Chương 27
Tiếng cười của Lisa... Tiếng hét của em khi em rơi trong khoảng không và nát bẹp dưới chân chị gái.
Tiếng hét của Cloé khi cô mở mắt. Muộn giờ.
Phải nói thêm lần nữa là cô đã dễ dãi, lại uống thêm một trong số những viên thuốc ngủ kì diệu đó. Bởi vì đến 2 giờ sáng, cô vẫn chưa ngủ được. Như thể giấc ngủ đã vĩnh viễn bỏ rơi cô.
Cô vươn vai, máy móc tìm kiếm thân thể của Bertrand bên cạnh. Nhưng anh không có ở đó.
Tối nay, hẳn là thế. Đêm mai, cô hi vọng thế. Cô chờ anh.
Nếu anh ở đây, cô sẽ có thể ngủ mà không cần bất cứ trợ giúp nào. chính lúc này, cô đưa ra quyết định.
- Tối nay, mình sẽ bảo anh sống với mình. Tối nay sẽ là một tối quan trọng..
Cloé ngạc nhiên bởi điều cô vừa thì thầm. Cô bỗng tự hỏi phải chăng mong muốn của cô chỉ đơn thuần là kết quả của sự sợ hãi. Có một người đàn ông trong nhà để đẩy Cái Bóng ra xa cô? Không, tất nhiên là không. Mong muốn của cô không liên quan gì với gã quái vật đang lảng vảng xung quanh cô. Cô chỉ có mong muốn là Bertrand ở gần cô vì cô nhớ anh. Cũng có thể vì cô khát khao một sự ổn định. Cô đang già đi, hẳn thế.
Tạo thành một cặp đôi, một cặp đôi thực sự. Có những dự định, chia sẻ mọi thứ, kể cả những điều thường ngày.
Cô biết điều đó nguy hiểm thế nào. Nhưng cô cũng biết rằng Bertrand rồi sẽ mệt mỏi bởi mối quan hệ kiểu chương hồi và mong manh này.
Tất nhiên, có thể anh sẽ lưỡng lự. Thậm chí anh có thể từ chối. Nhưng ít ra, anh cũng sẽ nhận thấy cô gắn bó với anh đến thế nào. Và sau đó có thể sẽ chấp nhận, một khi đã suy nghĩ kĩ.
Tin chắc với quyết định của mình, Cloé chui ra khỏi chăn và kéo những tấm rèm mờ đục ra, nhìn thấy nền trời xám xịt đang chưa muốn sáng. Dạ dày cô hơi nóng, Caro vẫn luôn là một đầu bếp thảm hại! Nhưng thị hiếu của cô về đàn ông thì ngược lại, càng ngày càng được cải thiện. Vơ vẩn nghĩ về Quentin, gã này hơi tối tăm, hơi bí ẩn. Không đẹp trai lắm, nhưng còn lâu mới xấu. Hấp dẫn, chắc chắn thế.
Cloé vớ lấy chiếc áo choàng ngủ, khoác lên làn da lạnh lẽo vì thiếu vắng. Chính lúc đó, có vật gì đó thu hút ánh mắt của cô. Trên chiếc bàn đầu giường, cô đã bỏ đôi khuyên tai và chiếc nhẫn khi về nhà đêm qua. Xung quanh đó, tạo thành một trái tim, là chiếc vòng cổ đồng bộ lấp lánh. Cloé run rẩy cầm lên.
- Chúa ơi, cô thì thầm.
Không thể có chuyện cô không nhìn thấy nó tối qua.
Cô khẽ ngã xuống giường, chăm chăm nhìn vào thứ đồ trang sức đang ánh lên trong lòng bàn tay.
- Hoặc mình điên thật rồi, hoặc là...
Hắn đã đến đây. Trong khi mình đang ngủ.
Một lần nữa, cô không biết giả thuyết nào kinh khủng hơn.
Cloé thả cho chiếc vòng trượt giữa các ngón tay và rơi xuống chân cô. Một con rắn dài lấp lánh, độc địa.
Báo trước cái chết.
⚝ ⚝ ⚝
Ban đêm ở khu cấp cứu của một bệnh viện lớn giống như một nhà máy khổng lồ.
