← Quay lại trang sách

Chương 13

Một chiếc quan tài bằng gỗ sáng màu với một cây thánh giá lấp lánh ở giữa. Chầm chậm rơi xuống một cái hố không có đáy.

Gomez giật mình tỉnh dậy, đưa mắt tìm mắt Sophie. Cô mỉm cười với anh, anh yên tâm. Thêm một ngày vẫn còn có cô.

Đã hai giờ liền cô ngoan ngoãn chờ Alexandre, đến tận khi anh tinh giấc ngủ chập chờn. Hai giờ liền cô nén chịu đau đớn và tự hỏi, một lần nữa, làm sao chồng cô có thế chấp nhận qua đêm trong tư thế vô cùng bất tiện như vậy. Gập người làm đôi trong chiếc ghế phô tơi, chỉ với một chiếc chăn đơn nhỏ. Và sau đó, làm thế nào anh có được sức lực để đi làm, để tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

Anh có thể ngủ trong phòng ngủ bên cạnh, phòng ngủ của hai người trước dây. Anh có thể thay chiếc ghế phô tơi này bằng một chiếc giường dã chiến. Nhưng không, anh thích tự tra tấn mình như thế, như thể anh đang tìm cách chịu đựng cùng với cô.

Anh sẽ chịu đựng cả địa ngục để canh chừng mình...

Cô đưa tay phải ra, cổ gắng vuốt ve bàn tay Alexandre.

- Chào người đẹp. Em ngủ ngon không?

- Có.

Anh vươn vai và hôn cô. Liếc mắt nhìn vào đồng hồ báo thức, anh nhận thấy đã 8 giờ liền rời khỏi phòng.

Bằng một cử chỉ máy móc, anh bật đài và đun nước. Bắt đầu lấy từ tủ bếp ra những hộp thuốc. Anh đã thuộc lòng liều lượng của chúng, và gần như nhắm mắt cũng có thể hoàn tất những việc này. Mặt khác, chuyện đó có lẽ cũng không làm thay đổi gì nhiều. Anh tự hỏi không biết những loại thuốc này có lợi ích gì không. Trừ mooc phin, tất nhiên.

Valentine chợt lướt qua đầu anh, anh tưởng tượng ra cô đang ngủ. Hi vọng một cách ích kỉ là cô mơ về anh. Thêm một nỗi đau nhỏ nữa, chìm trong cơn đại hồng thủy của những nỗi thống khổ mà anh phải đối mặt từ rất lâu rồi.

Anh quay trở lại bên vợ, giúp cô ngồi dậy trên giường và đặt trước mặt cô bữa sáng, với thành phần chủ yếu là những viên thuốc đủ màu sắc.

- Thực đơn hàng ngày của em, Sophie thở dài.

- Chúc em ngon miệng, em yêu! Alexandre khàn giọng.

Anh uống cà phê, không thêm thứ gì khác.

- Anh không ăn sao? Cô ngạc nhiên.

- Không đói lắm... Anh... Anh xin lỗi về buổi tối hôm qua. Lẽ ra anh không nên nổi khùng như vậy.

- Anh đã làm hết khả năng rồi mà.

Cô khẽ vuốt đôi má cạo râu không kĩ của anh.

- Là lỗi của em, cô nói. Nhưng em cần biết rằng anh sẽ không phải ở lại một mình. Và nhất là biết rằng anh sẽ không làm điều ngu ngốc là đi theo em.

Cổ họng Gomez phồng lên đến độ anh không thể thở nổi nữa.

- Em biết anh không muốn em nói đến chuyện đó, nhưng em cần anh hứa với em, Alex ạ.

- Hay là anh thôi việc? anh nói.

Một cách nghi binh thú vị.

- Anh sẽ đến gặp Maillard và đề nghị nghỉ việc một năm. Như thế, lúc nào anh cũng sẽ ở bên em.

Cả hai người đều biết là họ không có được một năm đó.

- Anh cần phải ra ngoài, Alex. Cần nhìn thấy những thứ khác, làm những việc khác.

Nói chuyện cũng khiến cô mệt, cô ngừng lại đế thở.

- Em không muốn anh quay cuồng ở đây, nhìn em hấp hối. Như thế sẽ rất kinh khủng. Với anh, cũng như với em. Với lại em biết rằng anh yêu công việc của anh.

