← Quay lại trang sách

Chương 30

Sáng thứ tư, 6h 30.

Tôi tên là Cloé, Cloé Beauchamp.

Tôi vẫn còn sống. Và tôi cô đơn. Cô đơn kinh khủng.

Tôi 37 tuổi. Và đêm qua, tôi đã muốn chết.

Cloé nuốt một ngụm cà phê. Một ngụm nữa. Ấy thế mà lẽ ra cô phải tránh chất cafein, tim cô không chịu bình tĩnh lại. Cô ngốn những viên thuốc, rối vớ lấy điện thoại di động, phát hiện có nhiều cuộc gọi nhỡ. Trong giây lát, niềm hi vọng lại tái sinh.

Nó chưa bao giờ chết thực sự. Đồng minh ngu ngốc của bản năng sống sót

Nhưng Bertrand đã không gọi.

Pardieu thì có. Ba lần.

Carole, hai lần. Mẹ cô, một lần.

Cô nghe các tin nhắn: Ông Già đang điên, chuyện đó là đương nhiên.

Cloé lấy từ sâu thảm trong cô nghị lực để gọi điện cho mẹ, bà vốn có thói quen dậy rất sớm. Giọng cô run rẩy đến nỗi bà Mathilde cũng nhận ra.

Không, mẹ ạ, không có gì đâu... chỉ là con quá mệt thôi. Bố ổn rồi, chuyện đó mới quan trọng... Còn Lisa?

Cô gác máy, bàn tay lưỡng lự. Nhưng nỗi mong muốn quá mạnh mẽ. Khẩn thiết. Cô bấm số của Bertrand, chỗ thuốc ngủ quá liều cũng không xóa được nó khỏi đầu cô. Trả lời tự động, đương nhiên. Hẳn là anh đang ngủ yên. Cùng với một phụ nữ chăng?

Thật lạ lùng, đây là lần đầu tiên Cloé nghĩ đến chuyện anh bỏ cô vì một ả tình địch.

Thế nếu họ đang yêu nhau thì sao? Cô tưởng tượng bàn tay anh trên làn da người khác. Ruột gan cô lại lộn tùng phèo, một thứ chất lỏng nóng trào lên đến tận môi cô.

Cô tìm từ ngữ, lẽ ra cô nên tập dượt trước buổi diễn lớn.

- Là em đây. Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện, được không? Em không hiểu tại sao tối qua anh lại bỏ đi như thế. Em... em đau khổ, anh biết đấy. Rất đau khổ... Hãy nói là ta có thể gặp nhau, em xin anh. Em cần anh giải thích. Em cần chúng ta nói chuyện, cả hai ta. Hãy gọi lại cho em... Em yêu anh, anh biết mà.

Cô thấy mình thật thảm hại, đáng thương. Chắc đó chính là điều anh muốn nghe.

Nhưng Cloé không biết anh muốn nghe gì, anh muốn gì. Anh chờ đợi gì

ở cô.

Thế nên, cô khóa mình - có vặn ổ khóa - trong phòng tắm, tắm rất lâu dưới vòi nước.

Rửa sạch ý muốn tự sát là việc mất nhiều thời gian. Tắm sạch mình sau khi muốn chết, hơn bất cứ thứ gì khác. Đã tìm cách bỏ rơi Lisa. Đã phản bội lời hứa của mình.

Cuối cùng, cô khóa vòi nước. Cử chỉ của cô chậm chạp hơn, vừa vô dụng vừa bất lịch sự.

Sự im ắng chưa bao giờ khiến cô khó chịu đến thế.

Trong phòng ngủ, cô mặc quần áo, không mấy chú ý đến những quần áo đã chọn.

Quay trở lại phòng tắm để trải qua màn trang điểm đau khổ nhưng không thể thiếu. Đúng ra là bả lại mặt tiền, nếu nhìn vào mức độ tàn phá. Phần nền phấn má hồng, phấn mắt, mascara.

Kết quả thật thương tâm. Không gì có thể che giấu sự rối loạn sâu sắc trong cô.

Đây không phải mình.

Đây không thể là mình! Mình không thể mong muốn cái chết của chính mình.

Chính hắn đã dẫn dụ hành động của mình. Hắn, hắn, hắn...

Ai?

