← Quay lại trang sách

Chương 29

Cô tìm kiếm.

Cô là ai. Cô đang làm gì ở đây. Cô thích gì hay ghét gì.

Cô tìm kiếm.

Ngày khủng khiếp đang từ bỏ linh hồn này là ngày nào.

Nhưng kể cả ngày tháng cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Cả ngày tháng, cả giờ giấc. Chẳng còn gì có ý nghĩa.

Cô đã bò.

Bò đúng hơn là đi, cho đến tận phòng ngủ.

Cô đã nuốt

Đống thuốc ngủ còn lại.

Rồi cô nằm dài ra.

Trên chiếc chăn lông màu trắng, không tì vết. Hai tay bắt chéo, mắt nhìn lên trần nhà trơn láng.

Trơn láng, giống như vách vực thẳm. Không có gì để bấu víu.

Cứ để mặc cho lưỡi dao đó lôi ruột gan mình ra, cứ để mặc cho máu chảy lênh láng. Cứ để cuộc sống chấm dứt, bởi vì nó đã kết liễu mình.

- Thế là xong...

Cái Bóng cúi xuống, cười gằn phía trên phần mộ của cô.

- Ở nơi đây, Cloé Beauchamp yên nghỉ.

Mày thắng rồi. Anh ấy đã bỏ đi, chỉ vì mày. Hoặc vì tao. Có gì quan trọng nữa đâu? Điều duy nhất đáng kể, là nỗi kinh hoàng đã chấm dứt. Là nỗi sợ hãi đã chấm dứt.

Cô cầu nguyện.

- Hãy giúp để con uống đủ thuốc... Hãy để con chết, xin Người!

Tim cô đập nhanh, quá nhanh. Và loạn nhịp. Mắt cô bắt đầu nhắm lại.

Thế nhưng, có thứ gì đó đang chiến đấu. Một phần sâu thẳm trong cô.

- Bỏ đi! Hãy để tôi chết đi, làm ơn!

Bên ngoài bão tố nổi lên. Những tiếng sấm, những ánh chớp. Cơn giận dữ của bầu trời, như một lời trách cứ cuối cùng.

Thế là xong, mi mắt cô cụp xuống. Nặng nề, giống như hai cái đe.

Thế là xong, tâm trí cô lang thang về miền xa lạ.

Trong khi trái tim cô hấp hối, nỗi sợ hãi nổ bùng trong ruột gan cô. Quá muộn rồi.

Đi không trở lại.

Thế là xong, ánh sáng đã tắt

Cái chặc lưỡi cuối cùng.

Nơi đây, Cloé Beauchamp đang yên nghỉ. Chết trong bóng tối.

⚝ ⚝ ⚝

Anh vẫn lui tới bệnh viện. Bị ràng buộc với nơi này, vĩnh viễn. Có lẽ anh sẽ trở thành một bóng ma, mãi lang thang trong những hành lang đầy mùi thuốc sát trùng.

Alexandre va vào những bức tường, một con côn trùng mỏng manh bị thu hút bởi ánh sáng, một con cá ngân giảo.

Ở đây để trông chừng cậu ta. Để trừng phạt bản thân.

Anh đã cầu xin nhiều đến nỗi cuối cùng người ta thương hại và để anh đến.

Kết thúc buổi tối phía sau cửa kính. Cậu Nhóc vẫn đang chiến đấu, luôn luôn chiến đấu. Gomez đặt tay lên vách kính. Cố gắng chạm vào cậu. Đến tận tâm hồn. Và nói chuyện với cậu, bằng giọng gần như không nghe thấy.

Tất cả những gì anh chưa kịp nói ra.

⚝ ⚝ ⚝

Một bóng dáng mờ mịt chìm trong lớp sương mù dày đặc.

Chưa đến giờ, Cloé ạ. Chưa đâu...

Giọng nói này, xa lạ, như từ trên trời vọng xuống. Và cái lạnh trên da cô, trong miệng cô. Chảy giữa đôi môi đang hé mở của cô.

Cô lại nhắm mắt, cái lạnh càng tăng thêm.

Cái chết là thế ư? Mình đang ở đâu?

Chưa đâu, Cloe! Em không quyết định được đâu...

Không nghe theo giọng nói đó, cô lại chìm vào làn nước êm đềm, sâu và đen thẫm.

Hai mí mắt lại nhấc lên lần nữa.

Ý thức yếu ớt về thân thể mình. Chỉ là nó đang run rẩy, và cái lạnh lại lan tỏa trong da thịt.

Cloé tỉnh lại trong một tiếng hét kinh hoàng. Tim cô đau đớn. Nó cố gắng đập, nó đang chiến đấu. Hai bàn tay cô chạm vào thứ gì đó lạnh giá, ẩm ướt.

Cô phải mất nhiều phút để hiểu ra rằng mình đang ở trong một bồn tắm. Bồn tắm của cô.

Và nước đang chảy trên da cô.

Nước từ vòi hoa sen đập vào chân cô, vào bụng cô. Cô cố gắng đứng dậy để thoát khỏi cực hình, nhưng lại nặng nề đổ xuống.

