Chương 15
Chỉ còn vài kilomet nữa là Cloé về đến nhà. Chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là Bertrand sẽ ôm cô trong vòng tay. Anh phải qua đón cô lúc 20 giờ để dẫn cô đến nhà hàng ăn tối.
Nỗi nhớ anh đã trở nên nguy hiểm. Nhưng cô không còn sức, cũng chẳng còn mong muốn chống lại sức hút đó. Dù cái giá phải trả có là gì thì cũng mặc kệ.
Bởi vì chắc chẳn cô sẽ phải trả giá.
Trong đám tắc đường, Cloé suy nghĩ. Cô đã tìm kiếm phần lớn buổi chiều nay, nhưng cái tên trên tờ giấy nhắn không phải là tên một khách hàng của Công ty.
Chính là anh ta, mình tin chắc thế. Chính là Martins. Mình không biết làm thế nào, nhưng anh ta biết việc Pardieu sẽ chọn mình làm giám đốc, và tìm cách loại bỏ mình. Vả bây giờ, anh ta biết rằng mình đang nghi ngờ anh ta. Chuyện đó có thể khiến anh ta bình tĩnh lại, hoặc...
Cuối cùng, chiếc Mercedes cũng rời khỏi đường quốc lộ để vào thành phố. Tối nay, giao thông đặc biệt dày đặc. Cloé liền quyết định đi theo con đường phụ, chạy dọc sông Mame. Dài hơn, nhưng thoáng hơn. Rốt cuộc, cô cũng lên được tốc độ cao hơn.
Một chiếc xe đột ngột bám sát phía sau xe cô, Cloé bị chói lóa mắt.
- Đèn của mi kia, đồ ngớ ngẩn! Cô hét lên và hạ gương chiếu hậu xuống
Đèn chuyển sang đỏ, cô dừng lại. Hai chiếc đèn vẫn ở sau lưng cô.
- Gã này thật ngốc!
Cô lại tăng ga, rẽ phải để vào một con đường tắt, bám theo những con phố nhỏ chạy giữa những tòa nhà. Đôi đèn pha vẫn bám theo.
Cloé bắt đầu toát mồ hôi. Mồ hôi lạnh chảy dọc sau gáy cô.
Chính là hắn. Không nghi ngờ gì nữa.
Cô tăng tốc, hắn cũng thế.
Cô rẽ trái, hắn cũng rẽ.
- Chết tiệt! Chết tiệt...
Mắt cô chói đến nỗi cô không thể nhìn rõ nhãn hiệu hay màu sắc của chiếc xe. Điều duy nhất cô đoán được, đó là một chiếc 4x4 hoặc xe hòm, căn cứ vào độ cao của những chiếc đèn.
Bức vẽ trên nắp capo, đêm hôm qua... Một cách để báo trước với cô rằng chiếc xe của cô sẽ biến thành chiếc quan tài?
- Phải bình tĩnh! Cô thì thầm. Bình tĩnh!
Cô phanh gấp, dừng xe bên vệ đường. Sẫn sàng chạy tiếp. Với hi vọng là chiếc kia sẽ vượt lên trước và biến mất. Nhưng tất nhiên, nó cũng dừng lại sau cô một mét.
Cloé xem lại để chắc chắn rằng cửa đã được khóa, rồi vớ lấy điện thoại trong túi xách.
Gọi cảnh sát. Nhanh lên.
Một cú sốc hất cô ra phía trước, chiếc điện thoại tuột khỏi tay. Gã bám theo cô vừa húc bộ giảm sốc của xe hắn vào giảm sốc của chiếc Mercedes, Cloé tìm điện thoại, nhưng không thể sờ thấy nó. Hắn tăng tốc, chiếc Mercedes bắt đầu di chuyển lên trước mặc dù Cloé vẫn giữ chân trên phanh.
Cô cài số một, hấp tấp lao đi. Hai tay cô run bắn.
Chiếc xe kia bám sát cô rất nhanh.
Hoàn toàn hoảng loạn, Cloé không còn biết mình đang đi đâu. Cô rẽ trái, vượt qua một tấm biển mà không nhìn nó.
Đường cụt.
⚝ ⚝ ⚝
Anh khựng lại ở cuối giường.
Đứng sững. Không phản ứng. Cũng bất động giống như cô. Chỉ có điều anh vẫn còn thở.
Và có thể đó chính là điều khiến anh đau đớn nhất. Chừng ấy năm còn lại.
