Chương 33
Cloé có cảm giác vừa nhận một cú đấm vào bụng, cô ngộp thở.
Thời khắc cô trông đợi, ngờ vực biết bao.
Cô không nhìn rõ mặt hắn. Nhưng ánh sáng yếu ớt từ ngoài phố chiếu vào mắt hắn. Đáng sợ.
Nguyên tắc số bốn: nhìn thấy là bắn. Bắn chết.
Người đàn ông bước xuống một bậc, Cloé chĩa khẩu P38 trước mặt
Anh ta đứng sững lại.
- Bình tĩnh. Tôi tên là Alexandre Gomez, tôi là sĩ quan cảnh sát. Bỏ vũ khí của cô xuống ngay.
Trong khi nói, anh ta đưa tay làm một cử chỉ đơn giản để lấy thứ gì đó trong áo blu dông. Một ánh chớp chói lòa nổ ra trong đầu Cloé.
Nhìn thấy là bắn. Bắn chết.
Hắn hoặc mình.
Cô siết cò. Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Gomez lao xuống mấy bậc, và Cloé còn chưa kịp hiểu ra sao, anh đã lấy được khẩu súng.
- Cô điên hay sao?! Anh hét lên. Tôi đã nói với cô tôi là cảnh sát!
Anh nhét khẩu P38 vào thắt lưng chiếc quần jean, dí thẻ cảnh sát vào dưới mũi cô. Cloé thoáng nhìn thấy ba cái vạch.
Ba màu.
Xanh, trắng, đỏ.
Ba chữ.
Bắt, xử, tù.
Cô vừa định hạ một cảnh sát, và chắc chắn là sắp ngất.
- Tôi đang chờ cô, Alexandre nói thêm và cất thẻ vào túi trong của áo khoác. Và vì nhà không có cánh cổng, nên tôi tự cho phép mình vào trong.
Cloé vẫn còn sững sờ đến nỗi không thốt nên lời.
Mình suýt giết một cảnh sát. Mình đã lấy vũ khí ra trước mặt anh ta, mình tiêu rồi.
- Tôi muốn nói chuyện với cô, viên thiếu tá nói tiếp. Tôi có thể vào trong nhà được không?
Vì cô vẫn không có phản ứng gì, anh nắm lấy cánh tay cô, dẫn cô đến tận cửa ra vào.
- Làm ơn mở cửa ra.
Anh giằng lấy chìa khóa từ tay cô và kiên quyết đẩy cô vào trong nhà. Khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng, Cloé giật mình. Bàn tay đó lại nắm lấy cánh tay cô, Gomez kéo cô đến tận phòng khách, quờ quạng tìm công tắc điện và ấn cô ngồi xuống ghế. Cô giống như một con búp bê bằng sáp, không chút phản ứng.
Vẫn còn đang sốc.
Alexandre thử vài cái cửa rồi mới tìm được cái đúng, cửa tủ rượu. Anh lấy một cái cốc, rót đầy rượu Otard 1795.
- Uống đi, tôi nghĩ cô cần thứ gì đó cho phấn chấn lên!
Cô làm theo, một làn hơi nóng xâm chiếm cô.
Gomez đặt khẩu P38 trên chiếc bàn thấp, ngồi vào chiếc ghế đối diện cô
- Tốt hơn chưa? Ít ra thì cô cũng sẽ không ngất chứ?
- Suýt thì tôi đã giết anh, Cloé thì thầm.
- Không có chuyện đó đâu! Viên cảnh sát trả lời kèm theo một nụ cười giễu cợt. Phải lên đạn trước khi bắn. May cho tôi là cô không biết cách dùng súng.
Nụ cười của anh biến mất cũng nhanh như khi nó xuất hiện. Anh khẽ cúi người ra phía trước, như để nhét từng từ vào sâu trong đầu cô.
- Nếu không, tôi đã chết rồi.
- Tôi biết là phải lên đạn. Chỉ là tôi quên mất, tôi hoảng sợ... Anh sẽ bắt tôi sao?
Anh nhún vai, ngắm nghía cách bài trí xung quanh.
