← Quay lại trang sách

Chương 31

Maillard mang một vẻ mặt đưa đám. Tuy nhiên, cậu Nhóc vẫn chưa chết

Alexandre ngồi đối diện anh, kiên nhẫn chờ anh dốc bầu tâm sự.

- Alex, tôi biết rằng công việc là quan trọng với cậu. Tôi biết cậu đang phải trải qua chuyện gì, nhưng...

- Không, anh không biết đâu, viên thiếu tá đính chính.

- OK, nhưng cứ cho rằng tôi mường tượng được những điều cậu phải trải qua từ khi Sophie mất. Và mặc dù công việc này là tất cả những gì còn lại của cậu, tôi nghĩ cậu phải nghỉ một thời gian.

- Anh nghĩ thế?

- Tôi ra lệnh cho cậu nghỉ một thời gian, viên cảnh sát trưởng đính chính lại. Căn cứ vào tình hình công việc của cậu, IGS muốn hỏi cung Laval trước khi quyết định bất cứ chuyện gì. Tất nhiên, với điều kiện cậu nhóc đó phải tỉnh dậy. Điều mà tất cả chúng ta đều hi vọng.

- Nhưng tôi đã nói hết với họ rồi, Alexandre thổ lộ. Khi họ đến bệnh viện, tôi đã thừa nhận tất cả. Một bản thú nhận đầy đủ tội lỗi! Họ còn cần gì nữa?

- Lời khai của Laval. Chúng tôi đã quyết định sẽ cho cậu tạm lánh trong thời gian chờ đợi. Tôi đã chuẩn bị cho cậu một giấy nghỉ phép, cậu sẽ kí và nếu cẩn, cậu sẽ hưởng thêm một thời gian nghỉ ốm nữa.

- Tôi hiểu. Tại sao không cách chức tôi luôn đi? Như thế sẽ rõ ràng hơn!

- Tôi không có ý định đuổi viên cảnh sát giỏi nhất của mình. Cậu chỉ phải nghỉ ngơi và tiêu hóa tất cả những gì vừa đổ xuống đầu cậu. Villard sẽ đảm nhiệm việc thay thế trong khi cậu nghỉ.

- Hoàn hảo, tôi thấy là anh đã dự kiến hết.

Gomez kí vào tờ giấy, vứt chiếc bút và bước ra phía cửa. Maillard đứng bật dậy.

- Alex! Nghe này... Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi vẫn luôn ủng hộ cậu, nhưng lần này, tôi không có giải pháp nào khác. Đây là cách tốt nhất mà tôi tìm được trong lúc này. Và tôi chắc chắn là cậu sẽ quay lại với chúng tôi.

Alexandre đóng sầm cánh cửa, viên cảnh sát trưởng ngồi phịch xuống ghế.

⚝ ⚝ ⚝

Em về nhà và quên tôi đi

Tất nhiên. Thật vô cùng đơn giản. Vô cùng dễ dàng. Vô cùng bỉ ổi.

Đồng hồ của chiếc Mercedes không vượt quá ba mươi kilomet/giờ. Không dễ gì nhìn rõ đường qua màn nước mắt.

Tôi chưa từng yêu em. Tôi đã lật sang trang khác.

Một cú móc bên phải, một quả đấm móc bên trái. Và đối thủ gục trên sàn.

Cloé đã nghĩ còn có một cơ hội. Rằng mọi chuyện vẫn còn có thể, rằng cô sẽ thắng.

Từ giờ trở đi, cô biết chắc là mọi chuyện đã hỏng hết. Nhưng vẫn không hiểu tại sao.

Chuyện đó chẳng có nghĩa gì hết.

Bertrand đã không muốn nghe cô. Cảnh sát cũng không.

Hoàn toàn cô độc, hoàn toàn bị cách ly.

Cô ngã vật xuống chiếc ghế dài và kiên nhẫn chờ đợi một trận nước mắt mới. Mắt nhìn vào hư không, tim đập thoi thóp.

Tôi chưa bao giờ yêu em. Câu nói đó vang vọng một cách lạ lùng trong đầu cô, cứ như thể não cô trống rỗng. Tuy nhiên, cô lại có cảm giác nó đã đầy tràn.

- Đồ con lợn! Đồ khốn kiếp...

Lăng nhục cũng không an ủi được cô. Cô đứng dậy, đôi chân suýt thì phản bội cô. Cô mở cửa tủ rượu, nhìn ngắm những chai rượu như là những khả năng.

Uống cạn hết chăng? Không, mình sẽ không tái diễn...

Chết vì anh ấy. Để chứng minh với anh ấy. Rằng mình, mình yêu anh ấy. Rằng mình vẫn yêu anh ấy.

Nực cười. Anh ta sẽ giễu cợt hết. Với lại, liệu mình có yêu anh ta thực sự không?

- Em đau khổ bởi vì chính tôi là người đã quyết định cắt đứt...

