Chương 12
Cloé xem đồng hồ, uống nốt cốc cà phê và bắt đầu dọn bàn.
- Để đó đi, Bertrand nói. Đi đi, em sẽ bị muộn đấy.
Cô bước lại ngồi lên đùi anh, hôn anh.
- Em đã đúng khi đến đây, phải không?
- Anh không phiền về chuyện đó, Bertrand mỉm cười. Và anh thấy có lẽ ta cần cãi nhau thường xuyên hơn. Để sau đó có niềm vui làm lành!
- Thôi đi! Mà đến giờ rồi. Hơn nữa, em còn phải về qua nhà để thay quần áo.
- Nhân tiện nhớ uống thuốc nhé.
Cô chăm chăm nhìn anh, ngạc nhiên.
- Anh thật sự sợ em bị ốm, hay là sao?
- Sẽ thật đáng tiếc nếu tim em bị vấn đề gì đó, dù là nhỏ nhất... đúng không?
⚝ ⚝ ⚝
- Anh có xem trận bóng không, sếp?
Gomez bỏ tờ báo xuống và ngước mắt nhìn Laval đang trưng ra nụ cười của đứa trẻ hoảng hốt.
- Cậu không thấy tôi đang bận sao? Thế nên hãy để cho tôi yên được không?
- Nhưng rất tuyệt, đúng không? Laval hỏi thêm rồi ghé mông lên bàn làm việc của viên thiếu tá.
- Tôi không có ti vi, Gomez thở dài.
Viên thiếu úy mở tròn xoe mắt, như thể trước mặt anh là một người đến từ Cro-Magnon.
- Anh đùa tôi à, không thể như thế được!
- Có chứ, có thể thế được chứ! Luật pháp vẫn cho phép mà... Có thể sẽ không lâu nữa, thế nên tôi sẽ tận hưởng nốt.
- Nhưng mà anh làm cái quái gì vào buổi tối?
Alexandre ngắm nghía Laval với vẻ ái ngại thật lòng.
- Kiếm một cô vợ đi, anh khuyên và lại chúi mũi vào tờ báo. Cô ấy sẽ dạy cho cậu khối thứ, rồi cậu sẽ thấy.
- À vâng! Tôi đã hiểu tại sao sáng nào anh cũng có vẻ mệt mỏi đến thế! Nếu tối nào anh cũng...
- Cậu có chuyện gì thú vị để nói với tôi không thế? Gomez cắt ngang.
- Chúng ta sẽ có một bữa tiệc vào thứ bảy này. Cả đội, ở nhà anh Villard.
- Vui vẻ nhé.
- Anh cũng được mời mà, viên thiếu úy nói thêm.
Viên thiếu tá chịu thua và gấp tờ báo lại.
- Rốt cuộc là cậu muốn gì?
- Tôi đã cược là sẽ thuyết phục được anh đến bữa tiệc. Hai trăm euro.
- Cậu đúng là bệnh hoạn!
- Thôi nào, sếp... Tôi lộ bài rồi, anh đừng làm hỏng chuyện chứ!
Gomez nhếch miệng cười với Laval.
- OK, tôi sẽ đến. Nếu ta chia đôi, năm mươi năm mươi.
- Tuyệt vời! Tôi đã biết trước là có thể trông cậy vào anh! Tất nhiên, bạn đời cũng được mời. Cuối cùng thì chúng tôi cũng sẽ được làm quen với người vợ hấp dẫn của anh!
Gomez vẫn mỉm cười, vẻ mặt hoàn hảo mặc dù nỗi đau nghẹn tắc ở cổ họng.
- Điều đó thì đừng tin chắc. Cậu nghĩ cô ấy muốn phí hoài một buổi tối với những gã khốn như cậu sao?
- Nói thật với anh, vụ cá cược là tôi mời được cả hai người, anh và vợ anh. Thế nên, hãy làm điều đó giúp tôi, làm ơn đi!