Gomez ngồi trên một chiếc ghế băng bằng nhựa đen, trong một hành lang xám xịt, nhìn mà không thấy gì từ vũ điệu không ngừng nghỉ của những chiếc áo blu trắng. Duy nhất nhảy múa trong đầu anh là hình ảnh Laval bị đâm, bị cán dưới chiếc xe đó. Thân hình bất động, đôi chân vỡ nát. Hộp sọ mở toang, đôi mắt nhắm nghiền.
- Alex? Tại sao cậu không gọi tôi sớm hơn?
Gomez ngẩng đầu lên khi nghe giọng nói quen thuộc đó. Maillard đang đứng trước mặt anh.
- Cậu có bị thương không?
Viên thiếu tá máy móc đặt một ngón tay lên chiếc băng quấn quanh thái dương, nơi chiếc báng súng đập vào không thương tiếc.
- Không sao cả.
- Laval thế nào?
- Cậu ấy đang chết.
Bị sốc, Maillard thả mình xuống cạnh anh.
- Kể đi, anh ra lệnh sau một hồi im lặng.
- Tôi không thể...
- Tôi đã cử nhóm của cậu đến nhà Nikolle.
Gomez chẳng còn chút hi vọng nào.
- Hắn chuồn rồi, viên cảnh sát khẳng định. Cùng với vũ khí và hành lý. Bay biến.. Chắc là đang trên đường về nước hắn. Còn về phần Bashkim, tôi nghĩ hắn cũng làm như thế. Mọi người đã khám xét căn hộ của Nikolle, tất nhiên, vì biết đâu hắn vội vàng mà quên thứ gì hay ho. Nhưng tôi không ảo tưởng lắm.
Mặt viên thiếu tá méo xệch vì lo lắng và căm thù. Laval sẽ chết. Mà chẳng được tích sự gì.
Cú thứ hai. Gần dữ dội bằng cú thứ nhất. Đủ để kết liễu anh.
Tuy nhiên, tim anh vẫn đập. Rốt cuộc thì anh phải làm gì mới khiến nó dừng lại được đây?
- Lẽ ra cậu không nên nhận lại công việc sớm thế, Maillard nói, như thể đang tự nói với chính mình.
- Anh nghĩ là tôi phải chịu trách nhiệm?...
- Kẻ phải chịu trách nhiệm là Bashkim. Chính hắn đã lái xe, đúng không?
- Anh nói đúng, chính tôi là thủ phạm, Gomez thì thầm. Tất cả là lỗi của tôi.
- Không, nếu theo cách đó, thì là lỗi của tôi, viên trung tướng thở dài.
- Anh chẳng biết gì hết! Gomez hét lên. Anh không có ở đó khi mà...
- Chính tôi là thủ phạm, Maillard vẫn khăng khăng. Lẽ ra tôi không nên để cậu quay lại sớm thế, sau khi...
- Thôi đi! Alexandre dữ tợn cắt ngang. Tôi đã giết thằng nhóc đó.
Anh đứng dậy, viên cảnh sát trưởng vẫn ngồi sững sờ trên ghế.
- Tôi đã giết cậu nhóc này, Gomez lạnh lùng nhắc lại. Và tôi chẳng có gì để bào chữa cả.
Trừ việc tôi mới là người tôi muốn giết.
Thần chết không phải là một cô gái dễ dãi. Nó từ chối những người muốn nó, dâng hiến cho những người xua đuổi nó.
Gomez lại ngồi xuống, áp chiếc đầu đau đớn vào tường. Giá như nó có thể nổ tung, nổ bùng. Để não anh trải đầy những bức tường xám của cái hành lang đáng nguyền rủa này.
Maillard lưỡng lự mấy giây, rồi cuối cùng đặt tay lên vai Alexandre.
- Đừng suy sụp, làm ơn đi! Người của cậu sẽ đến, họ không cần điều đó đâu.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé vẫn ngồi trên giường. Thậm chí cô còn không mặc quần áo cũng không đi lấy cà phê. Cô nhìn từng phút nhảy nhót trên chiếc đồng hồ báo thức. Những con số màu đỏ chẳng còn có ý nghĩa gì nhiều.
Hắn đã đến, trong khi mình đang ngủ.
Rốt cuộc cô đã lựa chọn kết luận đó. Có thể đỡ kinh hoàng hơn là hóa điên.