⚝ ⚝ ⚝

Mười lăm phút sau, Cloé leo vào chiếc Mercedes. Con đường lướt qua, trong một thứ mờ mịt không có gì là nghệ thuật.

Cô đang làm gì đây? Mới hôm qua thôi, cô còn định biến mất. Hôm nay, cô đến văn phòng.

Tuy nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi. Cô cảm thấy cô đang quay lại. Rằng Cloé Beauchamp đã tái sinh từ đống tro tàn. Đầu tiên, một đốm sáng nhỏ thắp lên trong đáy lòng cô. Rồi ngọn lửa bùng lên, chạm đến tận trí não. Hết kilomet này đến kilomet khác, bàn tay cô trở nên chắc chắn, chiếc xe chạy nhanh dần.

Mình vẫn thất bại. Bertrand đã bỏ mình, mình sẽ thôi khóc và chinh phục lại anh ấy. Anh ấy thuộc về mình, và sẽ lại là của mình. Cũng giống như vị trí tổng giám đốc. Nó cũng thuộc về mình.

Chỉ còn Cái Bóng.

Lẽ ra hắn nên để mình chết. Bởi vì chính mình sẽ tiêu diệt hắn.

Chỉ nữa tiếng đồng hồ đi đường. Tuy nhiên, Cloé, Cloé thật sự, đã quay trở lại.

Như thể cô đã lấy từ những vực thẳm mà cô vừa thám hiểm một nguồn sức mạnh kì lạ.

Như thể cô vừa hít một liều cocain.

Tôi tên là Cloé. Cloé Beauchamp. Và tôi còn chưa chết.

⚝ ⚝ ⚝

Pardieu đến văn phòng lúc 8h đúng. Khi đi qua cửa phòng Cloé, ông dừng lại. Cô đang ở đó, ngồi trước máy tính.

- Chào ông.

Ông bước đến, vẻ mặt khắc khổ.

- Rất vui được gặp lại cô! Ông mỉa mai. Hôm qua, chúng tôi đã chờ cô. Chúng tôi đã phải hủy một cuộc hẹn gấp! Và không một cuộc điện thoại, không một lời giải thích... Cô nghĩ mình đang ở trong cậu lạc bộ nghỉ dưỡng chăng?

- Tất nhiên là không, thưa ông. Và tôi muốn ông tha lỗi cho tôi.

Ông từ chối ngồi xuống, chuyển cuộc chơi sang đất của mình.

- Sang phòng tôi, ông ra lệnh.

Cô đi theo, ông yên vị trong chiếc ghế bành tuyệt đẹp, để mặc cô đứng.

- Tôi nghe đây.

Cloé hít sâu một hơi, chịu trận trước ánh mắt của ông.

- Tôi không thể nói với ông tại sao tôi vắng mặt.

Khuôn mặt Pardieu lại càng trở nên nghiêm khắc. Ông ngạc nhiên là cô đã không dựng lên một trong những lý do bào chữa hoang đường.

- Tuy nhiên, tôi khuyên cô nên giải thích với tôi. Và tỏ ra thuyết phục. Bởi vì tôi không thể khoan dung cho kiểu hành xử đó. Nếu tất cả mọi người cứ thích là vắng mặt... chúng ta sẽ đi đến đâu?

- Tốt lắm... Tôi không đến là vì có người định giết tôi.

Ông gần như đã lường trước mọi lý do. Nếu do Cloé nói ra, thì cần chuẩn bị tinh thần để nghe những chuyện tưởng tượng kì quặc nhất. Nhưng lần này, ông cũng phải thú nhận là cô vừa đánh một cú rất mạnh. Đến nỗi ông câm lặng, dán mắt vào môi cô.

Nhưng Cloé không nói tiếp, để mặc ông với dấu hỏi to tướng.

- Ai đã định giết cô? Cuối cùng ông hỏi.

- Tôi.

Có thể nói Pardieu thu mình lại trên chiếc ghế bành khổng lồ. Mỗi cú gậy lại khiến ông ta lún thêm một chút

- Nhưng tóm lại, Cloé... tại sao?

- Điều đó không liên quan đến ông. Mà cũng không liên quan đến ai.

Pardieu tránh ánh mắt cô trong một lát. Khó chịu, đương nhiên.