Cô lấy ngẫu nhiên một chai. Bánh xe của nỗi bất hạnh đã chỉ vào chai rượu gin. Hẳn là nó sẽ hạ gục được cô. Cô rót một cốc đầy tràn, lưỡng lự rồi nốc cạn.

Trận tra tấn, khổ hình cô đang tự dành cho mình. Bàn tay cô bám riết vào mép tủ bằng gỗ hồ đào, ánh mắt cô bám riết vào những bức ảnh trang trí cho bức tường.

Bố cô và cô. Mẹ cô, bố cô và Juliette. Lisa, ngay trước khi...

Cloé nhíu mày. Không phải vì rượu. Chưa đâu!

Cô vớ lấy bức ảnh cuối cùng, kéo nó lại gần mình.

Trên bức ảnh, không phải là Lisa.

Không còn là Lisa. Đó là một cái xác kinh khủng với những cái hốc há hoác ở vị trí của đôi mắt, da thịt đang thối rữa rời ra khỏi xương sọ. Và một nụ cười bỉ ổi.

Cloé buông rơi chiếc khung ảnh như thể nó nóng bỏng và gào lên.

⚝ ⚝ ⚝

Chiếc thuyền con mỏng mảnh đang lại gần những ghềnh đá một cách đầy nguy hiểm. Nó xoay tròn, càng lúc càng lảo đảo. Cloé không có cảm giác đang ở trên giường. Mà là trong một chiếc thuyền có nguy cơ vỡ tung trong dòng chảy. Hai bàn tay cô túm chặt ga giường, mắt cô cố nhìn chăm chăm vào ngọn đèn treo trên trần, trần nhà đang đung đưa và xoay tròn trong một vòng xoáy tưởng tượng.

Chai rượu gin đã trống rỗng. Vứt xuống biển, không có lời nhắn nào bên trong.

Cô có thể viết gì được?

Cứu với. Giúp tôi với. Tôi không còn biết tôi đang đi đâu. Tôi không nhận ra tôi nữa.

Cloé nghe thấy những tiếng động kì lạ. Những tiếng cười gần cứ lặp lại mãi, những tiếng hét xé lòng lấp đầy trong đầu cô.

Cả tiếng tim cô đang suy yếu nữa. Nó đang lồng lên mà không tìm thấy chân phanh.

Phải uống những viên thuốc dành cho buổi sáng. Mặc dù đang là buổi tối.

Nhanh lên, trước khi trái tim thoi thóp đó nứt ra như một trái cây quá chín.

Cô cố đứng dậy, lại ngã nhào ra thảm. Cô không hề cảm thấy đau đớn, và bò bốn chân vào hành lang tối tăm. Đến phòng bếp, cô nhỏm dậy và với được lọ thuốc. Hai thay vì một viên, như thế sẽ chắc chắn hơn.

Cô bám vào tường để quay lại phòng khách. Có lẽ cần uống thêm rượu để quên được chăng? Quên rằng cô đã bị vứt bỏ như một thứ rác rưởi. Quên rằng cô là một cái đích ngắm.

Cô lấy khẩu P38 trên ghế dài, chĩa ra trước mặt. Một lần nữa, như có chút phép màu, cô lại đứng được, và phá lên cười. Tiếng cười kinh hoàng, không biết phát ra từ đâu.

- Mày nghĩ mày làm tao sợ à? Xuất hiện đi, đồ hèn! Đến đây đánh nhau đi. Nào, đến đi... Mày đâu rồi? Tao biết là mày ở đây!

Cô ngừng cười, lắng nghe sự tĩnh mịch đang chế nhạo cô.

Tưởng tượng ra một tiếng động sau lưng, cô quay phắt lại và bóp cò. Bước lùi khiến cô mất sự thăng bằng vốn đã mong manh, cô ngã ra sau.

Đầu cô đập mạnh xuống sàn nhà, mắt cô nhòa đi, mọi thứ nhân đôi lên.

Cô ở giữa tấm thảm, nằm ngửa, hai tay bất chéo.

Những phút tiếp theo thật kinh hoàng. Có cảm giác như một cơn hấp hối trước khi chết. Có cảm giác thân thể cô bị phanh, bị rạch, bị nghiền nát.

Rồi nỗi cẳng thẳng dịu dần. Những con bướm đủ màu sắc lấp đầy bầu trời thanh khiết. Một nụ cười nở trên môi cô. Cô cảm thấy dễ chịu. Dễ chịu đến kì lạ. Gần như phấn khích. Tiếng cười lại xâm chiếm cô.

- Mày sẽ không đến hả? Mày quá sợ tao!

Cô liền khẽ quay người, trèo lại vào chiếc thuyền đang trôi theo dòng nước. Chỉ có điều cô không còn sợ ghềnh thác hay đá ngầm, kể cả Cái Bóng.

Mà cũng không còn sợ bất cứ thứ gì.

- Mình tên là...

Cô vừa quên tên mình.

