Chương 21
Trung tâm là một tòa nhà cổ xinh xắn, nằm giữa một công viên trồng cây tuyệt đẹp. Cloé đỗ chiếc Citroen của bố cô sát gần tòa nhà, nhưng chần chừ rất lâu trước khi bước xuống. Cô chỉnh lại tóc trước gương chiếu hậu, xem lại lớp trang điểm. Như thể vẻ ngoài của cô có tầm quan trọng nào đó.
Cuối cùng, cô chậm rãi bước về phía cửa, cánh cửa trượt mở ra một khu sảnh rộng và rất sáng sủa. Sự sạch sẽ và sang trọng khiến cô yên tâm.
Cho đến giờ, mọi thứ đều ổn.
Một nữ tiếp tân mỉm với cô nụ cười gượng gạo nhưng quyến rũ.
- Chào chị, tôi giúp gì được chị?
- Xin chào, tôi...
Những tiếng la hét cắt ngang lời cô, cách đó vài mét, một người đàn ông cho đến giờ vẫn ngồi co ro trên ghế dài vừa lăn xuống đất và hét lên những tiếng không biết là giận dữ hay sợ hãi. Một gã không lồ mặc áo blu trắng chạy đến và nhấc anh ta dậy, không chút gượng nhẹ, rồi lôi anh ta vào trong hành lang.
Sự im lặng lập lại sau khi họ biến mất không có vẻ gì là an ủi. Mà khủng khiếp thì đúng hơn.
- Thưa chị? cô tiếp tân nhắc lại, như thể không có chuyện gì xảy ra
- Ơ... Tôi đến thăm Elisabeth Beauchamp.
- Chị có biết số phòng cô ấy không?
- Không, cô thú nhận và cụp mắt xuống.
Thế mà Lisa sống ở đây đã được năm tháng.
Đúng hơn là sống thực vật ở đây.
- Phòng 404, tầng bốn. Lên đến đó, chị tự giới thiệu với văn phòng y tá. Thang máy ở kia, bên tay trái chị. Chúc chị một buổi chiều vui vẻ.
Cloé bấm thang máy, nhưng lúc nó đến, cô lại rẽ sang thang bộ. Có lẽ là để có thêm thời gian. Trì hoãn thời hạn.
Đến tầng bốn, hổn hển thở vì trèo thang vất vả, cô đi tìm cái văn phòng y tá trứ danh kia.
Ngay lập tức, Cloé bị sốc. Bên ngoài và sảnh vào thân thiện bao nhiêu, thì tầng này bẩn thỉu bấy nhiêu. Sàn nhà nứt nẻ, lớp sơn tường tróc lở, trần nhà hư hỏng. Và một thứ mùi khủng khiếp, pha trộn giữa mùi súp hâm nóng và thuốc sát trùng, khiến cô nôn nao... Thật là một nơi mạt hạng!
Cô dừng lại trước cửa phòng, hắng giọng để báo mình đang có mặt. Hai y tá đang tranh luận bên một cốc cà phê và một trong số họ lại gần Cloé mà không thèm che giấu là cô làm phiền họ.
- Tôi đến thăm Lisa Beauchamp.
- Elisabeth? Chị là người nhà à?
Ánh mắt nghi ngờ.
- Tôi là chị gái.
- Cô đến thăm không báo trước.
Từ khi nào ta phải hẹn trước để được thăm em gái nhỉ?
- Cô ấy ở trong phòng chứ?
- Đương nhiên! Thế chị muốn cô ấy ở đâu? Cuối hành lang, phòng 404.
Cô y tá quay lại với cốc cà phê, Cloé tiếp tục cuộc hành hương đau đớn.
Tòa nhà quá nóng, cô chấm mồ hôi trên trán trước khi đến đoạn không thể quay lại. Sau khi hít một hơi dài, cô gõ vào cánh cửa và bước vào, không chờ câu trả lời.
Dù thế nào, cũng chẳng bao giờ có câu trả lời.
Cloé đứng sững trên ngưỡng cửa.
Lisa... Được đặt trên một chiếc ghế phô tơi cũ bọc giả da, đầu ngoẹo sang một bên, ánh mắt nhìn mông lung, đôi môi hé mở.
- Chào em, Lisa, chị đây.