- Cloé, cô còn trẻ, có tài và thông minh. Dù sao, cô cũng không làm chuyện ngu ngốc như thế chứ?

- Bây giờ chuyện đó đã được giải quyết. Tôi sẽ không tái diễn. Và tôi đề nghị ông giữ kín câu chuyện này giữa chúng ta.

Cô chăm chú nhìn ông với ánh mắt cứng rắn lạ thường. Rõ ràng là ông bị ấn tượng rất mạnh.

- Tất nhiên, nhưng... Thú thật với cô là tôi lo lắng. Cô chắc chắn là không muốn nói đến chuyện đó chứ?

- Chắc chắn.

Giọng nói sắt đá, khuôn mặt cứng rắn như đá.

- Ông đừng lo cho tôi, cô nói thêm. Đã lật sang trang mới rồi. Và tôi trở về từ cõi chết, mạnh mẽ hơn trước, hãy tin chắc điều đó.

- Đó chính là cảm giác cô đang tạo ra, Pardieu thú nhận, hơi rụt rè.

- Đó không chỉ là một cảm giác đâu!.. Tôi có việc. Thế nên, nếu ông cho phép, tôi muốn quay về phòng làm việc.

- Đi đi, Ông Già thì thầm.

Cô quay gót, để mặc ông bàng hoàng giữa căn phòng rộng. Cô giam mình trong hang ổ của mình, kéo rèm lên.

Mày có thể quan sát tao bằng ống nhòm nếu điều đó khiến mày vui vẻ. Tao không sợ mày.

Dù sao, tao cũng không sợ gì hết.

⚝ ⚝ ⚝

Anh có thể nhắm mắt vẽ lại bệnh viện này. Tất cả những ngóc ngách xấu xí của tòa nhà đều được ghi khắc lại theo phương pháp Technicolor trong tâm khảm anh.

Anh đã lang thang nhiều giờ trong những hành lang này, khắc vĩnh viễn nỗi đau khổ của mình trên những bức tường màu xám. Giờ đây anh đã trở thành một phần của khung cảnh. Mọi người đi qua mà không nhìn thấy anh.

Sau khi đứng một lát phía sau vách kính, thì thầm van xin vài lời với Laval, Gomez liền quyết định quay về nhà mình.

Anh ngạc nhiên khi thấy bên ngoài, trời đã sáng. Rằng trái đất vẫn tiếp tục quay. Anh những muốn cầu cho mọi thứ dừng lại, đứng sững, trong một đêm kinh hoàng.

Anh đã mất khái niệm về thời gian.

Anh đã mất tất cả.

Anh châm một điếu thuốc, leo vào xe và mất một lát để tìm đường.

Con đường lướt đi nhanh dần. Hai mí mắt anh muốn cụp lại. Bởi vì anh đã không ngủ từ quá lâu, trừ thỉnh thoảng vài phút chợp mắt trên chiếc ghế đáng nguyền rủa đó.

Mí mắt anh muốn nhắm lại. Vĩnh viễn.

Bởi vì anh không còn chịu đựng nổi việc nhìn thấy mình đã thành kẻ như thế nào.

Một gã góa vợ. Lại còn là sát nhân nữa.

Không, chỉ giết người thôi. Không có dự mưu, thưa ông kiểm soát trưởng.

Cuối cùng, anh về đến dưới nhà mình. Không đủ dũng cảm để tìm một chỗ trống, anh bỏ xe ở hàng hai, hạ tấm kính chắn nơi có ghi CẢNH SÁT bằng chữ màu trắng.

Anh đi thang máy, vì không thể leo hai tầng thang bộ. Chìa khóa cắm vào ổ im lặng tuyệt đối đang chờ anh, chế nhạo anh. Kết liễu anh.

Anh đứng bất động một lát trong phòng khách. Như giữa một đống đổ nát. Rồi anh lê bước đến tận phòng tắm, cởi bỏ quần áo và bước vào bồn tắm.

Không ngủ, không ăn, không tắm.

Một cái xác sống.

Và nước nóng không đủ để rửa sạch những lỗi lầm. Tội ác của anh.

Cậu Nhóc vẫn còn sống. Vẫn đang hôn mê.

Cậu ta 25 tuổi. Chỉ còn một chân và hẳn là chỉ còn sống được vài giờ.

