Chương 32
Nguyên tắc số một: không bao giờ uống rượu nữa, luôn luôn giữ kiểm soát.
Nguyên tắc số hai: không bao giờ quên khóa cửa sau khi về nhà.
Nguyên tắc số ba: khôngbao giờ rời khẩu súng. Giữ nó bên mình, ngày cũng như đêm.
Nguyên tắc số bốn: nhìn thấy là bắn. Bắn chết.
Cloé nhắc đi nhắc lại nhiều lần bài thánh ca dài đó. Những nguyên tắc vàng của con mồi mà cô đã trở thành. Tuân thủ chính xác, nếu không muốn kết thúc trên bàn mổ của một bác sĩ pháp y.
Hắn hoặc mình. Lựa chọn nhanh chóng.
Chỉ có điều cô tiếp tục ngờ rằng kẻ săn mồi đó không muốn giết cô.
Hắn có biết bao cơ hội để hạ gục mình... Việc đó có thể làm được từ làu rồi.
Hắn muốn thứ khác. Nhưng là thứ gì? Hẳn tìm kiếm điều gì?
Trừ khi chỉ là hẳn đang thong thả...
Cloé rùng mình, cô uống một cốc trà xanh, vì lúc này nên từ bỏ cà phê. Hội chứng tim đập nhanh gần như không cho cô có chút nghỉ ngơi nào. Hẳn là tim cô quá mỏng manh để có thể chịu từng ấy áp lực. Nó đã mệt rồi.
Cô xem đồng hồ, nhận thấy đã đến giờ đến văn phòng. Một ngày mới bắt đầu, và có thể là ngày cuối cùng.
⚝ ⚝ ⚝
Alexandre áp tay vào vách kính. Phía bên kia, Laval tiếp tục chiến đấu để sống sót.
Ngày cuối cùng của cậu ta, có thể thế. Trái tim đó, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Viên thiếu tá ngắm nhìn cậu trong nhiều phút, gần như quên cả thở.
Cả đêm qua nữa, anh hầu như không ngủ. Tuy nhiên, anh đã nằm trong giường mình, đúng hơn là giường của Sophie, từ bỏ chiếc ghế dài bằng nhựa ở hành lang.
Một nữ y tá, người mới, yêu cầu anh rời khỏi khu vực, Gomez làm theo. Anh đẩy cánh cửa, đi vào hành lang dài im ắng. Giày nặng như đeo chì, đầu đau như búa bổ.
Vừa bước chân ra đến ngoài, anh châm một điếu thuốc, trèo vào xe và đặt đèn hiệu lên nóc xe. Anh phải đi một đoạn đường dài để đến Sarcelles, và không muốn mất thời gian trong những đám tắc đường buổi sáng.
Những phút dài dằng dặc bất động, khi mà trí óc anh lướt qua những vực thẳm vừa tối vừa sâu, một cách nguy hiểm.
Anh thích nghĩ đến cô gái xa lạ nhắc anh nhớ đến Sophie.
Anh thích tự thuyết phục mình rằng cô ta cần anh. Rằng anh vẫn có thể có ích cho ai đó.
⚝ ⚝ ⚝
- Chiều nay em vừa uống cà phê với Cloé.
- Thế cô nàng Cloé đáng mến đó thế nào rồi? Quentin lo lắng hỏi.
Carole dùng đầu ngón tay vẽ những hình thù tưởng tượng trên thân hình nhẵn nhụi của người tình. Những trái tim, như thể cô lại mới 14 tuổi.
Hai người gặp nhau ở nhà cô, vào khoảng 17h, cho một lần yêu đương vụng trộm ngắn ngủi nhưng đầy khoái lạc.
- Cô ấy không ổn, Caroie tiết lộ. Ngày càng không ổn... Nói thẳng ra, cô ấy khiến em sợ.
- Đến mức ấy cơ à?
- Cô ấy cứ tin chắc là có kẻ theo mình khắp nơi, hắn vào nhà khi cô ấy đi vắng hoặc thậm chí là khi cô ấy ngủ...
- Có thể là thật đấy! Quentin nhấn mạnh. Tại sao em lại không tin cô ấy?
- Em phải giải thích kĩ với anh, nhưng câu chuyện của cô ấy vô lý lắm.
- Đương nhiên, nhìn dưới góc độ này, thì đó là chuyện hoang tưởng! Nhưng tại sao cô ấy lại nói dối?
- Em không nghĩ là cô ấy nói dối. Thật đáng buồn, em nghĩ cô ấy tin chắc đó là sự thật.
- Chết tiệt... Hoang tưởng mức độ nặng à?
- Em có cảm giác đúng như thế.
- Chờ đã, ta không thể ngày một ngày hai mà trở nên hoang tưởng được!
- Cô ấy vốn vẫn hay bị ám ảnh, Carole khẳng định. Lúc nào cũng nhìn thấy cạm bẫy ở khắp nơi, đề phòng tất cả mọi người...
- Đề phòng mọi người thì không phải là bị hoang tưởng, anh chàng y tá nhắc.
- Em biết hoang tưởng là như thế nào, Carole tự vệ. Và em nói với anh là cô ấy bị như thế. Dù sao, điều đó cũng làm em lo lắng. Cô ấy hoàn toàn ảo tưởng... Và hơn nữa, đỉnh điểm của mọi chuyện là Bertranđ đã bỏ cô ấy.