- Rất tiếc, cậu vừa mắt toi hai trăm euro rồi.
- Anh Villard đã báo trước với tôi là chuyện này sẽ khó khăn, Laval than thở. Anh ấy đã làm việc cùng anh ba năm rồi, nhưng thậm chí còn chưa được nhìn ảnh chị ấy!
- Thôi trò hề của cậu đi, Gomez ra lệnh.
- Tại sao anh lại giấu chị ấy như thế? Anh sợ chúng tôi cướp mất chị ấy hay sao?
Cậu Nhóc cười gằn, Gomez săm soi nhìn anh từ chân đến đầu.
- Cậu thực sự nghĩ cô ấy có thể bỏ tôi để theo loại người như cậu dù chỉ một phút sao? Đừng có mơ!
Đến lượt Villard xuất hiện. Từ bên kia vách ngăn, anh đã không bỏ sót chi tiết nào trong câu chuyện.
- Tôi đã bảo cậu chuyện đó là không thể mà. Tôi tin chắc là anh ấy cất vợ trong tủ có khóa!
- Để tôi yên đi, hai người, Gomez thở dài. Về chơi với bao cát của các cậu đi.
Laval vẫn quay lại với câu chuyện.
- Chúng tôi thực sự muốn biết người phụ nữ đã chịu đựng được anh suốt hai mươi năm nay. Thật ra, chúng tôi đã dự định tặng cô ấy một huân chương vào tối thứ bảy!
- Huân chương cho lòng dũng cảm! Villard đế thêm.
Trong khi hai cấp dưới trêu đùa, Gomez vẫn không nao núng. Che giấu một cách hoàn hảo việc họ đang xúc tim anh để ăn, từng thìa nhỏ.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé vội vàng chạy lên các bậc tam cấp.
Lúc nào cũng chạy. Đúng giờ, hiệu quả. Hoàn hảo.
Cô dừng sững lại, vừa tò mò vừa lo lắng khi nhìn thấy một vệt sẫm trên cánh cửa màu trắng. Nhìn lần theo vệt sẫm đó, cuối cùng cô cũng thấy cái xác. Một con chim màu đen, nằm chết trên tấm thảm chùi chân.
Lũ chim không bao giờ tự va vào cánh cửa. Nếu là cửa kính thì đã đành... Không phải một điều ngẫu nhiên, mà chắc chắn là một món quà. Kèm theo lời chúc bệnh hoạn.
- Mày đã đến đây...
Cơn giận nhanh chóng đổi chỗ cho nỗi lo sợ.
- Mày tưởng mày làm tao sợ được à đồ khốn?!
Cô vừa gào lên một mình. Mắt cô tràn đầy nước mắt uất ức.
- Rốt cuộc thì mày muốn cái gì?
Từ bên kia phố, ông hàng xóm ngừng tay lau chiếc xe đã sáng bóng và nhìn sang người phụ nữ đang gào hét trên bậc tam cấp. Không nên để người dân trong khu coi mình là một mụ điên, Cloé hít sâu để lấy lại vẻ bình tĩnh.
Chú ý để không giẫm lên chú chim tội nghiệp, cô thận trọng bước vào trong nhà. Cô phải nghĩ đến việc trang bị vũ khí. Điều đó đã trở nên khẩn cấp.
Cô vớ lấy chiếc ô có mũi bằng kim loại, rà khắp nhà một lượt, chẳng có gì đáng chú ý.
Làm sao gã điên đó có thể vào trong mà không phá cửa chứ?
Cô không còn biết chắc điều gì nữa.
Một vũ khí và một ổ khóa bổ sung. Danh sách những thứ cần mua cứ kéo dài thêm.
Trong bếp, cô lấy một chiếc túi lớn dùng để trữ đồ đông lạnh, một đôi găng tay cao su. Nhăn nhó vì ghê sợ, cô nhón tay cầm lấy con chim và cẩn thận bỏ vào trong túi, rồi mang cất vào tủ đá ở ga ra.