Bị kết án phải chết hoặc sống sốt trong tình trạng thực vật.

Gomez đấm tay vào gạch. Một cú đấm khác. Càng ngày càng mạnh.

Cuối cùng, anh đập đầu vào tường.

Nước nhuộm màu đỏ. Quay tròn quanh chân anh, trong não anh.

Nhưng nó giúp anh nhẹ nhõm. Làm mình mệt nhoài, làm mình bị thương, tự trừng phạt mình, anh thấy nhẹ nhõm.

Anh những muốn đánh Bashkim, đập vỡ sọ hắn, nghiền nát chân hắn. Nhưng Bashkim ở xa. Vậy thì bức tường. Những viên gạch do Sophie lựa chọn, mà anh đã tìm cách phá hủy nhưng vô ích.

Anh đổ sụp trong bồn tắm, ngơ ngác trước nỗi đau đớn, nhìn máu của chính mình đang chảy.

Rồi anh nằm dài trên giường của người đã mất. Co quắp, trần truồng trên tấm nệm. Chết vì mệt, chết vì lạnh, chết vì xấu hổ.

Chết, thế thôi.

Anh ngủ thiếp đi sau vài phút, được ru ngủ bởi mùi hương của cô vẫn phảng phất trong phòng.

⚝ ⚝ ⚝

Màn đêm buông xuống, Cloé ra khỏi Công ty.

Cả ngày hôm nay không nhìn thấy Pardieu. Ông ta ở lì trong phòng, như thể sợ gặp phải một con quái vật trong hành lang.

Một quái vật lạnh lùng, đã khuất phục cái chết.

Chiếc Mercedes rời khỏi bãi đỗ xe ngầm. Cloé máy móc nhìn vào gương chiếu hậu. Nhưng có biết bao chiếc xe... Hắn đang ở trong xe nào?

Khấu P38 ở đó, trên ghế bên cạnh. Chờ thời khắc vinh quang.

Những kilomet trên đường cao tốc. Chạy tốc độ chậm, phanh lại. Rồi lại đi tiếp. Và, cuối cùng, nhánh đường xuống hiện ra, khổ hình sắp kết thúc.

Cloé nhận thấy cô đã rẽ về hướng Créteil. Hướng sở cảnh sát.

Đúng, đó là việc cần làm. Quay lại đó, thuyết phục họ.

Thử lần cuối. Như để chứng minh với chính mình là cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi lang thang với một khẩu súng trong chiếc túi Lancaster.

Cô đỗ chiếc Mercedes, giấu khẩu súng trong hộp đựng đồ.

Nếu họ không nghe cô, họ sẽ phải chịu trách nhiệm. Nếu họ không nghe cô, họ sẽ biến cô thành một kẻ giết người.

⚝ ⚝ ⚝

Alexandre đẩy cửa văn phòng cảnh sát, và đứng sững lại.

Cô ta ở đó. Cô gái xa lạ, anh gặp trên bờ sông Mame.

Cô đi thẳng về phía anh, như lần trước.

Anh bước vào, cô đi ra. Họ lướt qua nhau.

Trên mặt cô, anh đọc được biết bao đau khổ... Trong mắt cô, biết bao giận dữ. Cô đi xa dần, anh không thể rời mắt khỏi cô.

Gomez đi về phía bàn tiếp tân, hỏi người trực.

- Cô gái đó, người vừa đi ra, là ai thế?

- Cô ta đến đâm đơn kiện. Thiếu úy Duquesne đã tiếp cô ấy, thưa thiếu tá.

- Cảm ơn.

Thay vì lên tầng, Gomez đi thẳng về phía những văn phòng nhỏ tiếp nhận đơn kiện. Duquesne đang bận, Gomez ra hiệu. Viên thiếu úy liền xin lỗi người khách, rồi ra gặp Alexandre trong hành lang.

- Laval thế nào rồi?

- Cậu ta còn sống, đang chiến đấu, Alexandre nói vắn tắt.

Miệng anh như bị lột da khi phải nói điều đó.

- Thế thì tốt. Tôi có thể làm gì cho anh, thiếu tá?

- Người phụ nữ vừa ra khỏi văn phòng cậu... Cao, tóc dài màu hạt dẻ. Cô ta muốn gì thế?

Viên thiếu úy ngước mắt lên trời.