- Rất có thể thế, anh ung dung trả lời. Tôi có thể cho cô đi tù một thời gian đấy.
Cloé lại có cảm giác suy sụp. Chỉ với ý nghĩ là sẽ phải chết trong tù.
- Tôi tưởng là... hắn.
- Tôi cũng nghĩ thế. Và tôi đến nói chuyện với cô cũng chính là về hắn.
Anh lại chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt điên dại. Giống như hai hàm răng dữ tợn sẵn sàng xé xác cô.
- Rất tiếc vì đã làm cô sợ, thưa cô. Tôi không có ý đó.
Với những động tác nhanh nhẹn và chính xác, anh tháo đạn khẩu P38, bỏ hết đạn vào túi.
- Cô còn cái khác không? Cô có băng đạn dự phòng nào khác không?
Cloé lưỡng lự một giây.
- Không, cô khẳng định. Khẩu súng này cũ rồi, chỉ có một băng đạn duy nhất
Anh vẫn nhắc thêm, không rời mắt khỏi cô.
- Cô biết đấy, tôi có thể lục soát nhà. Thế nên, tốt hơn hết là nói sự thật với tôi.
Giọng anh chứa đầy đe dọa, những ngọn lửa vẫn tiếp tục thiêu đốt Cloé từ bên trong. Tuy nhiên, cô vẫn kiên cường. Đã đến mức này rồi... Âm mưu giết hại một cảnh sát.
- Tôi đang nói với anh sự thật.
- OK, Alexandre chấp nhận và ngồi thẳng lên trong ghế. Kể cho tôi nghe mọi chuyện, từ đầu. Tôi đã đọc hai biên bản, nhưng tôi muốn chi tiết.
- Anh quan tâm đến vụ của tôi sao? Cô ngạc nhiên.
- Thế cô tưởng tôi ở đây làm gì? Gomez đáp trả với nụ cười cay độc quen thuộc. Để uống khai vị à?
- Nhưng gã cớm... cảnh sát...
- Cô có thể nói cớm, không phải là một lời lăng mạ đâu, Alexandre vui vẻ.
- Viên cảnh sát tiếp tôi đã bảo là anh ta không thể mở cuộc điều tra.
- Tôi mới là người quyết định chuyện đó. Thế nên hãy kể cho tôi nghe, được không?
Cloé gật đầu, uống thêm một ngụm rượu cognac để có thêm dũng khí. Gã này gây ấn tượng mạnh với cô. Ánh mắt gã khó chịu đến nổi cô không thể nhìn thẳng. Cô liền cụp mắt xuống. Chật vật tìm từ ngữ, nhưng người đối thoại vẫn trơ như đá. Không hề có dấu hiệu sốt ruột.
- Chuyện đã bắt đầu như thế nào? Vào lúc nào? Anh hỏi để khuyến khích cô.
- Một đêm, hắn đã đi theo tôi trong phố,...
Cô quay trở lại quá khứ để thực hiện một hồi tưởng đau khổ. Và nói không ngừng. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên, rồi lại cúi ngay xuống.
Những tuần dài lo lắng, sợ hãi thường trực. Cô không bỏ qua chi tiết nào, thậm chí cả việc chia tay với Bertrand. Cả ý định tự sát.
Cứ như thể cô đang độc thoại với một bức tường thành. Tuy nhiên, cô cảm thấy anh đang nghe cô. Dù không hề ghi chép, anh vẫn ghi nhớ từng lời, từng cử chỉ.
Cuổi cùng, bản xưng tội dài dằng dặc cũng kết thúc. Sau đó là im lặng trong nhiều phút. Im lặng đến đáng ngại.
- Cô có bị điên không? Gomez đột ngột hỏi.
Cloé ngẩng đầu lên.
- Sao cơ?
- Tôi hỏi cô có bị điên không, Alexandre bình thản nhắc lại.
Anh thấy khuôn mặt người phụ nữ trẻ biến đổi, trở nên cứng rắn đến không thể tin nổi. Cô lại sức với một tốc độ phi thường.