Hắn đã đến, vào tận phòng ngủ của mình. Trong khi mình đang ở đây. Mê mệt vì thuốc ngủ.
Có lẽ hắn đã chạm vào mình.
Tất nhiên là hắn đã chạm vào mình.
Một cơn rét run dài dằng dặc khiến làn da cô buốt giá. Cảm giác kinh khủng.
Cảm giác bị hãm hiếp.
Hãm hiếp trong nhà cô, ở nơi kín đáo nhất. Xâm phạm giấc ngủ của cô, những giấc mơ của cô.
Thậm chí cô còn không nghĩ đến việc kiểm tra xem trong nhà có ai không. Bằng bản năng, cô biết rằng hắn không còn ở đây nữa. Rằng hắn đã ra đi trước khi cô thức dậy. Nhưng cô cũng biết rằng hắn sẽ lại đến.
Rằng hắn sẽ không ở lại. Điều duy nhất mà cô không biết, đó là hắn muốn gì.
Khiến cô mất thăng bằng? Sát hại cô?
Cô lấy khẩu P38, giữ nó trên đầu gối. Từ giờ trở đi, cô sẽ để nó dưới gối hàng đêm. Trừ khi Bertrand có ở đây, tất nhiên.
Nhưng có chứ, anh sẽ ở đây.
Hi vọng cuối cùng.
Cloé đột nhiên nhớ ra là cô còn có công việc. Rằng ở đâu đó, người ta đang chờ cô.
Nhưng không còn nhớ làm thế nào để đủ sức đến đó. Thế nên cô vẫn ngồi bị giam cầm trong căn phòng ngủ.
Tù nhân của Cái Bóng.
⚝ ⚝ ⚝
Trở thành tù nhân của bệnh viện này, của những hành lang vô tận này, Gomez không thể trở về nhà. Như thế là bỏ mặc Laval, là kí bản án tử hình.
Dù thế nào, anh cũng không còn biết phải đi đâu.
Đến văn phòng ư? Cảm giác tội lỗi và nỗi xấu hổ sẽ ngăn cản không cho anh vượt qua những bức tường của trụ sở cảnh sát.
Về nhà ư? Ngay cả căn hộ của hai vợ chồng đối với anh cũng chỉ còn là nơi trú ngụ không có ý nghĩa gì.
Nơi ẩn náu duy nhất mà anh mơ ước, đó là trong vòng tay cô. Nhưng cô không còn ở đó. Đã tan thành khói.
Tất cả con người cô chỉ còn là thế. Tất cả những gì họ trải qua đã kết thúc như thế.
Nói tóm lại là bình thường. Cái chết là điểm cuối duy nhất cho đến khi chứng minh được điều ngược lại.
Chỉ có điều nó đến sớm hơn dự kiến.
Ở đâu đó, không xa anh, cậu Nhóc đang chiến đấu. Kháng cự. Cậu ta muốn sống, Gomez biết thế. Giống như có một sợi dây vô hình liên kết họ. Tuy nhiên, các bác sĩ tỏ ra bi quan về các cơ may của cậu. Đa chấn thương, trong đó có chấn thương sọ não, vết thương hở ở chân, lồng ngực lõm sâu. Không kể đến hai đốt sống bị vỡ, các cơ quan nội tạng bị vỡ... Thật kì diệu là cậu ta vẫn còn sống.
Một điều khủng khiếp, có lẽ thế.
Bởi vì nếu cậu ta từ cõi chết quay lại, chắc là sẽ giống thực vật hơn là giống con người.
Gomez nuốt thứ chất lỏng được gọi là cà phê, mua ở máy bán hàng đặt ở sảnh vào.
Anh vẫn chưa thể vào thăm cậu Nhóc. Có lẽ như thế lại tốt hơn.
Thế nên anh lại ngồi xuống chiếc ghế, thoáng nhìn thấy cấp phó của mình ở đầu hành lang. Đại úy Villard ngồi xuống cạnh anh, không chào.
- Có gì mới không?
- Không.
- Chắc là sáng mai chị cậu ấy sẽ đến, Villard thông báo. Chị ấy sống ở Nouvelle-Calédonie, sẽ đáp chuyến bay sớm nhất.
- Thế còn bố mẹ cậu ấy? Alexandre lo lắng hỏi.