Tang vật
Sau đó, cô ra sức lau chùi vết máu loang lổ trên chiếc cánh cửa đẹp đẽ.
- Đồ thần kinh bẩn thỉu!
Công việc khổ sai đó kết thúc, cô lại cảm thấy cần tắm, mặc dù cô đã tắm ở nhà Bertrand.
Cô hấp tấp chọn một bộ áo vét đồng bộ với quần trong tủ, một chiếc áo sơ mi, và cuối cùng cũng ra được đến xe. Chiếc đồng hồ trên bảng điều khiển trách cô vì đã bị muộn. Cô nhớ ra là mình có một cuộc họp với Pardieu và những khách hàng quan trọng lúc 10 giờ.
- Chết tiệt!
Ở đèn đỏ đầu tiên, cô vớ lấy điện thoại di động, bấm số của tổng giám đốc Công ty.
- Chào ông, tôi Cloé đây. Tôi sợ là sẽ đến muộn một lát.
- Thật đáng buồn.
Đèn chuyển sang xanh, Cloé lại lao đi.
- Sáng nay tôi có chút rắc rối... Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi sẽ có mặt lúc 10h15!
- Tôi tin ở cô.
Vừa tắt máy, cô đã nhìn thấy mấy cảnh sát đang đứng bên đường. Một gã mặc cảnh phục ra hiệu cho cô tấp vào lề. Thật đen đủi. Một ngày chết tiệt bắt đầu.
- Cảnh sát quốc gia, thưa cô. Đề nghị tắt động cơ xe.
- Nghe này, tôi bị muộn và...
- Cô tắt động cơ xe đi, viên cảnh sát nhắc lại, cao giọng hơn. Và đề nghị cô xuất trình giấy tờ xe.
Anh ta săm soi giấy đăng kí xe, chứng nhận bảo hiểm, rồi chuyển sang bằng lái.
- Tôi đang vội, Cloé khô khan nhắc lại.
- Cô gọi điện thoại khi đang lái xe. Tiền phạt là 35 euro và hai điểm trừ trên bằng lái.
Cloé thử cách dịu dàng và duyên dáng. Miệng mỉm cười, mắt nhìn mơn trớn.
- Anh ơi, em thật sự rất tiếc. Em chỉ gọi một cuộc có ba mươi giây để báo cho tổng giám đốc của em là sẽ đến họp muộn.
Đến lượt viên cảnh sát mỉm cười, hơi cúi xuống.
- Gọi điện thoại khi đang lái xe là bị cấm, thưa cô.
- Vâng, nhưng...
- Cô có biết từ cấm có nghĩa gì không?
- OK, tôi gặp được một người rất hiểu biết! Nhưng anh nhanh lên, tôi đang vội.
Đương nhiên, đó chính là câu lẽ ra cô cần phải tránh. Viên cảnh sát viết giấy phạt với sự cần mẫn hết sức đặc biệt. Sau chừng hai phút, Cloé ra khỏi xe. Cũng là phá bỏ ngưỡng kiềm chế của mình.
- Anh cố tình làm thế à? Tôi đã nói là tôi đang bị muộn rồi!
Một cảnh sát khác, chắc là một sĩ quan, tiến lại gần.
- Chúng tôi chỉ làm việc của mình thôi, thưa cô. Tốt hơn hết là cô nên giữ bình tĩnh.
- Chính vì thế mà các anh được trả lương hậu hĩnh đúng không? Để ngăn cản mọi người đi làm à?
Viên cảnh sát nhếch mép cười và tiếp tục viết với tốc độ của một đứa bé học mẫu giáo. Chỉ thiếu nước thè lưỡi ra.
- Chúng tôi được trả lương, và không hể hậu hĩnh, để thực thi luật pháp, viên sĩ quan trả lời. Dù cô có vội cũng vẫn nên tuân thủ luật giao thông. Việc đó sẽ giúp cô tiết kiệm được 35 euro và khoảng chừng mười lăm phút.