Giọng cô run rẩy, tim cô bắt đầu vượt quá tốc độ cho phép. Cô chậm chạp tiến lại gần, cảm giác khó chịu tăng dần theo mỗi bước chân.
Đồ ăn thừa của bữa trưa vương vãi trên chiếc áo ngủ cũ mèm của Elisabeth, người đang bị bỏ quên trên ghế phô tơi. Cloé đột ngột hiểu ra tại sao cô y tá tỏ ra khó chịu trước cuộc viếng thăm không báo trước này.
- Chúa ơi, cô thì thầm và chặn một tay lên miệng.
Bị chặn đứng trước cảnh tượng kinh khủng đó, cô không thể bước thêm. Mùi trong phòng này còn tệ hơn trong hành lang, và nhiệt độ ít nhất cũng phải là 30 độ. Cloé cởi áo khoác để không bị ngạt thở và bỏ nó trên chiếc giường lộn xộn, trải lớp ga bẩn thỉu. Cuối cùng, cô cũng đủ sức để đến bên Lisa, cúi xuống và hôn lên trán em gái.
- Chào em gái.
Cô mở cửa sổ, lấy một cái ghế và ngồi đối diện với chiếc ghế phô tơi. Cô cách Lisa chưa đầy một mét, hi vọng ánh mắt em sẽ bắt gặp ánh mắt cô. Nhưng nó lướt qua trước mặt mà không hề nhìn vào cô. Như thể cô cũng là một phần của khung cảnh xấu xí này.
- Em nghe chị nói không?
Cô tóm lấy tay em, nó lạnh đến kì lạ, nắm tay em trong tay cô. Mong muốn đến tuyệt vọng là tiếp xúc được với cõi hư vô.
- Chị biết là đã lâu chị không đến thăm em, nhưng chị ở xa. Điều đó không ngăn cản chị luôn nghĩ đến em, Lisa của chị.
Nghĩ đến em.
Từng ngày, từng phút, từng giây. Thậm chí chị còn không nhận ra
Mơ về em, từng đêm.
Cô không thể rời mắt khỏi sự bẩn thỉu khiến em gái cô trở nên xấu xí. Không thế chịu nổi nữa, cô quay lại nghiêng người ra cửa sổ. Cố gắng kìm nén nước mắt, cô để ánh mắt mình nghỉ ngơi trên công viên xanh biếc.
Mày sẽ làm được, Cloé, đừng có nực cười thế!
Cô bước lại gắn Lisa và mỉm cười, chỉ có điều môi cô run lên, trong khi mắt long lanh nước.
- Chị sẽ thu xếp chuyện này, em đừng lo.
Cô dò xét phòng tắm, khoảng không gian chật hẹp bốc mùi tù túng, ẩm ướt và mùi nước tiểu. Chắc là bị bỏ không dọn dẹp từ nhiều ngày nay. Cô quyết định sẽ để dành cơn giận dữ. Điều quan trọng là Lisa.
Cô quay lại bên em gái, trưng sẵn một nụ cười. Che giấu nỗi kinh tởm.
Rốt cuộc, thì cô cũng giống như nơi này.
- Chị sẽ giúp em tắm! Nóng thế này, chị tin chắc là em muốn tắm chết đi được.
Đã lâu rồi Lisa không thể đi được nữa. Nói cũng không.
Đã lâu rồi, Lisa đã ra đi.
Cloé liền quàng tay qua nách và đầu gối, chật vật bế em gái lên. Ấy thế nhưng em cô chẳng nặng là bao. Nhẹ như một tấm vải nhàu, bất động như một mẩu củi khô. Bị bẻ gãy.
Cloé cứ thế bế em đến tận phòng tắm và đặt em xuống một chiếc ghế nhựa nằm dưới vòi tắm. Cô cởi chiếc áo ngủ nhưng sợ không dám nhìn. Ngại ngùng khi cởi quần áo của chính em gái mình. Nhưng nói cho cùng, Lisa chỉ có 8 tuổi. Vẫn và luôn là một bé gái.
Thêm một cú sốc cho Cloé: em cô gầy khủng khiếp, giơ xương, và rất nhiều vết bầm tím trên cánh tay, trên đùi, ở bụng, ở sườn...