- Một người điên, chết tiệt...

- Giải thích đi, Gomez ra lệnh và nhíu mày.

Viên thiếu úy bỗng trở nên nhợt nhạt.

- Anh biết cô ta sao? Anh ta lo lắng hỏi.

- Đừng bận tâm. Kể đi.

- Cô ta đã đến đây hai lần. Cô ta nói có một gã đi theo mình khắp nơi, vào nhà cô ta khi cô ta không có ở nhà. Hắn quan sát khi cô ta ở văn phòng... tôi bỏ qua những chuyện đại loại thế. Chỉ có điều không có thư hay điện thoại nặc danh. Không có dấu hiệu đột nhập. Không gì hết. Cô ta không bị tấn công, không bị đe dọa. Tôi nghĩ cô ta bị ám ảnh.

Gomez nghe, không nói lời nào.

- Hôm trước, thậm chí cô ta còn mang cho tôi một con chim để đông lạnh! Anh tưởng tượng được không?! Một con chim nhặt được trên thảm chùi chân... Cô ta khẳng định là kẻ bám theo bí ẩn kia đã để nó trên ngưỡng cửa nhà mình! Cô ta nói là hắn đã bỏ đầy đồ vào tủ lạnh khi cô ta không có nhà, hắn đã cắt điện... Tôi nói với anh rồi, một người điên. Tiếc thật đấy, cô ta đẹp thế!

- Cô ta sống một mình à?

Duquesne gật đầu.

- Cậu có hỏi xem có ai có chìa khóa nhà cô ta không?

- Đương nhiên! Có cô giúp việc và bạn trai cô ta. Nhưng cô ta gạt bỏ mọi khả năng họ có trách nhiệm trong chuyện đó.

- Cậu có tiếp nhận đơn không? Gomez hỏi.

Viên thiếu úy ngạc nhiên nhìn anh.

- Đơn nào? Tôi chẳng có gì để tiếp nhận cả! Chẳng có gì hết, thiếu tá ạ! Tôi đã lập một biên bản, như lần trước.

- Chuyển thông tin của cô ấy cho tôi, Alexandre ra lệnh.

- Để làm gì?

Chỉ cần một ánh mắt của viên thiếu tá là đủ dẹp bỏ mọi câu hỏi. Viên thiếu úy làm theo rồi quay lại với người đang thưa kiện. Gomez nhét tờ giấy vào túi, đi lên giam mình trong phòng. Nếu may mắn, anh sẽ không gặp bất cứ thành viên nào trong đội của mình.

Anh châm một điều thuốc, mở cửa sổ và tìm một số trong danh bạ. Một người bạn cũ, làm việc ở trụ sở cảnh sát Sarcelles. Cũng là thiếu tá.

Anh ta bỏ qua cho Alexandre câu hỏi thông lệ: Laval thế nào? Tuy nhiên, chắc chắn anh ta đã biết chuyện. Nhưng ý nhị không nói đến.

Sau vài câu chuyện tầm phào, Gomez nói vào chủ đề chính.

- Cách đây ít lâu, cậu đã kể cho tớ nghe một chuyện, về một cô gái đến thưa kiện không biết bao nhiêu lần...

- Cụ thể xem nào?

- Một cô gái cứ hai ba ngày lại đến để báo là có một gã đang quấy rầy cô ta. Rằng hắn vào nhà cô ta khi cô ta ngủ, đổi chỗ các đồ vật trong nhà cô ta...

- À, tớ nhớ ra rồi! Nhưng chuyện đó lâu rồi! ít nhất là... phải một năm, đúng không?

- Gần thế, Gomez khẳng định. Cô ta thế nào rồi, khách hàng của cậu ấy?

- Không biết, anh bạn ạ! Cô ta đã làm phiền bọn tớ suốt nhiều tuần, rồi sau đó không thấy quay lại nữa.

- Cậu có thể gửi cho tớ các biên bản và đơn kiện không? Tớ muốn xem lại một việc. Có thể có mối liên hệ với một vụ khác.

- OK, tớ sẽ chuẩn bị mọi thứ cho cậu. Mai cậu qua chứ?

- Mai tớ qua, Gomez khẳng định. Cảm ơn, anh bạn.

- Có gì đâu. Sophie thế nào rồi?