- Khốn kiếp! Cloé lẩm bẩm.
- Xin lỗi?
Cô nhìn đi chỗ khác, tựa người vào chiếc Mercedes.
- Cô có thể nhắc lại câu cô vừa nói không? Viên sĩ quan hỏi lại.
- Tôi chẳng nói gì cả, Cloé mỉm cười. Chắc là anh tưởng tượng ra thôi, anh cảnh sát ạ.
- Cô muốn tôi thêm lỗi xúc phạm cảnh sát vào giấy phạt không?
- Tôi chỉ muốn đi làm thôi. Nếu anh cho phép, tất nhiên. Nhưng thôi, mời các anh cứ thong thả đi!
Cuối cùng, viên cảnh sát cũng đưa giấy phạt cho cô. Cloé trèo lên xe và nổ máy ầm ĩ.
Đối với Pardieu, đến muộn là tội lớn. Cô phải nhanh chóng bịa ra một lý do nào đó thật thuyết phục.
Phải đến 10h40 Cloé mới bước vào trong căn phòng họp rộng lớn. Mọi ánh mắt đổ đồn vào cô, giống như mỗi khi cô bước vào một căn phòng. Trang bị sẵn nụ cười hối lỗi, cô đến ngồi bên cạnh tổng giám đốc Công ty.
- Chào các ông, xin thứ lỗi cho tôi vì đến muộn.
- Chúng tôi chỉ còn chờ cô nữa thôi, Philip Martins nói, giọng gay gắt.
- Tôi thật sự rất tiếc, Cloé nói thêm và nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng không phải ngày nào ta cũng có cơ hội cứu được một mạng người.
Im lặng trở lại, tất cả đều dán mắt vào môi cô.
- Tôi đã phải xoa bóp tim cho một bà già khó ở. Tôi nghĩ việc đó cũng đáng để đến muộn nữa giờ... Đúng không?
Martins vẫn há hốc miệng, Pardieu khẽ nở nụ cười.
- Thôi được rồi, cuối cùng thì nữ anh hùng của chúng ta cũng đã đến nơi, ta có thể bắt đầu được rồi.
Quảng cáo, đó chủ yếu là công việc của trí tưởng tượng.
⚝ ⚝ ⚝
Gomez đi chậm lại để nhìn rõ tên phố. Khu nhà ở Évry, một dãy những tòa nhà có xu hướng giống nhau đến đáng thương. Tốt hơn hết là không nên về nhà khi đã say khướt, để khỏi bị nhầm nhà và hạ cánh trên giường của hàng xóm.
Ngay giữa bộ sưu tập của những ngôi nhà búp bê buồn bã đó, là nơi Valentine sống.
Viên thiếu tá nhìn thấy cô gái đã đứng đợi trên vỉa hè.
- Chào Valentine! Lên đi...
Cô lên xe và nhìn anh với vẻ khó chịu ra mặt.
- Cô thật lộng lẫy. Bộ trang phục này hợp với cô hơn bộ đồng phục rất nhiều.
- Tôi dễ mặc mà. Đúng thế. Ta đi chứ?
Cô gật đầu, anh cài số một. - Thoải mái đi! Tôi sẽ không ăn thịt cô đâu.
- Tôi không phải đồ ăn.
Gomez phá lên cười. Nhân một lần dừng xe, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
- Thế nhưng cô trông rất ngon mắt.
Valentine đỏ mặt dù không muốn, nhưng đáp trả lại ngay.
- Những loài cây độc luôn trông ngon mắt.
Anh châm một điếu thuốc và hạ cửa kính xuống.
- Hi vọng cô không phiền chứ?
- Có đấy.
- Đành vậy!
- Một người đàn ông ga lăng sẽ vứt điếu thuốc đi.
- Không, Gomez phủ nhận. Một người đàn ông ga lăng có lẽ sẽ xin phép cô trước khi châm thuốc. Dù sao, tôi cũng không phải người ga lăng.