- Bố cậu ấy chết rồi, mẹ đang trong bệnh viện... Bệnh Alzheimer. Thậm chí bà ấy còn không nhớ cậu ta nữa.
Gomez nhận ra rằng anh hầu như không biết gì về Laval.
- Cậu ta có bạn gái chứ?
- Tôi không nghĩ thế, Villard trả lời. Dù thế nào, cậu ta cũng chẳng bao giờ nói về chuyện đó, và cũng không có ai xuất hiện.
Mình là thằng khốn kiếp nhất trong những thằng khốn kiếp. Một thứ rác rưởi, cũng chẳng khác gì Bashkim.
Gomez nhớ đến cậu chuyện tình đẹp đẽ, được kể xen giữa hai cốc bia tại quán rượu. Một câu chuyện hoang đường, hẳn là thế, được bịa ra để khiến anh vui. Vì cậu Nhóc quan tâm đến anh. Cậu ta thật độ lượng. Thông minh và vui tính.
Một chàng trai tốt. Và mình đã giết cậu ta.
- Anh nên về nhà đi, viên đại úy nói thêm.
Anh ta không bảo anh quay về văn phòng. Họ không còn cần anh nữa.
- Để làm gì?
- Thế anh ở lại đây làm gì? Anh định làm cậu ấy hồi tỉnh bằng cách ngồi mốc lên trong hành lang này à?
Alexandre nghiến răng, mặt anh càng đanh lại.
- Để cho tôi yên.
Thế là, không có lời tuyên chiến, mà tấn công luôn. Trận tấn công mà Gomez đã chờ đợi từ lâu.
- Điều gì đã khiến anh ra tay trong điều kiện tối qua? Tại sao anh không gọi chúng tôi? Anh điên rồi hay sao?
Lần này, hai bàn tay viên thiếu tá đã biến thành những nấm đấm.
- Tôi vẫn điên mà.
- Có lẽ thế. Nhưng trước đây, anh không đùa giỡn với mạng sống của cấp dưới.
- Biến đi.
Villard đứng dậy, nhìn cấp trên vừa tức giận xen lẫn buồn bã.
- Anh điên rồi, Alex ạ.
- Biến đi, tôi nói rồi mà.
Đến lượt Gomez đứng dậy, đánh giá đối thủ. Ý thức được là mình không đủ tầm đối mặt với viên thiếu tá, Villard từ bỏ cuộc chiến. Dù thế nào, có đấm vào mặt anh cũng không khiến Laval hồi tỉnh lại được.
- Ngày mai tôi sẽ quay lại. Tôi chịu trách nhiệm thay thế. Nếu có gì mới, hãy gọi cho tôi. Kể cả là tin xấu và vào nữa đêm.
- Tất nhiên, Gomez chấp thuận.
Anh nhìn cấp dưới đi xa dần, những muốn kéo lại, muốn xin lỗi. Nói với anh ấy rằng cả anh, anh cũng đau đớn đến mức nào.
- Thiếu tá?
Alexandre quay đầu về phía bác sĩ đã lặng lẽ lại gần anh.
- Anh có thể gặp cậu ấy đôi chút, nếu anh muốn.
Tim anh lồng lên. Thế mà anh tưởng cậu ta đã chết.
Họ bước vào một trong số những hành lang, rồi lại một hành lang nữa.
- Tôi muốn báo trước cho anh, thiếu tá ạ, là anh có thể bị sốc đấy.
- Tôi ở với cậu ấy lúc xảy ra chuyện, Gomez nhắc.
- Nhưng bây giờ còn tệ hơn, bác sĩ thông báo. Thế nên anh phải vững vàng nhé.
Bác sĩ mở một cánh cửa, Gomez đi theo ông.
- Không vào trong được, anh có thể nhìn cậu ấy qua cửa kính.
Gomez lại gần vách ngăn bằng kính và bỗng hiểu ra điều bác sĩ muốn nói.
Tệ hơn, đúng thế.
Thậm chí là kinh khủng.
Không thể nhận ra Laval nữa. Mặt anh không còn giống gì nhiều với khuôn mặt người. Biến dạng, đáng sợ. Mặt của một người chết đuối được vớt lên sau mười lăm ngày. Bao quanh bởi những thứ đồ đạc kì lạ, những chiếc kim cắm vào hai tay, một cái ống thọc sâu vào họng, cậu Nhóc giống như một đống thịt bị lột da. Một phần thân trên bị băng bó nhấp nhô theo nhịp của chiếc máy.