Rồi cô cởi chiếc bỉm lót căng mọng và vứt vội vào thùng rác. Tim cô quặn lên, cô thấy người lảo đảo. Cái nóng, cái mùi và phải nhìn thấy thân hình gầy giơ xương, bị hủy hoại của em gái. Chống một tay vào tường, Cloé cố gắng bình tĩnh lại.
- Không phải lúc để ngất, chết tiệt!
- Sẽ ổn thôi, Lisa của chị ạ...
Sẽ ổn thôi, Cloé ạ.
Cô bỏ giày trong phòng ngủ rồi quay vào trong góc dùng làm phòng tắm, như thể đi lên trường đấu. Chỉ có điều cô đang đấu với chính mình.
Cô xem lại nhiệt độ nước rồi xả vòi lên hai chân Lisa, em cô không có phản ứng gì. Cô liền xả dần dọc thân hình bầm dập nhưng an nhiên đó. Và đột nhiên, cô nghĩ vừa nhìn thấy mắt em gái. Trong một khoảnh khắc, cô có cảm giác em gái đang nhìn mình.
Chắc là không, hẳn là Cloé đang mơ.
Tắm xong, cô bọc Lisa vào một chiếc khăn tắm to và sạch, chắc là do mẹ mang đến, rồi đặt em xuống giường.
- Chết tiệt! Từ bao giờ họ không thay ga?
Vào giờ này, không có chuyện vẫn mặc áo ngủ. Cloé liền chọn một chiếc váy trắng và nhẹ, một chiếc gi lê màu xanh và bắt đầu thao tác, mặc quần áo cho em gái như thể đang mặc cho búp bê.
Một con búp bê có kích thước như người thật, nhưng người ta đã quên vẽ cho một nụ cười, một tương lai.
Rồi Cloé lau chiếc ghế phô tơi, gói đống quần áo bẩn vào một chiếc túi nhựa. Từ dưới đáy ngăn kéo bàn đầu giường, cô lôi ra một chiếc lược để hoàn tất việc sửa soạn.
Cô ngồi trên giường, ôm Lisa trong tay. Thật thích khi được ôm sát thân thể đó vào thân thể cô.
Da thịt của cô, máu mủ của cô.
Tội lỗi của cô.
Cô chải mái tóc ngắn và lởm chởm, cố gắng tạo cho nó một vẻ nữ tính. Cô nhớ mái tóc dài tuyệt đẹp mà tất cả các bé gái đều ghen tị với Lisa.
Cô đặt em nằm xuống giường, ngắm nghía thành quả: Elisabeth đã xinh xắn hơn rất nhiều. Và nhất là, khuôn mặt em cô có vẻ thư thái.
- Chị sẽ quay lại, Cloé thì thầm.
Trong hành lang, cô nhìn thấy một chiếc xe lăn bỏ không. Cô liền kín đáo lấy nó, đặt em gái vào, phủ lên một tấm chăn nhẹ rồi đẩy ra khỏi cái nơi không thể chịu đựng này.
Ấy thế nhưng em cô đang sống ở đó. Mỗi ngày.
Cloé nghĩ đến ngôi nhà rộng rãi và xinh đẹp của mình, tim cô lại bấn loạn lần nữa.
Mình là một con khốn. Một kẻ ích kỉ. Mình chẳng ra gì. Mình có thể nói dối lâu dài. Với tất cả mọi người, với cả bản thân mình. Nhưng sự thực thì mình chẳng ra gì!
- Ta sẽ đi dạo, em gái ạ!
Cloé tránh không đi qua trước văn phòng y tá, mà đi về phía thang máy chở hàng ở cuối hành lang. Thangmáy dành riêngcho nhân viên.
Ngày hôm nay, nó dành cho Lisa và chị gái cô ấy.
Hai người đi qua sảnh ra vào và cuối cùng cũng ra đến công viên, nơi Cloé ra sức tận hưởng không khí trong lành và mát mẻ. Một bữa tiệc. Hôm nay, mặt trời tỏa sáng cho hai chị em.
- Ở bên ngoài thật thích, phải không?
Hai chị em cắt ngang con đường có những người như thế cứ ngồi mãi, rẽ vào những con đường nhỏ trải nhựa uốn lượn dưới những bóng cây to. Tiếng chim hót chào đón họ, liệu Lisa có nghe thấy không?
Tất nhiên là em cô có nghe thấy. Nhìn thấy hết, nghe thấy hết.