- Ái chà...
Quentin hôn lên vai Carole, rồi đứng dậy.
- Anh đã di sao?
Anh đáp lại ánh mắt hối tiếc của cô bằng một nụ cười có chút gì đó thong dong.
- Anh sẵn lòng ở lại lâu hơn, nhưng một giờ nữa anh vào ca trực.
Anh lấy quần áo, đi về phía phòng tắm. Carole đi theo anh, tiếp tục nói chuyện trong khi anh tắm.
- Theo anh, em có thể làm gì cho cô ấy? cô hỏi.
- Hả? Anh không nghe thấy gì cả!
Carole nhắc lại câu hỏi, vừa đưa mắt tận hưởng thêm chút nữa thân hình mà cô đã nghiện, mỗi ngày lại nặng thêm một chút.
- Cô ấy nên đi khám bác sĩ tâm lý, Quentin đáp. Một bác sĩ giỏi, nếu được. Anh có thể chỉ cho em một người, nếu em muốn. Nhưng việc khó nhất sẽ là thuyết phục cô ấy đi khám. Nếu không ý thức được vấn đề của mình, cô ấy sẽ từ chối.
Quentin ra khỏi buồng tắm, Carole đưa khăn cho anh.
- Cảm ơn em.. Đó là bạn thân nhất của em, chắc là em sẽ thuyết phục được cô ấy chứ?
- Em đã thử rồi, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng giữ quan điểm. Thậm chí em còn tin chắc là chính vì thế mà Bertrand đã bỏ cô ấy.
- Có thể. Có thể anh ta thấy sợ.
Anh ôm Carole, hôn vào cổ cô. Cô nhắm mắt, mơ tưởng được kéo dài thêm.
- Anh, anh sẽ không bỏ mặc em chứ, hả? cô thì thầm.
- Không bao giờ... Nhưng mà này, anh phải đi thật rồi. Các bệnh nhân hấp dẫn đang chờ anh!
- Họ thật may mắn!
Anh nhìn cô, ngơ ngác.
- May mắn? Vì phải ở trong một bệnh viện tâm thần?
- Vì được ở bên anh suốt cả đêm...
⚝ ⚝ ⚝
Hắn có ở đó không?
Trong bóng tối, không nghi ngờ gì nữa. Rình rập bất cứ cử động nào của cô.
Tuy nhiên, Cloé vẫn muốn một lần chạm trán. Cô muốn kẻ đi săn lộ mặt. Mặc dù cuộc đối đầu cuối cùng chắc chắn sẽ rất nghiệt ngã.
Mong muốn đó còn mạnh hơn nỗi sợ hãi phải đối mặt hắn hoặc bị gục ngã khi gặp mặt.
Cô không còn chịu đựng được việc hắn quan sát cô mà cô không biết, ẩn náu trong bóng tối. Cô muốn nhìn sâu vào mắt hắn. Tóm lại là đối mặt với hắn.
Một kẻ thù bằng xương bằng thịt, có một khuôn mặt, một làn da. Có giọng nói và có mùi.
Cô chưa từng thực sự nhìn thấy hắn, nhưng hai người gần như đã trở nên thân thuộc. Thân thuộc một cách kinh khủng. Những mối liên hệ kì lạ được dệt nên giữa nạn nhân và đao phủ.
Cloé tắt động cơ và cầm khẩu P38. Cô bỏ nó vào trong túi trước khi xuống xe. Ngọn đèn đường vẫn hỏng, con phố chìm trong ánh tranh tối tranh sáng đáng lo ngại.
Dạo này, mọi thứ đều trở nên đáng lo ngại. Một mảng tối nhỏ, ngày mới bắt đầu chưa biết thế nào, tiếng động vớ vẩn nhất... Đó chính là cảm giác hàng ngày của con mồi. Là một mục tiêu trước khi là một con người. Đặt cho mình câu hỏi kinh hoàng nhất: hắn sẽ giết mình như thế nào? Chậm rãi? Nhanh chóng?
Hấp hối mãi hay chết đột ngột?
Rõ ràng là hắn muốn thong thả. Điều đó khiến ta dự đoán khả năng tồi tệ nhất...
Cloé vội vào nhà. Cô nhìn kĩ khu vườn, một tay để trong túi xách. Những ngón tay cô đặt trên cò súng kim loại. Đầy bảo đảm.
Cô nhẹ bước về phía bậc tam cấp. Mặc dù trời vừa lạnh vừa ẩm, cô có cảm giác đang bốc cháy từ bên trong. Cô tự thổi thêm cho mình chút dũng khí. Mặc dù nếu hắn có đến khi cô đi vắng, thì giờ cũng đã đi rồi. Bay biến từ lâu.
Nhưng vừa đặt chân lên bậc thứ nhất, cô nhìn thấy hắn.
Trong một phần tư giây, cô tự hỏi hắn có ở đó thật không, hay cô đang bị ảo giác.
Đang ngồi trên tay vịn bằng đá, gần cánh cửa, kẻ lạ mặt đứng dậy. Hắn khổng lồ, mặc đồ đen.
- Xin chào! Hẳn nói bằng giọng ồ ồ.