- Ta sẽ nói chuyện đó sau, anh vừa nói vừa đứng dậy. Anh phải đi sửa soạn đây.

Cô nghe thấy anh nhốt mình trong phòng tắm, nghe tiếng dao cạo râu, tiếng nước chảy. Cô quay đầu về phía cửa sổ. Bầu trời, dù xám xịt, vẫn thu hút cô như thể ánh sáng thu hút loài bướm. Bíu lấy chiếc giá treo trên đầu, cô bắt đầu bằng việc ngồi dậy ở mép giường.

Cô chưa đầy 40 tuổi. Và sẽ tròn 40 tuổi trong vài tháng tới, nếu cô sống sót được đến ngày đó.

Vớ lấy đôi nạng, cô thả mình trượt xuống cho đến khi hai chân chạm đất. Rồi tựa vào đôi nạng với một cái nhăn nhó làm biến dạng khuôn mặt vốn đã bị căn bệnh hành hạ.

Căn bệnh chết tiệt. Không thể chữa trị, nhưng cứ thong thả phá hủy cô. Từng chút, từng chút một.

Cô những muốn thứ gì đó sét đánh hơn. Những muốn Alexandre không phải nhìn thấy cô trở thành một thây ma di động như thế này. Những muốn anh giữ một kỉ niệm khác về cô.

Nhưng ta đâu được lựa chọn.

Ít nhất là đối với những chuyện này.

Cuối cùng, cô cũng đến được cửa sổ, mở toang nó ra và nhắm mắt lại. Một làn gió mát vuốt ve da cô, cô mơ mình đang ở ngoài trời, trên một bãi biển miển Bắc. Cô đang chạy, chân sục trong cát ẩm. Cô vẫn có thể chạy, bơi. Sống chứ không phải là sống sót.

Sống mà không phải chiến đấu. Không phải đau đớn.

Giá như cô vẫn còn một cơ hội... Cô chỉ đấu tranh để không chết quá nhanh, đấu tranh chống lại điều không thể tránh khỏi. Có thể điều đó là ngu ngốc, nhưng nó gọi là bản năng sinh tồn.

Alexandre quay lại phòng ngủ, anh đã mặc quần áo và cạo râu sơ sơ.

- Lẽ ra em nên nằm trên giường.

- Không, em ổn mà... Em muốn hít thở không khí trong lành một chút

- Anh đi đây, anh vừa nói vừa hôn cô. Hẹn tối gặp lại, em yêu.

- Anh chưa hứa gì với em, Sophie nhắc nhở.

- Hứa rồi mà, anh trả lời, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn cưới. Anh đã hứa sẽ thuộc về em cho đến lúc chết.

- Hãy hứa với em đi, Sophie ra lệnh.

- Không bao giờ.

Mặc dù nước mắt đang trào lên trong đôi mắt to mệt mỏi, anh vẫn không nhượng bộ. Anh chỉ hôn cô thêm lần nữa, ôm siết cô trong vòng tay trước khi rời khỏi căn hộ.

Trong sảnh, anh gặp bà Martine đến thay phiên.

- Chị trông chừng vợ tôi cẩn thận giúp nhé, Gomez thì thầm.

⚝ ⚝ ⚝

Cloé là một trong những người đầu tiên đến văn phòng. Phải nói rằng cô đã không ngủ dù chỉ một giây. Thế nhưng cô lại không mệt mỏi chút nào. Thậm chí còn cảm thấy rất khỏe mạnh.

Nathalie vẫn chưa đến, nên cô quyết định tự pha cà phê. Ngồi trong căn bếp nhỏ của tầng nhà, cô nhìn sững vào bức tường màu trắng. Tưởng tượng ra một chiếc quan tài in nổi trên đó.

Chính là chiếc quan tài mà cô nhìn thấy sáng nay, được vẽ ở nắp capo xe của cô, trên lớp bụi mỏng. Thật là một món quà đẹp để để ta thoải mái bắt đầu một ngày mới.

Kẻ bệnh hoạn đó muốn mình phải chết... Hoặc chỉ muốn khủng bố mình. Nhưng mình sẽ không để mặc hắn. Hắn sẽ hiểu rằng hắn đã phạm sai lầm khi tấn công mình.

