Chương 28
Chuyện hai ta đã chấm dứt, chấm dứt. Tôi bỏ em.
Những lời nói, như những cú đấm. Tệ hơn cả những cú đấm.
Những chiếc đinh đâm sâu vào lòng bàn tay cô, bị đóng đinh câu rút, Cloé không hề nhúc nhích. Tuy nhiên, gã đã đi từ một tiếng trước. Cô vẫn ở trên chiếc ghế dài, giữa khung cảnh không còn liên quan gì đến cô. Cởi trần, bị ngốn ngấu bởi những hàm răng lạnh băng vô hình, hai tay co quắp trong thiếu vắng. Không có những cơn run nhẹ đó, hẳn người ta nghĩ cô đã chết.
Lưỡi dao vẫn cắm trong lòng cô, cô dần mất máu, mất nhựa sống.
Không một giọt nước mắt, không một lời. Không chút giận dữ. Thậm chí không một ý nghĩ, chỉ có một nỗi choáng váng, một khoảng trống rỗng tưởng chừng vô tận.
Không còn là cuộc sống, nhưng chưa phải cái chết. Một thứ lưng chừng.
Giống như một người nào đó đã bị cắt đứt với não.
Ngắt mạch, bẻ gãy, đập vỡ.
Gã vẫn đánh khi cô đã ngã. Cứ như thể gã muốn kết liễu cô.
Chuông điện thoại cũng không làm cô phản ứng. Chỉ là một tiếng động, giữa âm thanh ầm ĩ trong im lặng.
Một giọng nói kéo cô ra khỏi cõi hư vô. Giọng của Carole, trên máy trả lời tự động.
- Cậu có đó không, clo? Tớ đây... Nếu cậu ở đó, hãy nhấc máy đi!
Giọng nói năn nỉ. Và cuối cùng, tức giận.
- Thôi được, không sao. Chắc là cậu đang ở nhà hàng với Bertrand! Mai tớ sẽ gọi lại. Tạm biệt.
Nhiều tiếng bip rồi lại im lặng. Mặt Cloé biến thành một vết thương hở khổng lồ. Những cơn run rẩy mạnh dần cho đến khi xâm chiếm cả người cô. Những chiếc lưỡi câu mà gã đã đâm vào thịt cô dần dần được kéo ra. Róc thịt cô, từng mảnh từng mảnh một. Một đợt sóng không thể kiểm soát nhấn chìm cô, làm cô ngạt thở. Cuối cùng, hai mắt cô cũng giải phóng những giọt lệ dâng trào.
Có cảm giác vừa bị mở phanh làm đôi.
⚝ ⚝ ⚝
Lời rên rỉ thật dịu dàng, thiên thần của ta.
Những cơn nức nở của em, thật đau lòng, là những giai điệu tuyệt vời, khiến tim ta tràn đầy một niêm hoan hỉ sâu sắc.
Ta nhắc lại với em, thiên thần của ta: không có khoái lạc nào mà không có đau đớn. Em càng chìm sâu, ta càng bay cao.
Ta lắng nghe em, nhiều giờ liền. Ta không mệt mỏi, và hẳn là sẽ không bao giờ mệt mỏi với việc đó.
Em thỏa mãn mọi hi vọng của ta, thậm chí còn hơn thế. Em là một món quà của thánh thần.
Em đang khám phá nỗi đau khổ đau khổ thực sự.
Em sẽ thưởng thức từng mùi vị của nó, từng sắc thái của nó. Ta hứa với em như thế.
Nhưng ta không vội vàng, ta nhấm nháp những gì em mang lại cho ta. Mỗi giây em đau đớn là một lần ta được ban phúc. Là một bước em đến gần ta mà không biết.
Lại gần đây, thiên thần của ta. Đến gần ta. Sát gần ta.
Lại gần đây, thiên thần của ta. Em gần đến đích rồi.
Gần đến tầm tay ta rồi.
Nơi ta sẽ đạp. Không chút xót thương.
Em đã đặt một chân trên miệng vực.
Em sắp rơi xuống khoảng không... Mộ phần mà ta đã kiên nhẫn đào cho em.
Em tưởng rằng vực thẳm không có đáy. Một lần nữa, em lại sai lầm, thiên thần của ta.
Ở dưới đáy, có ta. Đang chờ em.
Trong đáy sâu con người em, em sẽ tìm thấy ta.