Chỉ là em cô không thể phản ứng được. Không còn khả năng. Bị giam cầm trong một chiếc quan tài.
Cứ thế, hai chị em đi rất lâu, không biết mình đang đi đâu. Giá như họ có thể quay lại quá khứ. Tìm thấy con đường bí mật dẫn họ quay lại hai mươi sáu năm về trước, chính xác. Vài giây trước khi...
Họ men theo một chiếc hồ nhỏ phủ đầy rêu, trên đó bập bềnh ba bốn bông súng đã tàn. Cloé ngồi xuống một chiếc ghế, đặt chiếc xe của Lisa ngay bên cạnh.
- Em có thích ở đây không? Dễ thương, nhỉ? Và dễ chịu hơn ở phòng em.
Cloé quay đầu, đăm đăm nhìn vào làn nước xanh đang gợn sóng lăn tăn trong một làn gió nhẹ thoảng qua.
- Em biết không, chị đến ở nhà ba mẹ vài ngày. Chị cần tìm lại đôi chút tĩnh lặng... Cần tìm lại gốc rễ của mình, có lẽ thế! Cloé khẽ cười, cổ họng cô nghẹn lại. Cần đối mặt với sự thật, hẳn là thế. Sự thật mà chị đã dốc sức để che đậy mỗi ngày. Từ suốt hai mươi sáu năm nay.
- Thật ra là chị trốn về nhà. Giá như em biết được chị đã phải trải qua những gì, thời gian qua... Chị... Có kẻ muốn hại chị. Chuyện đã bắt đầu bởi một gã đi theo chị trong phố, thế rồi...
Thế rồi, Cloé nói không ngừng. Như thế thật dễ dàng để tâm sự với một người không thể trả lời ta. Thú nhận những nỗi sợ hãi với một người không thể phán xét ta.
Cloé để một tay lên chân Lisa, nhưng không thể nào nhìn em gái. Đối diện với sự thiếu vắng mà cô phải chịu trách nhiệm.
- Chị không biết có phải chị bị điên không, hay... hay là thật sự có kẻ tìm cách khiến chị hóa điên! Chị sợ đến chết đi được, Lisa ạ!
Cô cảm thấy nước mắt trào lên, liền lấy mu bàn tay quệt. Rồi cuối cùng, cô cũng quay đầu về phía Lisa. Lần này, Cloé không mơ: em gái đang nhìn cô với đôi mắt to màu hạt dẻ. Ánh mắt không chỉ lướt qua một cách ngẫu nhiên: nó dành cho cô, cô tin chắc như thế.
Và vô cùng xúc động. Đến ngạt cả thở.
- Lisa?
Em cô không trốn tránh, mà vẫn tiếp tục nhìn cô chăm chăm từ thẳm sâu nỗi cô độc, như thể bỗng nhiên sức sống quay trở lại, trồi lên. Cloé tóm lấy bàn tay em, áp nó vào tim mình.
- Em nhận ra chị sao? Là chị Cloé đây! Ra hiệu cho chị đi, chị xin em!
Nhưng sức sống lại bị xóa nhòa. Sự trống rỗng lại từng bước nắm quyền
- Lisa?... Lisa!
Quá muộn rồi, em cô đã lại ẩn mình vào trong pháo đài của riêng em. Nơi không ai có thể theo vào. Cloé hôn tay em, giữ nó trong tay mình rất lâu.
Rồi, cả hai chậm rãi quay trở về trung tâm.
Cloé không thể nhầm được: Lisa đã trở lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Lisa đã nghe thấy cô, đã hiểu cô.
Không thể tưởng tượng điều đó khiến cô dễ chịu đến thế nào.
Hai người quay lên căn phòng nơi mùi khó chịu đã tan loãng đi đôi chút. Cloé đặt Lisa nằm lên giường, nhưng có lẽ em cô thích ngồi trên ghế phô tơi hơn chăng? Làm sao mà biết được?
Cuối cùng, cô hôn lên trán em, vuốt ve khuôn mặt em.
- Chị sẽ quay lại, cô thì thầm. Chị hứa với em... Sớm thôi.
Một lần nữa, ánh mắt họ bắt được nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Và Cloé hiểu rằng em gái cô rất vui khi gặp cô.
Trong khi lẽ ra em cô phải nguyền rủa cô. Căm thù cô.