- Cậu ấy... có đau không? Gomez thì thầm.
Bác sĩ cũng đang quan sát bệnh nhân. Với sự thờ ơ không thể thiếu.
- Cậu ta đang hôn mê. Tôi thực sự không thể nói với anh được. Dù sao, chúng tôi cũng đã làm những việc cần thiết để giảm nhẹ nỗi đau đớn.
- Nếu thoát được... cậu ấy sẽ... sẽ thế nào?
- Cả điều này, tôi cũng không thể nói được. Điều duy nhất chắc chắn, là cậu ta sẽ không bao giờ đi lại được bình thường nữa. Chúng tôi đã buộc phải...
Gomez nhắm mắt lại. Rồi mở ra ngay. Anh phải nhìn cậu ấy. Đối mặt.
- Chúng tôi đã buộc phải cắt một chân, bác sĩ nói tiếp. Đến đầu gối. Liên quan đến các di chứng khác, phải chờ cậu ấy tỉnh dậy thì mới xác định được. Nhưng tôi không giấu cậu rằng cơ hội cậu ta trở lại rất mong manh. Tuy nhiên, không có gì là tuyệt vọng cả. Cậu ta còn trẻ, có sức khỏe tốt... Đúng hơn là đã từng có sức khỏe tốt, ý tôi là thế. Một cơ thể chắc chắn. Thế nên, điều kì diệu có thể xảy ra.
Đã lâu lắm rồi Alexandre không còn tin vào những điều kì diệu nữa.
- Tôi phải đi đây. Anh có mười phút. Sau đó, đề nghị anh quay ra hành lang để không ảnh hưởng đến việc chữa trị. Dũng cảm lên, thiếu tá.
Gomez vẫn đứng sững sờ sau cửa kính. Anh áp hai bàn tay lên đó, rồi áp cả trán.
- Bám chắc vào, Nhóc. Đừng chết, xin cậu đấy.
Nước mắt trào, xẻ một đường tình người trên khuôn mặt bằng đá.
- Tôi xin cậu tha lỗi... Cậu nghe thấy không? Đúng, tôi biết cậu nghe thấy. Đó không thực sự là lỗi của tôi, cậu biết đấy. Là do Sophie. Không, tôi không có lý do gì cả, cậu nói đúng. Tôi những muốn được ở vào chỗ của cậu biết bao!
- Anh ơi, không nên ở lại đây đâu, một giọng nữ ra lệnh.
Cô y tá nắm lấy vai anh, dẫn anh ra phía cửa. Anh để mặc cô, không thể phản đối dù chỉ một chút.
- Cô nghĩ cậu ấy có thể tha thứ cho tôi không?
Người phụ nữ nhìn anh với vẻ buồn bã. Cô mở cửa, nhẹ nhàng đẩy anh về phía lối ra.
⚝ ⚝ ⚝
Một làn gió nhẹ thổi lăn tăn làn nước xám xịt. Cũng xám xịt như bầu trời.
Cloé bước đi chậm rãi, dọc bờ sông, xa lạ với những tiếng động, với sự náo nhiệt, với cuộc sống.
Thỉnh thoảng, cô đưa mắt nhìn ra phía sau. Tất nhiên, cô sẽ không nhìn thấy hắn. Chính hắn là người lựa chọn có xuất hiện hay không. Hắn là người quyết định. Là người dẫn dắt cuộc chơi tàn sát này theo ý hắn.
Cô, chỉ là một con tốt, một con mồi, một con thú bị săn.
Đồ vật của hắn, đã là như thế.
Cô trốn khỏi nhà khi chuông đồng hồ báo giữa trưa. Không giây nào nghĩ đến việc đến văn phòng, không cả nghĩ đến việc gọi cho Pardieu. Quỷ tha ma bắt họ đi.
Ngược lại, cô đã gửi nhiều tin nhắn cho Bertrand và vẫn chờ anh gọi lại.
Anh sẽ đến ôm cô trong vòng tay. Trấn an cô, xoa dịu cô. Yêu cô.