Cô rà lại những kẻ tình nghi tiềm năng. Không biết lần thứ bao nhiêu. Gã chồng cũ nằm trên bậc cao nhất của bục danh dự. Nhưng Cloé bắt đầu nghi ngờ. Mặc dù có mũ trùm, mặc dù có bóng tối, liệu ta có thể không nhận ra một người mà ta đã từng yêu? Một người mà ta từng nguyền rủa đến độ muốn hắn phải chết đi?

Cloé không có câu trả lời.

Đột nhiên, Christophe lại có những đối thủ nặng kí đáng gờm.

Viên giám đốc sáng tạo gần nhất mà cô từng tra tấn và sỉ nhục cho đến khi anh ta phải bỏ cuộc. Benjamin. Tên khốn Benj... Vô tích sự. Chậm chạp và không hiệu quả.

Có thể nói là hắn không theo kịp Cloé. Rằng đầu óc hắn không đọ được với cô.

Dù sao, cô cũng đã làm vì lợi ích của Công ty. Không có gì cá nhân hết. Dù rằng cô có thích thú với việc đó, không thể phủ nhận. Cũng không nuối tiếc.

Có thể là Nathalie? Cô đã nghĩ đến một người đàn ông, chưa bao giờ nghĩ đến phụ nữ. Tuy nhiên... Nữ thư kí của cô ghét cô, cô biết thế. Và thích thú vì điều đó.

Nhưng sáng nay thì không.

Không, Nathalie không đủ gan. Cũng không đủ sáng tạo.

Ngược lại, Martins... Anh ta có khả năng. Và nhất là, anh ta có động cơ nghiêm túc để khiến cô hóa điên. Khiến cô bước đi sai một nước. Khiến cô trượt ngã trong hậu trường để không thể bước lên sân khấu vào thời điểm mong muốn.

Và nếu như anh ta hiểu rằng Ông Già đã lựa chọn và tìm mọi cách, được ăn cả ngã về không? Sáng qua, anh ta có vẻ đặc biệt vui thích khi thấy cô đến muộn và rơi vào thế bí trong suốt cuộc họp...

Cô rót một cốc cà phê và rời khỏi phòng bếp. Khi quay về phòng mình cô đi qua phòng của Philip. Cô lưỡng lự, cẩn thận nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai nhận thấy mình. Cuối cùng, cô bước vào và kín đáo khép cửa. Tim đập nhanh, cô có cảm giác đang phạm tội. Nói cho cùng, lục lọi văn phòng của một đồng nghiệp đâu phải là một tội ác... Chỉ là một hành động không tế nhị.

Nhưng cô có thể tìm thấy thứ gì ở đây? Một chiếc áo choàng đen có mũ trùm? Nực cười! Martins sẽ không bao giờ đích thân làm một việc bẩn thỉu, anh ta không phải loại người dám nhúng tay vào chàm. Mà là loại người thuê kẻ khác làm.

Cô ngồi vào chiếc ghế của đối thủ, xoay từ phải sang trái và cố gắng tưởng tượng anh ta có thể giấu thứ gì đó nguy hiểm ở đâu. Cô thử mở các ngăn kéo, chúng không khóa. Điều đó có nghĩa là anh ta chẳng có gì phải giấu giếm.

Cô bắt đầu chăm chú nghiên cứu những thứ bên trong. Những hồ sơ mà cô đã thuộc lòng, những vật dụng văn phòng... Không một đồ vật cá nhân nào, trừ một bức ảnh của cô vợ hấp dẫn và con gái anh ta. Gần khung ảnh, còn có một cuốn sách gáy bọc da, hẳn đã được đọc rất nhiều lần. Cloé nhìn tựa sách trong nhiều giây.

Những kẻ nguy hiểm.

Lật giở qua cuốn sách, cô phát hiện ra rằng tác giả giải thích những kẻ nguy hiểm là ai, phương pháp của chúng là gì. Đúng là một cẩm nang tiện lợi để nhận diện chúng, để tránh xa chúng.

Hoặc để bắt chước chúng.

Cô đặt lại cuốn sách vào chỗ cũ, đưa mắt lướt nhìn chiếc bàn. Nhiều ghi chú trên những tờ giấy nhắn. Những điều không được quên, những khách hàng cần gọi lại...