Cô ôm siết em trong vòng tay, một lúc lâu, thi thầm điều gì đó vào tai em.
Rồi Cloé rời khỏi phòng, vừa nhẹ nhõm vừa có cảm giác bỏ rơi. Nhưng trước khi ra về, cô có chuyện cần xử lý.
Cô dừng lại trước văn phòng nơi các y tá vẫn đang tranh luận sôi nổi.
- Tôi có thể nói chuyện với các cô không?
- Có chuyện gì thế hả chị?
- Tôi vừa đến thãm em gái tôi và tôi muốn nói với các cô rằng như thế này là không thể chấp nhận được! Ở đây có mùi kinh khủng và nóng ít nhất là 30 độ!
- Thế thì sao? Đâu phải lỗi của chúng tôi nếu hệ thống sưởi bị chỉnh sai, đúng không?
- À thế à? Thế các cô có nhận thấy là trong phòng đó có cửa sổ không?
Thỉnh thoảng mở nó ra thì các cô mệt nhọc lắm à? Chuyện đâu có phức tạp gì. Nó phải nằm trong nhiệm vụ của các cô chứ!
Mặt cô y tá càng đanh lại. Cô ta đứng sững trước mặt Cloé, hai tay chống nạnh, mắt ánh lên vẻ hận thù.
- Hết chưa, thưa chị?
- Không, còn chưa hết đâu! Cloé hét lên. Trong phòng thứ gì cũng bẩn, đúng là một cái ổ nhiễm bệnh! Tôi còn phải tắm cho Lisa nữa đấy!
- Thế thì sao? Cô ta đái dầm là do lỗi của tôi à?
Cloé điên cuồng muốn cho cô ta một cái tát.
Thế thì sao? Tao muốn cho mày một cái tát là do lỗi của tao à?
- Các cô ở đây làm gì? Cô gầm lên. Các cô không xấu hổ khi để con bé trong tình trạng đó sao?
- Chị định dạy khôn chúng tôi à? Tắm là ba lần mỗi tuần. Dọn dẹp vào buổi sáng. Chị đến không đúng lúc. Phải nói là chị không hay đến đây!
Bây giờ là những cú đấm vào phần từ thắt lưng trở xuống.
- Chuyện đó thì liên quan gì đến các cô? Cloé hét lên. Thế còn tất cả những vết thầm tím trên người em tôi? Là các cô, đúng không? Tôi chắc chắn là các cô đối xử tệ với em ấy!
- Chị ăn nói cho cẩn thận! cô nàng mặc áo blu trắng nổi khùng. Cô ta có vấn đề về lưu thông máu. Chuyện bình thường, khi mà ta chẳng bao giờ vận động!
- Cô nghĩ tôi là một con ngốc à? Tin tôi đi, mọi chuyện không trôi qua thế này được đâu. Giám đốc của cái ổ chuột này đâu?
- Bà giám đốc hôm nay không có ở đây, thưa chị. Nếu muốn gặp bà ấy, phải có hẹn trước.
- Tôi không cần hẹn trước. Tôi đòi gặp bà ta ngay lúc này!
- Chị chẳng có quyền gì mà đòi hỏi cả! Nếu chị không thôi gây sự, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!
- Tốt lắm. Các cô ăn nói như thế, ngày mai tôi sẽ quay lại gặp giám đốc của các cô. Rồi các cô sẽ phải tiếc nuối vì đã gặp tôi.
Cô y tá đóng sầm cửa trước mũi cô, và Cloé đứng bất động một lát trước bức tường bằng kính đó, tức giận bừng bừng.
Cô quyết định đi theo lối ra, và khi đi qua một căn phòng để mở cửa, cô thoáng thấy một bà già bị trói vào giường, hoàn toàn trần truồng. Và đang kêu cứu bằng giọng đều đều.
Cloé bỏ trốn, gần như chạy xuống cầu thang và qua sảnh. Cô trèo vào xe nhưng không nổ máy. Đưa mắt tìm kiếm cửa sổ phòng của Lisa.
Nước mắt làm nhòa hết mắt cô, cô không còn nhìn thấy gì hết.
Có, một bé gái 8 tuổi đang mỉm cười, đang cười, đang tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.
Một bé gái 8 tuổi đang có cả một tương lai phía trước.
Đơn giản là một cuộc đời.