Chấm dứt màn tra tấn này.

Cuối cùng, cô cũng với được đến vòi nước. Các giác quan thức tỉnh, chậm chạp. Đôi mắt cô nhận ra mọi thứ xung quanh. Chiếc váy vương vãi trên sàn phòng tắm, đèn trên trần bật sáng. Cloé lê được người ra khỏi bồn tắm, đổ xuống sàn nhà.

Cô còn sống, đang khóc.

Cô vớ một chiếc khăn tắm, quấn người vào đó, mỗi lúc một run lập cập hơn. Hai hàm răng va vào nhau.

Không, không, không!

Trí não cô ra khỏi vùng hư vô, cô đấm nắm tay vào tường. Cho đến lúc chảy máu.

Nỗi đau đớn nhắc nhở là cô vẫn còn sống. Những lời nói đó quay lại, vẫn tàn bạo như trước.

Chuyện hai ta đã hết. Chấm đứt Tôi bỏ em.

Đôi mắt ngơ ngác của cô tìm kiếm lời giải thích. Tại sao. Như thế nào.

Cô nhớ lại. Phòng ngủ, những viên thuốc, hai tay bất chéo.

Tiếng sấm, đôi mí mắt khép lại.

Cô không thể một mình đến đây được. Cởi quần áo, vào bồn tắm.

Chưa đâu, Cloé. Em không phải là người được quyết định...

Lúc này, ít nhất cô cũng biết một điều: Cái Bóng không muốn cô chết. Cái Bóng muốn cô sống.

Cái Bóng điều khiển.

Và thậm chí Cloé còn không thể bỏ trốn. Hay chết đi.

Không có lối thoát nào hết.

Cô lại bắt đầu khóc, cách tốt nhất để làm nóng người lên.

Hắn muốn mình sống. Để tự tay giết chết mình.

Nôn thốc nôn tháo, ruột gan lộn lên cho đến khi nhổ ra máu.

Quỳ gối, gục đầu vào trong bồn cầu. Ác mộng cho một buổi sáng sớm bợt bạt

Đó chính là tác dụng của nó.

Thất bại và thua cuộc.

Cloé đứng dậy, giật cần xả nước. Cúi người trên chậu rửa mặt, cô đánh răng.

Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn xoáy vào bóng mình trong chiếc gương lớn. Mí mắt mòng mọng, hai má hóp sâu và làn da nhợt nhạt. Cô trông thật đáng sợ. Trong một giây, cô tự nhủ nếu mang vẻ mặt này đến nhà Bertrand, có cơ may là anh sẽ thương hại cô. Có cơ may là anh sẽ trở lại với cô.

Em đã muốn chết vì anh, anh yêu. Anh thấy không?

Cloé nhắm mắt. Cô tự thấy ghê tởm mình. Tự ghét mình, cô chưa từng ghét ai đến thế.

Cô xiêu vẹo đi vào tận phòng ngủ, lại chui người xuống dưới tấm chăn. Khẩu P38 đặt trên gối bên cạnh. Ở đó, sát gần cô. Tất nhiên, như thế sẽ chắc chắn và nhanh chóng hơn là thuốc ngủ. Ngón tay cô khẽ lướt trên cò súng.

Không còn muốn sống, cũng không còn muốn chết.

Thật là nghịch lý của kẻ lang thang.

Có lẽ lòng dũng cảm đã bỏ rơi cô. Có lẽ cô tự bỏ rơi mình, theo mong muốn của Cái Bóng.

Chuyện hai ta, thế là hết. Tôi bỏ em.

- Bertrand, anh yêu...

Nước mắt lặng lẽ tuôn chảy.

- Tại sao anh làm thế với em? Tại sao anh lại chán em?

Nỗi đau buồn và cảm giác kinh khủng là mình bị vứt bỏ gần như đã đè bẹp nỗi sợ hãi.

Sợ Cái Bóng.

Mọi thứ đều khiến cô không thể chịu nổi, không còn gì quan trọng đối với cô.

Cứ để hắn đến đây, ngay lúc này.

Cứ để hắn muốn làm gì mình thì làm.

⚝ ⚝ ⚝

Em nghĩ có thể thoát khỏi ta sao? Em tưởng mình được lựa chọn sao? Lại một sai lầm nữa, thiên thần của ta ạ...

Nhưng dù sao, em cũng không ngừng phạm sai lầm!

Phải có thời gian để em hiểu ra. Phải có thời gian để em chấp nhận.

Trò chơi này có những nguyên tắc. Rất đơn giản.

Ta điều khiển, em vâng theo.

Ta đã tròng một sợi dây quanh cổ em, ta dẫn em đến nơi nào ta muốn. Em càng lưỡng lự, em càng ngạt thở.

Em không còn quyết định được điều gì. Người duy nhất làm chủ các sự kiện, là ta.

Khi nào thì em mới hiểu ra?

Kể cả cái chết của em cũng thuộc về ta.

Ta là định mệnh của em, thiên thần ạ.