- Cảm ơn anh vì đã báo trước, thiếu tá ạ!
- Làm ơn gọi tôi là Alexandre. Nếu không, tôi sẽ gọi cô là nữ cảnh sát đấy.
- OK, Alexandre. Ta đi đâu đây?
- Tôi biết một nhà hàng nhỏ đáng yêu bên bờ sông Marne. Cô nghĩ sao? Chiếc xe ngược về hướng Paris, cả hai cùng im lặng một lúc lâu.
- Tại sao cô lại nhận lời mời của tôi? Alexandre đột nhiên hỏi.
- Nói thật thì tôi cũng đang tự hỏi mình điều đó.
- Có thể vì cô thấy tôi hấp dẫn không cưỡng nổi?
Cô quay đầu sang phía anh, cố nén cười.
- Hẳn là thế, đúng vậy.
- Còn tôi, dù thế nào... tôi thấy cô hấp dẫn không cưỡng được.
- Tôi đã hiểu điều đó rồi. Nhưng có lẽ anh nên nhìn đường đi. Nếu tôi lao mình qua kính trước, tôi sẽ bớt hấp dẫn không cưỡng được rất nhiều.
Đến lượt Alexandre phì cười. Anh không từng nghĩ cô chanh chua thế, và thấy ngạc nhiên một cách dễ chịu.
- Về nguyên tắc thì lẽ ra anh đang phải ở đâu, vào lúc này? Cô gái hỏi.
- Gì cơ?
- Theo vợ anh ấy, Valentine nói thêm.
- Cùng với cô.
- Anh đang đùa tôi phải không?
- Không hề. Tôi đã nói với cô ấy là tôi có hẹn với một cô gái trẻ tên là Valentine. Cô ấy còn thấy là cô có cái tên rất hay nữa.
- Chị ấy không ghen à?
- Có chứ, tất nhiên.
Valentine hơi núng thế.
- Anh nói dối. Chị ấy nghĩ là anh đang ở chỗ làm.
- Cô không bắt buộc phải tin tôi. Nhưng tôi đảm bảo với cô rằng cô ấy hoàn toàn biết rõ tôi đang làm gì.
- Tốt quá... Thế anh đang làm gì vậy?
Anh nhận thấy có một chỗ trống, liền bẻ tay lái làm một cú đỗ xe ngoạn mục
- Anh không trả lời câu hỏi của tôi sao, Alexandre? Valentine hỏi lại. Gomez đi vòng sang để mở cửa cho cô.
- Tôi dẫn một loài cây nguy hiểm, không ăn được nhưng lại đặc biệt hấp dẫn đến nhà hàng!
- Và anh không thấy sợ? Valentine nói đùa và xuống xe.
- Tôi đã được miễn dịch, thưa quý cô!
Anh nắm tay cô dẫn về phía nhà hàng.
- Và tôi đang đói.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé sắp xếp lại bàn làm việc đôi chút, mặc áo khoác và vớ lấy chiếc túi.
- Cô vẫn còn ở đây à?
Cô giật nảy mình, Pardieu vừa bước vào, vẫn kín tiếng như thường lệ.
- Tôi đang về đây, Cloé nhấn mạnh.
- Cô cho tôi xin vài phút chứ?
Ông ngồi xuống, cô cũng làm theo, vừa ngồi vừa đưa ánh mắt bắt lịch sự nhưng kín đáo nhìn đồng hồ.
Không đủ kín đáo.
- Tôi sẽ không giữ cô lâu đâu, ông tổng giám đốc tuyên bố.
- Không vấn đề gì đâu, cô khẳng định.
Ông chăm chú nhìn cô trong vài giây, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
- Hoan hô, cho buổi sáng nay, cuối cùng ông cũng nói. Lý do giải thích cho việc đến họp muộn... Chơi đẹp lắm, thật đấy!
- Tôi đã nghĩ là phải khiến họ ngạc nhiên, Cloé mỉm cười.