⚝ ⚝ ⚝

Khi cô mở mắt ra, trời đêm tối đen. Cloé không biết mình đang ở đâu.

Ngón tay cô chạm đất, cô nhận ra mình đang không nằm trong giường. Cô nằm ngửa, hình như là trên mặt đất. Đầu cô vùi trong thứ gì đó vừa mềm vừa êm.

Cô sẵn lòng nhắm mắt lại. Chỉ có điều cô cảm thấy mình đang bị nguy hiểm.

Cô khó nhọc ngồi dậy, bất động trong một lát. Đầu óc quay cuồng, cảm giác vừa nuốt một khúc củi và bị nhiều nhát búa nện vào đầu.

Cô khẽ rên lên, và cẩn thận đứng dậy. Cơn buồn nôn cộng thêm với cơn đau đầu.

Cô đưa một tay ra phía trước, nhận thấy đó là khoảng trống. Mò mẫm bước đi, cuối cùng cô cũng chạm vào một bức tường và lần theo nó. Cuối cùng ngón tay cô chạm vào một công tắc, ánh sáng bừng lên. Chói lòa và đau đớn.

Khi cô mở được mắt, Cloé nhẹ nhõm thấy mình đang ở trong phòng khách. Cô đã nằm trên tấm thảm, gần chiếc bàn thấp. Đầu đặt trên gối.

Chiếc gối của cô.

Cơn buồn nôn dữ dội thêm, dạ dày quặn lên. Cô vội lao vào nhà vệ sinh, quỳ sụp xuống. Không thể thấp hơn được nữa. Say như chết, cô đang nôn hết nỗi tuyệt vọng.

Làm sao lại đến nỗi này?

Cô nhớ lại sự suy sụp của mình. Sở cảnh sát, Bertrand, chai rượu gin, khuôn mặt Lisa bị hủy hoại.. Trái tim hoảng loạn, những viên thuốc... Khoái cảm kì lạ đó... Cảm giác viên mãn... Và rồi không gì nữa.

Lại đứng dậy, Cloé loạng choạng đi ra bếp và pha cà phê. Đồng hồ cho cô biết là đã 3 giờ sáng. Cô đã ở trong tình trạng vô thức mất bao lâu? Ít nhất là sáu tiếng.

Cô uống một cốc arabica lớn, ý nghĩ dần trở nên rõ ràng. Cô rót đầy cốc thứ hai, biến vào phòng khách. Ở đó, cô nhặt lại chiếc khung có lồng bức ảnh của Lisa. Qua tấm kính vỡ, cô nhìn thấy nụ cười trẻ thơ của em gái. Gương mặt rạng rỡ. Cái sọ người kinh khủng đã bay biến.

- Chết tiệt, cô thì thầm. Nhưng rõ là mình đã nhìn thấy mà...

Cô đặt lại chiếc khung ảnh lên tủ, không rời mắt khỏi nó, rình chờ sự biến đổi không xảy ra.

Cô quay đầu lại, ngắm nhìn chiếc lỗ trên tường. Nơi viên đạn của khẩu P38 đã găm vào. Rồi mắt cô đặt vào chiếc gối đã nâng đỡ gáy cô suốt nhiều giờ. Cô cố gắng tập trung để sống lại chính xác những thời khắc trước khi cô ngất đi.

- Mình đang ở trong phòng ngủ, trên giường. Mình tỉnh dậy, mình bị ngã. Mình đã bò bốn chân đến tận bếp..

Bốn chân, đúng thế. Điều đó thì cô chắc chắn.

- Mình không thể mang theo một cái gối khi đang bò bốn chân được.

Cloé lao ra cửa, nhận thấy cửa không khóa. Cô xoay ổ khóa, ngồi sụp xuống dựa lưng vào tường.

Hắn đã ở đây. Một lần nữa.

Hắn sẽ luôn ở đây.

⚝ ⚝ ⚝

Ta đùa giỡn với em, giống như con mèo vờn con mồi của nó. Ngay trước khi xé xác nó, em biết đấy...

Được thôi, thiên thần ạ, ta thú nhận điều này: ta đã gian lận trong luật chơi. Để em không từ bỏ quá sớm cuộc chơi mà chúng ta đã tham gia.

Ta cho em thứ gì đó để chống cự, thứ gì đó để có sức đấu tranh, lần nữa và lần nữa.

Ta dẫn em đến đáy vực sâu, ta nâng em đến những đỉnh cao.

Ta đánh thức em và ta cho em ngủ.

Cốt để em mất phương hướng, và lạc bước.

Cốt để kéo dài khổ hình của em và niềm khoái lạc của ta.

Em, con rối đáng thương vâng theo mọi mệnh lệnh của ta!

Ta ở quanh em, gần em.

Ta ở giữa suy nghĩ của em và sau mỗi hành động của em.

Ta ở trong mỗi quyết định mà em tưởng là mình tự đưa ra.

Ta ở trong đầu em, tận trong huyết mạch của em, thiên thần ạ.