng ngủ, nhưng Sophie mở mắt ngay khi anh đến gần. Cô mỉm cười với anh, đưa tay về phía anh. Anh hôn rất lâu lên trán cô.

- Chào người đẹp của anh... em thấy thế nào rồi?

- Em ổn. Còn anh?

- Cũng ổn.

Anh ngồi vào ghế, không buông tay cô, bàn tay lạnh giá như tay người chết.

Đã như thế rồi.

- Em đói không? Liệu thứ gì sẽ khiến em thích nhỉ?

Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng chọn bánh bơ.

- Anh sẽ làm, Alexandre nói. Anh tắm một chút trước đã.

- Em không vội... Em có nhiều thời gian, anh biết mà!

Cô đùa, anh lại hôn cô. Chờ đến khi vào trong phòng tắm rồi mới òa khóc. Đứng bất động dưới làn nước hơi quá nóng, trong nhiều phút, anh để mặc mình khóc. Không biết rõ đang khóc vì điều gì hay vì ai, giống như một đứa bé hoảng hốt.

Vì anh, hẳn là thế. Người sắp sửa góa vợ. Ở tuổi 42.

Vì anh, người đang không biết phải làm thế nào. Để sống với con người mà bệnh tật đã biến thành thế này.

Vì anh, người còn chưa biết sẽ phải làm thế nào. Để sống không có cô.

Cuối cùng, anh cũng ra khỏi phòng tắm, chui vào một chiếc áo thun và một chiếc quần jean cũ. Vừa chuẩn bị bữa tối, anh vừa lơ đãng nghe tin tức trên đài. Anh vẫn khóc, liên tục, thậm chí còn không nhận thấy mình đang khóc. Chỉ là theo thói quen.

Anh xếp các đĩa lên một cái khay và lau khô nước mắt, rồi quay vào phòng ngủ.

- Mời Quý Bà thưởng thức!

Anh đỡ Sophie ngồi dậy, cô nhăn mặt vì phải cố sức, và bật ho một tràng dữ dội. Nhưng lại nở nụ cười ngay sau đó.

- Hôm nay, em rất nhớ anh, cô nói.

- Chỉ hôm nay thôi sao?

Cô lại cười, anh nháy mắt với cô.

- Chúc em ngon miệng, tình yêu của anh.

Họ bắt đầu ăn, mắt chìm trong mắt. Alexandre kể cho cô nghe về ngày làm việc của anh, bịa ra những chuyện vui vui. Cô không ngốc, biết rõ rằng anh đang làm một công việc thật sự vất vả. Nhưng tối nay, cô vẫn sẵn lòng cười.

Hẳn là Martine đã phải tăng liều mooc phin.

Anh dọn chiếc khay, pha cho cô một cốc trà.

- Em cho anh một chỗ nhé? Anh đòi.

Anh nằm dài bên cạnh, ôm cô trong vòng tay. Chiếc giường quả thật là rất chật. Người ta còn chưa nghĩ đến việc sản xuất những chiếc giường y tế cỡ 140. Cứ như thể bệnh tật sẽ ngăn cản tình yêu.

- Tối mai anh sẽ về muộn, Gomez thông báo.

- Cắm chốt à?

- Không.

Sophie nở một nụ cười vô cùng dịu dàng. Cô áp sát vào người anh hơn nữa, ngửi hít mùi thơm nhẹ từ anh. Ham muốn bùng nổ trong óc cô. Chỉ trong óc cô thôi.

Phần còn lại đã chết

- Cô ấy tên là gì?

- Valentine.

- Hay đấy... Bao nhiêu tuổi?

- Anh không biết. Chắc chắn là chưa đến ba mươi.

Hai người im lặng một lát. Sophie vuốt ve khuôn mặt anh, dừng lâu ở khóe miệng.

- Đừng làm cô ấy phải đau khổ, cuối cùng cô nói. Cô ấy không có lỗi gì.

⚝ ⚝ ⚝

Rốt cuộc, họ đã không nói gì. Dù sao, nói cũng không có tác dụng gì nhiều. Trừ việc nhen nhóm lại những đốm tro tàn đang ngủ yên và làm hỏng vụ dàn hòa bùng nổ của họ, có lẽ thế.

Cloé nằm nghiêng, quay sang phía người đàn ông mà cô suýt để mất. Nhưng đã biết cách chinh phục lại. Cô nhìn ngắm anh không biết mệt.

Cô cảm thấy thoải mái. Thực ra là gần như thế.

Vẫn còn Cái Bóng. Ngay xung quanh cô. Ngay gần cô. Bóng tối đã há hốc đôi hàm mạnh mẽ để khạc ra vị tiên tri của nó. Nó đến tìm cô để cưỡng bức cô, đưa cô về địa ngục, cô chắc chắn như thế.

Bởi vì chỗ của cô là ở dàn thiêu thanh trừng, cô chắc chắn như thế.

Hắn muốn giết cô chăng? Hay chỉ làm cô hoảng sợ? Dù hắn có ý định gì, cô cũng sẽ không để hắn muốn làm gì thì làm. Cô sẽ chiến đấu, như vẫn làm từ trước đến nay.

Cô áp đầu lên vai Bertrand, anh không thức dậy.

Cô cảm thấy ổn. Rốt cuộc thì gần như thế.

Cô chỉ sốt ruột mong ngày chóng sáng để xua đuổi Cái Bóng đang đứng ở cuối giường và nhìn cô chăm chăm.

Đau đớn: danh từ. Chỉ nỗi đau thể xác. Đau khổ, chịu đựng về mặt tinh thần.

⚝ ⚝ ⚝

Em sẽ hiểu cụm từ đó có nghĩa là gì, thiên thần của anh ạ.

Nỗi đau thuần chất. Trong suốt, như đôi mắt em.

Mộc mạc, không thuốc chữa. Không lối thoát. Và nhất là không kết thúc.

Em nghĩ mình mạnh mẽ, em nghĩ không gì có thể chống lại hoặc ngăn cản em.

Em nghĩ mình bất khả chiến bại.

Ta mới là như thế.

Không phải em.

Ngự trên đài cao, em tưởng mình có thể điều khiển cả thế giới.

Khi em ngã xuống chân ta, cú ngã sẽ rất kinh khủng.

Em ra lệnh, ta sẽ dạy em biết vâng lời.

Em khinh bỉ, ta sẽ dạy em biết tôn trọng.

Em can đảm, ta sẽ dạy em biết sợ.

Em điều khiển, ta sẽ biến em thành một con mồi.

Con mồi của ta.

Em thống trị, ta sẽ biến em thành một nô lệ.

Nô lệ của ta.

Em phán xét, ta đã kết án em.

Đừng bao giờ quên là ta đã chọn em. Giữa biết bao người khác. Đừng bao giờ quên tại sao.

Em muốn sống?

Hãy chết trong lặng lẽ, thiên thần của ta.