- Điều đó thì tôi hiểu rõ cô. Thế còn lý do thực sự là gì?
- Giải thích sẽ hơi dài đấy, thưa ông.
- Và cũng không liên quan đến tôi. Dù sao, cô cũng không nên khiến tôi thất vọng vào lúc này.
Cổ họng Cloé thắt lại.
- Việc cô đến muộn là không tốt, nhưng đó chưa phải là chuyện tệ nhất...
Ông Già ngừng một chút, để kéo dài sự lo ngại phập phồng.
- Cô đã không chuẩn bị cẩn thận cho cuộc họp.
- Có chứ, tôi...
- Để tôi nói hết đã, được không?
Cô im bặt, miệng méo xệch.
- Cô đã không chuẩn bị cẩn thận cho cuộc họp và chúng ta suýt thì đã bị trượt mất một hợp đồng quan trọng. May mà có Martins ở đó. Đúng không?
- Đúng là tôi đã có một hay hai chỗ nhầm lẫn gì đó, nhưng...
- Đừng buông tay vào lúc này. Nếu cô vẫn muốn thế chỗ tôi, đương nhiên.
- Tôi hứa với ông là chuyện này sẽ không tái diễn, thưa ông, cô vội vàng khẳng định.
- Tôi không nghi ngờ điều đó, Bố Già kết luận và đứng lên. Chúc cô một buổi tối vui vẻ, cô bé ạ. Và đừng bao giờ khiến tôi thất vọng nữa.
Cloé vẫn ngồi đóng đinh trên ghế trong nhiều phút sau đó. Knock-out.
⚝ ⚝ ⚝
Alexandre dừng xe trước nhà và vẫn để nổ máy.
- Cô đã về đến nhà, Valentine.
Cô gái trẻ lại giống như một nữ sinh nhút nhát. Mặc dù suốt cả tối cô vẫn giấu mình sau tấm rèm ngạo mạn và táo tợn.
Nhưng đã đến thời điểm quyết định, khi mà mọi vỏ bọc bên ngoài đều tan biến. Cô chờ đợi anh choàng tay ôm cô, chờ đợi anh hôn cô. Còn cô thì sẽ không bao giờ dám. Để điều đó xảy ra, anh phải tắt máy trước đã.
Cô chần chừ chưa xuống xe, không thể bước ra một cách quyết đoán.
- Anh không đề nghị tôi mời anh uống thêm cốc nữa sao? Cô hỏi, như thể hối lỗi với chính mình vì đã cả gan đến thế.
Cô chăm chú nhìn anh với nụ cười ngờ nghệch và ánh mắt nai ngơ ngác.
- Không.
Nụ cười tan biến, cô chấp nhận cú sốc. Cũng thô bạo như thể anh vừa tát cô.
Alexandre nhìn ra đường, tay vẫn đặt trên vô lăng. Tuy nhiên, anh tự tin vào bản thân. Biết rõ thứ mà anh vừa tìm kiếm, hoặc đúng hơn là ăn cắp, bằng việc mời cô cùng trải qua một buổi tối cùng anh. Anh đang tìm cách tự trấn an mình, hẳn là thế. Để xác định rằng anh không chỉ là một người sắp góa vợ, mà vẫn còn là một người đàn ông quyến rũ. Anh tìm cách để thỏa cơn khát, thỏa cơn đói. Quên lãng nỗi đau khổ. Quên lãng...
Trừ việc anh chỉ nghĩ đến cô. Vẫn nghĩ, và sẽ luôn nghĩ.
Trừ việc Valentine quá mỏng manh để có thể khỏa lấp những ham muốn mà anh không thể thú nhận. Cô đáng giá hơn một liều thuốc giảm đau đơn thuần cho cơn đau trong anh.
- Cô đừng trách tôi nhé, Valentine. Xin cô đấy. Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể.
- Là vì vợ anh à?
Anh im lặng thừa nhận.