Phải hít thở mà không có cô.
⚝ ⚝ ⚝
Một cú phanh đột ngột.
Đường cùng.
Phía sau, hai ngọn đèn pha lại gần một cách nguy hiểm, nhưng chậm rãi.
Cloé không biết gì nữa. Mọi thứ trong đầu cô lướt đi quá nhanh, nỗi kinh hoàng bóp nghẹt trí não cô.
Bỏ xe, nhảy qua hàng rào để trốn vào nhà ai đó? Hay chờ đợi?
Xuống xe, chính là chấp nhận rủi ro rời khỏi chỗ án náu. Chờ đợi, chính là chấp nhận rủi ro hắn tìm đến cô.
Cô vẫn cố nhặt chiếc điện thoại, nhưng nó đã bị trượt xuống bên dưới ghế. Để lấy nó, cô sẽ phải ra khỏi xe.
Khi ngồi thẳng lên, cô nhận thấy chiếc xe kia đỗ sau cô chừng chục mét
Hắn sẽ đến. Buộc cô vào trong xe hắn. Đánh đập cô, giết chết cô. Hoặc tệ hơn nữa.
Dường như tim cô sẵn sàng chọc thủng lồng ngực để vỡ tung trên lớp kính cường lực.
Cánh cửa mở ra, hắn bước xuống. Dán mắt vào gương chiếu hậu, Cloé nín thở. Hắn sẽ làm gì?
Cô không nhìn thấy nhiều, vì hai chiếc đèn pha.
Chỉ thấy một cái bóng.
Một người đàn ông, hẳn là thế. Cao, quần áo tối màu, đầu che kín. Đang tiến về phía cô.
Đưa ra lựa chọn đúng đắn. Nhanh lên.
Cloé liền ấn vào còi, và vẫn giữ tay trên đó. Cái Bóng sững lại.
Cuối cùng, ánh đèn cũng sáng lên trong khu vườn đối diện, một người đàn ông hiện ra trên ngưỡng cửa. Vài giây sau, hàng xóm của ông ta cũng làm theo.
Cloé vẫn nhấn còi.
- Nào, ra khỏi nhà các vị đi! Cô gào lên. Đến giúp tôi đi!
Kẻ lạ mặt lại vào trong xe. Lùi lại một chút rồi biến mất.
Cloé nhấc tay khỏi nút còi. Cô hít thở trở lại rồi òa khóc nức nở.
Các cư dân sống ven sông cũng quay trở vào nhà họ, lúc này đã trở lại bình lặng.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé ngồi trên chiếc ghế dài. Hai tay kẹp giữa đùi, khuôn mặt căng thẳng tột độ, chân phải khẽ đung đưa. Bertrand quan sát cô, anh đang đứng cạnh cửa sổ.
- Tốt hơn chưa?
Cô lắc đầu ra ý chưa.
- Vì em không muốn đến nhà hàng, anh sẽ nấu gì đó cho em ăn, anh gợi ý.
- Không... Chẳng có gì trong tủ lạnh đâu. Em không có thời gian để... Mà em cũng không đói.
Bertrand quỳ xuống trước mặt cô, cầm lấy tay cô. Lạnh giá.
- Cố gắng thư giãn đi.
- Hắn muốn giết em.
Cô đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn sâu vào mắt anh, tìm kiếm trong đó sự an ủi nhưng không thấy.
- Đừng nói thế! Chỉ là một gã đùa ác thôi, Bertrand trấn an. Người nào đó chỉ muốn làm em hoảng sợ... Và đã thành công.
Cloé cố kìm nước mắt, Bertrand ôm siết lấy cô.
- Bình tĩnh lại, em yêu. Có thể đó là một gã bị em tạt qua trước mặt và muốn trả thù. Hoặc cũng có thể là một gã thấy cô nàng xinh đẹp và muốn đùa giỡn một chút
- Chính là hắn! Cloé hét lên.
- Trời thì tối, anh không hiểu làm sao em có thể chắc chắn như thế. Làm sao em có thể nhận ra một người mà em chưa bao giờ nhìn thấy thật sự...
Cô biết. Rằng đó là cùng một người. Rằng đó không phải là một kẻ đùa ác. Tuy nhiên, cô không tìm được lời lẽ để thuyết phục Bertrand. Thế nên cô thôi không cãi nữa và tiếp tục nức nở trong vòng tay anh.