Cô đã lấy xe, không có đích đến cụ thể. Đã lái xe một lát và đến đây một cách ngẫu nhiên. Trừ khi chính hắn, lại là hắn, đã dẫn cô đến tận đây.
Cô đã làm gì để phải chịu đựng chuyện này? Cô đã phạm lỗi gì để phải chịu hình phạt như thế?
Cô ngồi xuống một chiếc ghế dài, nhìn chiếc xà lan đầy đến tận miệng trôi qua.
Mình đã giết chết Lisa. Mình đã hủy hoại em gái, em ruột của mình. Người mà lẽ ra mình phải bảo vệ.
Thế nên chắc chắn mình đáng bị đau khổ.
⚝ ⚝ ⚝
Cuối cùng, Alexandre cũng bỏ trốn. Cần không khí. Khẩn cấp.
Hình ảnh Laval trên giường bệnh, hoặc giường liệm, không chịu tan biến đi. Nó lấp đầy những ý nghĩ của anh. Độc chiếm về đường nét, màu sắc, độ kinh hoàng.
Anh dừng xe, xuống thẳng hướng bờ sông Mame.
Đi bộ, hít thở.
Thế nhưng, không gì có thể an ủi anh. Khỏi lỗi lầm, khỏi nỗi đau, khỏi sự đau khổ.
Anh bước đi, giống một người máy, đầu đau nhức kinh khủng.
Chính lúc đó, cú sốc xảy ra.
Người phụ nữ đó, có vẻ cũng lạc lõng như anh. Ngồi trên một chiếc ghế dài.
Gomez đứng sững lại. Cô vô cùng giống với...
Anh có đang mơ không? Chẳng lẽ anh đã đến giai đoạn hoang tưởng rồi?
Một dấu hiệu? Một thông điệp?
Cô gái xa lạ kia đứng dậy, cầm túi và đi thẳng về phía anh bằng những bước chậm rãi. Thậm chí còn không nhìn anh.
Nhưng khoảnh khắc họ giao nhau, ánh mắt họ lướt qua nhau. Đôi mắt họ nặng nề, nỗi đau khổ gần như nhau, anh cảm thấy điều đó.
Gomez quay lại trong khi cô đi xa dần. Cô ta giống với Sophie đến nỗi anh suýt té xỉu.
Nhưng đó không phải là Sophie.
Chỉ là cái bóng của cô.
⚝ ⚝ ⚝
Đã gần 18 giờ khi Bertrand bấm chuông cửa, mặc dù có chìa khóa, anh vẫn thích báo trước. Cloé nhanh chóng mở cửa, náu mình trong vòng tay anh.
- Em rất mừng khi anh ở đây... Em nhớ anh, cô thì thầm.
Anh vuốt ve tóc cô, hôn vào cổ cô. Cô đóng cửa, cẩn thận xoay ổ khóa.
- Em ổn chứ? Bertrand lo lắng hỏi.
Cô không muốn nói gì với anh qua điện thoại, nhưng anh đã cảm thấy rõ là cô không ổn.
Cloé không trả lời, lại vòng tay ôm lấy anh.
- Công việc không tốt à?
- Em không đi làm, Cloé nhẹ nhàng thú nhận.
- Thế à? Tại sao? Em ốm à?
Cô cầm lấy tay anh, dẫn vào trong phòng khách.
- Anh muốn uống gì không? Cô hỏi.
- Có... Nhưng trước hết, nói anh nghe chuyện gì không ổn đã.
Cloé hít thật sâu, không rời mắt khỏi anh trong khi anh cởi áo khoác.
- Em rất muốn nói với anh, nếu anh hứa sẽ không nổi giận.
Cô lấy chai whisky, rót cho anh một cốc.
- Anh nghe đây.
- Hắn đã đến đây, đêm qua.
Khuôn mặt Bertrand lộ rõ vẻ khó chịu. Nhưng anh vẫn im lặng, chờ đợi đoạn tiếp theo.
- Hắn đã để một vật trong phòng ngủ của em, trong khi em ngủ. Một chiếc vòng cổ.
- Em muốn nói là em đã tìm thấy một thứ.. quà tặng?