- Tôi tưởng cô ấy biết chuyện rồi! Valentine mỉm cười buồn bã.
- Cô ấy biết. Thậm chí cô ấy còn khuyến khích tôi đến gặp cô, tối nay.
- Hai người không còn yêu nhau nữa, đúng không?
- Cô ấy đang chết dần. Và chúng tôi vẫn yêu nhau như ngày đầu tiên.
Cú sốc thứ hai. Còn dữ dội hơn cú thứ nhất.
Lúc này, Alexandre nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn cưới. Mỗi lời nói đều cào xé tim anh.
- Chúng ta đã có một tối khá vui, đúng không? Thế mà tôi lại phá hỏng tất cả...
- Đừng nói thế, Alexandre.
Im lặng khủng khiếp tràn vào trong buồng lái.
- Cô thật tuyệt vời, Valentine ạ, Gomez đột ngột nói thêm. Thế nên tôi không muốn lợi dụng cô. Tôi sẽ khiến cô đau khổ, và tôi không muốn thế. Bây giờ thì cô hãy trốn đi.
Cô đưa một bàn tay lên mặt anh. Anh chặn lại ngay trước khi cô chạm vào.
- Ta có thể chỉ nói chuyện thôi, cô nói.
Cô chân thành, anh nhìn thấy điều đó trong mắt cô. Còn tuyệt vời hơn cả tưởng tượng của anh.
- Để tôi kể lể với cô về nỗi khổ của tôi ư? Cô không đáng phải chịu như thế... Hay để cô thương hại tôi? Tôi không đáng bị như thế. Hãy trốn đi, tôi nói rồi mà.
- Chị ấy thật may mắn vì đã gặp anh. Được anh yêu.
Anh cảm thấy một bàn tay vô hình siết lấy cổ mình.
Valentine viết nguệch ngoạc mấy chữ lên một chiếc khăn mùi xoa giấy, bỏ lại trên bảng điều khiển. Cô sập cánh cửa, anh chờ đến khi cô vào qua cửa nhà rồi mới cho xe chạy. Châm ngay một điếu thuốc và bật đài.
Đến đầu phố, anh dừng xe ngay giữa đường. Một cơn đau khủng khiếp nghiến nát ruột gan anh. Nước mắt không chịu tuôn ra để an ủi anh. Nói cho cùng, không gì có thể an ủi anh. Trừ việc cùng cô ra đi, có lẽ thế.
Anh cầm chiếc khăn giấy, bật đèn trần lên. Một số điện thoại di động và vài chữ. Nếu anh cần đến em.
⚝ ⚝ ⚝
Sau lời quở trách của Pardieu, cô về thẳng nhà. Cô đã hi vọng là Bertrand đang chờ mình. Nhưng không ai chờ cô hết. Trừ nỗi cô đơn quen thuộc. Và nỗi sợ Cái Bóng.
Cô đã gọi cho anh, tất nhiên. Đang chơi bài poker với bạn. Cô giả vờ không trách anh. Dù sao, họ cũng đang tự do mà.
Sự tự do quý báu của cô.
Vì không đói, nên cô đi ngủ luôn. Và rình chờ giấc ngủ. Cầu xin nó đến xoa dịu cô. Xóa bỏ những câu hỏi, trong vài giờ.
Nhưng cả giấc ngủ, nó cũng không đến. Thế là, hai mắt mở to và đèn vẫn bật, cô tìm kiếm.
Ai. Tại sao.
Một động cơ, một thủ phạm. Một cách giải quyết.
Ngay khi cô vừa khép mi lại, một con chim mang điểm gở lại đâm mình vào tường phòng ngủ và kêu lên những tiếng ghê rợn.
Ngay khi cô vừa tắt đèn, Cái Bóng lại cười khẩy dưới cuối giường.
Và trái tim bằng đá của cô mệt mỏi vì phải đập trong bối cảnh vô cùng hỗn độn.