Khi nhấc một tờ lịch dùng để kê tay, cô phát hiện một tờ giấy nhắn khác, được giấu cẩn thận. Một cái tên, một cái họ không nói lên điều gì. Cũng như một số điện thoại di động.

Cô vội vàng chép lại các thông tin đó vào một mẩu giấy và bỏ vào túi. Đã đến lúc rời khỏi đây.

Cloé sắp đặt lại mọi thứ, rồi bưng cốc cà phê lên. Vừa mở cửa, cô đối mặt ngay với Philip và suýt ngã nhào ra sau.

Anh nhìn cô ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nổi giận.

- Cloé... cô dậy sớm quá nhỉ, nói xem nào! Tôi có thể biết cô đang làm gì trong phòng tôi không?

- Tôi tìm một hồ sơ mà tôi đang cần.

- Và cô đã tìm thấy nó? Anh hỏi và nhìn vào đôi tay trống trơn của cô. Nếu cô cần gì, chỉ cần hỏi tôi thôi.

Cô suy nghĩ với tốc độ ánh sáng, trái tim cô vẫn không chịu bình tĩnh lại.

- Hồ sơ Barbier.

- Nó nằm ở khu lưu trữ. Và tôi nhắc lại với cô rằng tôi không ở khu lưu trữ. Chưa đến lúc... Giờ thì ra khỏi văn phòng tôi ngay.

- Tại sao anh lại khó chịu đến thế khi tôi vào đây? Cloé phản công. Anh có điều gì cần che giấu sao?

- Không hề, thưa cô. Nhưng cô đang mất thời gian đấy.

- Tôi... tôi mất thời gian ư? Anh đang nói đến chuyện gì thế?

- Cô sẽ không tìm thấy câu trả lời bằng cách lục lọi đồ đạc của tôi đâu. Nếu muốn biết về tương lai của mình, tốt hơn hết là nên đến gặp thầy bói! Anh tuyên bố và đóng sầm cánh cửa trước mũi cô.

⚝ ⚝ ⚝

Gomez đập mạnh lên vai Laval.

- Hẹn mai gặp lại, Nhóc ngốc.

- Hẹn mai gặp lại, sếp. Và chúc sếp một tối vui vẻ!

- Cậu cũng vậy. Hôn cái ti vi của cậu giúp tôi nhé.

- Buồn cười đấy! viên thiếu úy càu nhàu.

Gomez không về thẳng nhà. Nhìn tình hình giao thông, anh đặt chiếc đèn hiệu lên nóc xe, khởi động và lao xe cắt ngang thành phố.

Cuối cùng anh cũng đã tìm thấy thứ mà anh tìm kiếm nhiều tuần nay. Thứ sẽ khiến Sophie vui. Nụ cười của cô thật quý giá biết bao! Một lần nữa, anh lại nghĩ đến thời điểm cô lịm tắt, khi cái chết khiến đường nét của cô đông cứng. Và cuối cùng sẽ giải thoát cô khỏi nỗi đau đớn.

Anh đỗ xe trước một cửa hàng nhỏ hơi buồn bã. Sách cũ.

Bên trong, không có người khách nào, khiến ta tự hỏi làm thế nào người chủ cửa hàng có thể thanh toán các hóa đơn cuối tháng.

- Xin chào, tôi là Gomez.

- À vâng, tôi đang chờ anh đây!

Ông chủ cửa hàng cầm một cuốn sách để dưới cái két và đặt trước mặt viên thiếu tá.

- Đây, thứ anh đang tìm đây.

Gomez mỉm cười khoan khoái. Cuốn sách đã bán hết từ rất lâu, chẳng bao giờ được tái bản. Một tiểu thuyết mà Sophie đọc hồi trẻ và đã ghi đậm dấu ấn trong cô. Một cuốn tiểu thuyết mà cô nhất quyết muốn đọc trước khi...

Cuốn sách trông không mấy giá trị, nhưng Gomez có cảm giác đang giữ một kho báu không thể định giá trong tay. Anh trả tiền cho chủ cửa hàng, mua thêm cái túi đựng quà và leo lên xe. Anh đặt cuốn sách trên ghế bên cạnh trước khi bật lại còi hụ.