Gomez nghiến răng. Anh có cảm giác nôn cả tim ra khi trả lời.

- Cô ấy chết rồi.

⚝ ⚝ ⚝

Cloé dán mắt nhìn vào cửa căn hộ. Đến mòn cả võng mạc.

Cô đã bấm chuông nhà Bertrand, anh không trả lời. Thế nên, cô chờ anh về nhà.

Sẽ chờ cả đêm, nếu cần.

Cô lại nghĩ về gã cảnh sát tiếp tục coi cô như một con điên và công khai không thèm đếm xỉa đến cô. Rõ ràng là cô chỉ còn có thể trông cậy vào chính mình.

Một dáng người đi lại gần trên vỉa hè. Mặc cho ánh sáng mờ ảo, Cloé nhận ra ngay là Bertrand. Tim cô nảy lên trong lồng ngực.

Ngay khi anh đi qua chiếc Mercedes, Cloé xuống xe. Cô bắt đầu chạy, túm được anh trước khi anh biến mất vào trong tòa nhà.

- Bertrand!

Anh quay lại, một tay đặt trên nắm cửa. Cô giữ một khoảng cách hợp lý. Không lao vào anh, không cầu xin, không khóc. Không làm anh sợ.

- Chào anh. Anh nhận được lời nhắn của em không?

- Có.

Anh không muốn làm nhẹ bớt nhiệm vụ của cô, đương nhiên rồi.

- Em có thể nói chuyện với anh không?

Anh không trả lời ngay, chỉ lạnh lùng nhìn cô dò xét.

- Tôi chỉ ghé qua thôi, cuối cùng anh nói. Tôi lại phải đi, rất tiếc.

- Cho em vài phút thôi, xin anh.

Cô không để giọng run, chỉ hơi nồng nhiệt.

- OK, anh chấp thuận. Vào đây.

Cô đi theo anh, họ bước qua sảnh lớn, lên tầng ba. Cô có cảm giác đang đi theo một người xa lạ. Một người xa lạ mà cô muốn ôm, muốn hôn, muốn chạm vào.

Anh mở cửa căn hộ hai phòng ngủ, tránh sang một bên để cô bước vào.

- Em muốn uống gì không?.. Whisky?

- Không. Thứ gì đó nhẹ hơn thì tốt. Anh tìm thấy một chai vang trong bếp.

- Ngồi đi, anh bảo.

Cloé ngồi xuống ghế sô pha. Chỉ ngồi vào mép, như thể cô không muốn làm phiền. Chuyện diễn ra thuận lợi hơn dự kiến.

Bertrand mở nút chai rượu, rót đầy hai cốc trên chiếc bàn thấp.

- Anh nghe đây.

- Em muốn hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nói thế.

Anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế trước mặt cô, đưa chiếc cốc lên môi.

- Đơn giản thôi... Tôi đã quyết định bỏ em.

- Như thế sao?

Anh nhún vai một cách thư thái, khiến Cloé tổn thương.

- Không, anh thú nhận. Nói thật lòng, anh đã nghĩ đến chuyện đó từ một thời gian.

Cô cụp mắt xuống.

- Là vì chuyện đó, đúng không? Chuyện mà em kể với anh, về cái gã theo em khắp nơi...

- Đúng là tôi đã bắt đầu thấy chứng ám ảnh của em thật khó chịu.

- Em không bị ám ảnh. Với lại, em sẽ chứng minh cho anh xem.

Cô lấy từ trong túi xách ra chiếc túi đựng thẻ tín dụng.

- Anh nhìn thấy tờ phiếu này không? Cô nói. Phiếu mua hàng ở Casino... Anh nhớ không?

Bertrand gật đầu.

- Là thế này, hôm nay em đã tra lại tài khoản trên Internet và nhận thấy là lần mua hàng này vẫn không được ghi nợ. Điều này là lô gich, vì số trên phiếu không phải là số thẻ của em! Cô nói thêm với vẻ hơi long trọng.

Miễn cưỡng, Bertrand chấp thuận đưa mắt nhìn vào tờ biên nhận.

- Nhìn những con số đằng sau những ngôi sao đi, Cloé nhấn mạnh.

- 9249, Bertrand nheo mắt dọc.

- Trong khi số thẻ của em kết thúc bằng 8221!