⚝ ⚝ ⚝
Martine đã thiếp ngủ trong phòng khách. Alexandre đánh thức bà không mấy gượng nhẹ.
- Chị có muốn tôi đưa chị về không? Anh đề nghị.
- Không, cảm ơn cậu, bà hộ lý trả lời và xỏ tay vào áo choàng. Tôi có xe mà.
- Tốt quá! Dù sao cũng cảm ơn chị đã ở lại muộn đến thế này.
Bà đi khỏi, Alexandre ném mình vào phòng tắm, ở trong đó thật lâu. Tuy nhiên, anh chẳng có tội lỗi nào cần gột rửa cả.
Vừa kéo tấm rèm che bồn tắm, anh sững người. Sophie đang ở đó, cô ngồi trên chiếc ghế đôn nhỏ, đôi nạng để bên cạnh.
- Nhưng em dậy làm gì thế? Anh hỏi và với lấy chiếc khăn tắm.
Cô mĩm cười buồn bã, nhìn anh hấp tấp lau khô người.
- Em chờ anh.
Anh ôm siết cô vào người, hơi quá chặt. Như thể anh muốn bóp nghẹt cô.
- Em không nên dậy, anh nhẹ nhàng trách móc. Nhỡ bị gì thì sao.
- Em làm điều em muốn. Và em đã bị... yêu anh, từ lâu rồi.
Anh nâng khuôn mặt cô lên, hôn cô.
- Anh có một tối vui vẻ chứ? Cô hỏi.
Cô nhìn thấy cơ ở cổ anh căng lên.
- Có, anh nói.
- Anh đã ngủ với cô ấy?
Sophie không biết cô hi vọng câu trả lời có hay không. Cô chỉ biết là anh sẽ không nói dối. Từ khi họ cùng chung sống với cái chết, nói dối đã bị xóa bỏ giữa hai người.
- Không.
- Ít ra thì anh cũng hôn cô ấy chứ?
- Em thôi đi, làm ơn.
Anh đỡ cô quay lại phòng ngủ, ngồi lên mép giường.
- Alex, sẽ càng đau hơn với em nếu như...
- Em im đi, anh ra lệnh.
- Không, em sẽ không im đâu!
Giọng cô dịu dàng nhưng kiên quyết.
- Anh còn trẻ, anh phải hứa với em là sẽ làm lại cuộc đời với một phụ nữ khác.
Anh nhắm mắt, cố gắng kiềm chế.
- Alex, điều đó rất quan trọng với em.
Điều đó rất quan trọng với em. Biết rằng anh sẽ có ai đó để bấu víu. Biết rằng anh sẽ không đi theo em. Rằng anh sẽ ở lại trên bề mặt trong khi em chìm vào cõi hư vô.
- Anh không thể...
Đột nhiên, anh đá mạnh chân vào chiếc ghế phô tơi.
- Anh không thể! Anh gào lên.
- Anh bình tĩnh đi, người vợ van nài.
Lần này, anh đã mất kiểm soát. Anh đấm vào tường, vào đồ đạc, hét lên những tiếng như quỷ dữ. Sophie cố gượng đứng dậy, lại gần cơn bão táp đang tàn phá căn phòng.
- Alex, bình tĩnh lại đi, em xin anh!
Cô không nên chạm vào anh, vì có nguy cơ sẽ bị ném xuống thảm.
- Anh yêu, xin anh...
Cuối cùng, anh đột ngột dừng lại, thôi không đám đá nữa. Mệt rũ. Đoạn tiếp theo sẽ còn tệ hơn, Sophie biết thế. Chính cơn giận dữ đã giữ anh đứng vững.
Cô lại ngồi xuống giường, anh sụp xuống chân cô. Cô lùa một tay vào trong tóc anh, trong khi anh bắt đầu khóc, áp trán vào đầu gối vợ.
- Em cấm anh nghĩ đến chuyện đó, cô thì thầm. Anh không có quyền bắt em chịu đựng điều đó, Alex.