- Không. Đó là một trong những đồ trang sức của em. Tối qua, em đã đến nhà Carole. Em đã tìm chiếc vòng đó khắp nơi. Em muốn đeo nó. Anh biết đấy, cái vòng cổ bằng vàng trắng mà em thường đeo.
- Thế thì sao?
- Em không tìm thấy nó đâu cả. Em đã lục tung cả nhà. Và sáng nay, nó ở kia. Đặt trên bàn đầu giường, rất rõ ràng. Tạo thành hình trái tim.
Bertrand nhìn đi chỗ khác, vài giây. Không thể chịu nổi điều anh đang nhìn thấy trước mặt.
- Anh không tin em, đúng không?
Anh uống hai ngụm whisky, đặt cốc lên chiếc bàn thấp.
- Có chứ, anh tin em, anh khẳng định. Nhưng ta sẽ nói chuyện đó sau.
Cô nhìn thấy trong mắt anh là anh không đến để nói chuyện. Anh muốn thứ khác.
Muốn cô.
Anh vừa đột nhiên bốc cháy. Hẳn là anh cũng nhớ cô, mặc dù mới chỉ có một đêm. Chừng ấy thời gian cần bù đáp.
Anh ôm choàng qua eo cô, nhấc bổng cô lên, quay tròn cô trong không trung, Cloé phá lên cười.
Cô chưa bao giờ nghĩ hôm nay cô lại có thế cười.
Cái Bóng tan biến, thất bại trước điều gì đó mạnh hơn cả nỗi sợ hoặc nỗi nghi ngờ. Ham muốn mãnh liệt quét sạch mọi thứ trên đường đi của nó, đè bẹp tất cả bằng sức mạnh của nó. Cloé không uống rượu, nhưng cô đã say rồi. Vì anh, vì thứ đang gắn kết họ, nối liền họ.
Vũ điệu của họ kết thúc trên chiếc ghế dài, đã quen thuộc với những lần ôm hôn của họ. Anh không nói lời nào, như thường lệ. Thậm chí không dành thời gian để cởi quần áo của cô. Chỉ làm điều cần thiết. Cô nhắm mắt, rồi lại mở ra, bị chói lóa bởi một luồng ánh sáng quá mạnh.
Là anh.
Cảm giác như bàn tay anh tích điện, chúng châm hàng ngàn tia lửa trên da cô, đâm hàng trăm cái móc vào thịt cô. Trong cô không còn khoảng trống nào.
Hai người. Một thân thể duy nhất.
Cloé quên tên, quên quá khứ, quên cuộc sống của mình. Cả những cái bóng. Tất cả những gì không phải là anh. Lãnh tụ duy nhất của một đất nước đã bị xâm chiếm, thuần phục và ngoan ngoãn.
Những đốm lửa đỏ biến thành đám cháy, thành hỏa hoạn.
Một cơn nóng bỏng, gần như địa ngục. Rồi một cơn lạnh giá, gần như cái chết.
Hai người quấn chặt lấy nhau thật lâu, mệt rũ.
Cho đến khi Bertrand buông cô ra. Cloé có cảm giác đang bơi ở biển Nam cực.
Thế nhưng anh đang ngồi cạnh cô. Cô áp trán vào vai anh, vuốt ve gáy anh.
- Em muốn ta không rời xa nhau nữa, cô thì thầm. Em muốn ta sống cùng nhau...
Anh nhìn sâu vào trong mắt cô, để nhiều giây dài đằng đẵng trôi qua. Những giây đồng hồ tạo nên sự thấp thỏm.
- Anh có muốn không? Cloé cầu khẩn.
Cô đã hạ vũ khí, giống như một cô gái nhỏ.
- Chuyện giữa hai ta đã chấm dứt, Bertrand giáng một đòn bằng giọng uể oải. Chấm hết.
Một lưỡi dao dài vừa đâm sâu vào bụng Cloé. Lút cán.
- Tôi bỏ em.
Gã mặc lại quần áo, không chút vội vàng. Mặc áo khoác.
Cloé nhìn gã ra đi, không thể nói lời nào. Thật khó mà nói được với một lưỡi dao đang cắt ngang cắt dọc khắp người.
Khi cánh cửa đóng sầm, thậm chí cô còn không giật mình.
Không gì cả.
Chỉ có một cảm giác lạ lùng. Cảm giác nhìn thấy mình chết mà không thế.