- Thế thì sao?

- Sao lại thế thì sao? Thế có nghĩa là em không phải người đã đi siêu thị hôm đó. Không phải em đã bỏ đồ vào tủ lạnh. Đúng là đã có người nhét tờ biên nhận này vào túi của em, để khiến ta nghĩ là em điên!

- Chuyện đó không giải thích được tại sao đồ ăn lại đến tận bếp nhà em, Bertrand nhấn mạnh và thả mẩu giấy xuống chiếc bàn thấp. Toàn bộ chuyện này đã bị phóng đại quá mức. Có thể em đã câm nhầm phiếu của người khác vứt trên quầy thu ngân. Đôi khi chuyện đó cũng xảy ra....

Cô sững sờ. Anh vẫn không tin cô, trong khi cô vừa đưa bằng chứng cho anh. Bằng chứng mà cả viên thiếu úy ở Créteil cũng không nghĩ là có giá trị.

Cloé có cảm giác đang bước đi trong một lâu đài băng, một mê cung bằng kính. Cứ mỗi khi nghĩ đã tìm được lối thoát, cô lại liên tục va vào những chướng ngại vật vô hình khác.

Vô hình, giống như Cái Bóng.

- Phải làm thế nào để thuyết phục anh? Cô thì thầm.

Bertrand lại nhún vai thêm lần nữa.

- Tốt thôi, không sao, cô khẳng định. Em sẵn sàng không nói với anh về chuyện này nữa, em sẽ tự xoay xở.

- Như thế cũng chẳng thay đổi gì. Chấm hết rồi, Cloé. Chấm hết, Em hiểu điều đó có nghĩa là gì chứ?

Tay cô co quắp lại trên chiếc cốc. Cô đấu tranh để không khóc. Để không sụp xuống chân anh và cầu xin. Hoặc móc mắt anh.

Cảm xúc lẫn lộn.

- Em tưởng ta yêu nhau, cô nói.

Bertrand nhếch miệng khẽ cười. Nhưng Cloé nhìn thấy rõ ràng, năm trên năm.

- Dù sao, tôi cũng chưa từng yêu em.

Lưỡi dao lại đâm vào ruột gan cô. Bây giờ, Bertrand sẽ xoáy nó trong vết thương, cô biết thế.

- Tôi đã có những lúc vui vẻ với cô, đúng thế. Tôi không tiếc nuối gì cả, mà ngược lại. Nhưng mọi thứ đều có hồi kết. Và chuyện hai ta, thế là hết. Tôi đã lật sang trang khác.

- Em không thể tin điều đó! Cloé nói hơi mạnh mẽ.

- Thế nhưng em lại phải tin.

Môi cô bắt đầu run lên, cô cảm thấy đợt sóng trào lên đến tận mắt.

Trận chiến khốc liệt để không khóc.

- Nhưng em yêu anh!

Anh thở dài, uống nốt cốc rượu.

- Tôi không muốn làm em đau khổ, đến lượt anh khẳng định. Tôi không tin là em yêu tôi. Em đau khổ vì chính tôi là người đã quyết định cắt đứt. Và em không quen bị người khác bỏ rơi.

- Không đúng!

- Không, Cloé. Tôi hiểu em hơn em nghĩ đấy...

Anh đứng dậy, dấu hiệu là cuộc trò chuyện đã chấm dứt.

- Em đã định tự sát sau khi anh đi.

Viên đạn cuối cùng. Bất cứ điều gì để khiến anh lay chuyển. Cô sẽ chết vì xấu hổ sau.

- Thôi những trò ngu ngốc đi, Cloé. Em có vẻ hoàn toàn khỏe mạnh...

Cô ném cho anh một cái nhìn trộn lẫn giận dữ và tuyệt vọng.

- Anh tiếc là em đã thoát chết?

- Giờ thì đi đi. Tôi không muốn nghe thêm nữa.

- Em đã cố tự giết mình, cô nhắc lại. Bởi vì anh bỏ em.

Anh đặt tay lên vai cô. Cô như bị điện giật bởi sự va chạm đó.

- Thế thì em đã sai lầm khi làm thế, anh nói. Tôi không đáng giá đến thế đâu, tôi đảm bảo đấy. Thế nên bây giờ, hãy về nhà và quên tôi đi. Được chứ?