- Anh không tin tôi, đúng không? Anh chỉ nghĩ là tôi bị điên?
- Đừng lạc đề. Đề nghị cô hãy chỉ trả lời câu hỏi của tôi thôi.
Cô sắp sửa nổ tung. Sắp đuổi thẳng anh ra khỏi nhà.
- Không, tôi không điên! Cô hét và nhảy bật khỏi chiếc ghế.
Cô đi đi lại lại, cảm thấy đôi mắt đang dán vào da cô. Vào tâm hồn cô.
- Tôi không điên, chết tiệt thật! Gã đó thực sự tồn tại! Và tôi bắt đầu chán phải mất thời gian với những gã cớm không đủ khả năng để hiểu ra rằng tôi đang gặp nguy hiểm!
Cô chờ một lời đáp lại nhưng nó không đến, Gomez vẫn thản nhiên.
- Gã đó muốn giết tôi, anh nghe rõ chưa? Cloé dằn từng tiếng. Hắn muốn giết tôi, hoặc tệ hơn thế!
Trước mặt vẫn chẳng có phản ứng gì. Cloé liền nổi cơn tam bành.
- Các anh chỉ là một lũ bất lực!... Ra khỏi đây!
Anh không nhúc nhích chút nào, chỉ tiếp tục ngắm nhìn từng cử chỉ của cô.
Cơn giận dữ của Cloé tự xẹp xuống, cô ngồi lại trước mặt anh.
- Tôi cũng không biết nữa, cô thì thầm. Có thể sau tất cả những chuyện đó, tôi đã hóa điên thật sự...
Lại một nụ cười của Gomez. Nhưng lần này không có sự mỉa mai. Một nụ cười thực sự.
- Tôi tin cô, anh nói. Tôi nghĩ gã đó có tồn tại và hắn muốn hại cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh, tìm hiểu xem anh đang chơi trò gì.
- Thế tại sao anh lại hỏi tôi có điên không?
- Để xem cô có điên không. Nhưng việc cô nghĩ đến khả năng đã tưởng tượng ra tất cả chứng tỏ là đầu óc cô khỏe mạnh. Ít nhất là ở mức ta có thể.
Để tỏ thái độ khó chịu, cô khẽ lắc đầu, cử chỉ mà Gomez thấy gợi cảm kinh khủng.
- Anh có những phương pháp buồn cười thật.!
- Được rồi, tôi có vài câu cần hỏi cô.
- Anh hỏi đi... Anh muốn uống một cốc không?
- Rất sẵn lòng, Alexandre trả lời.
Cloé đi về phía quầy bar, anh đưa mắt nhìn theo cô mãi. Như thể đang dò xét cô về chiều sâu. Cô giống Sophie đến lạ lùng, nhưng cũng rất khác với cô ấy.
- Anh thích loại nào?
- Whisky. Không đá.
- Tôi tưởng cớm không bao giờ uống rượu khi làm nhiệm vụ.
- Và gà mái có răng?
Trong khi cô rót rượu, anh châm một điếu thuốc, thậm chí còn không xin phép. Cloé đặt trước mặt một cái gạt tàn bằng thủy tinh và cốc rượu.
- Cảm ơn cô Cloé Beauchamp.
Cô lại ngồi xuống trước mặt anh, cố gắng chịu đựng ánh mắt anh. Không thể tin nổi là nó lại khó chịu đến thế.
- Ai có chìa khóa nhà cô từ khi cô thay ổ khóa mới?
- Fabienne, cô giúp việc của tôi. Và Bertrand, bạn trai cũ.
- Cô tặng chìa khóa thay cho quà sinh nhật hay sao?
Bị chạm nọc, Cloé buột miệng trả lời.
- Cô giúp việc thì tôi nghĩ là logic chứ.
- Cứ cho là thế. Thế còn bạn trai cũ?
- Là để anh ấy hiểu rằng đây cũng là nhà anh ấy.
- Cô không lấy lại chìa khóa sau khi anh ta đã bỏ cô sao? Alexandre ngạc nhiên.
Bỏ... Một từ gây tổn thương. Gã này chẳng có chút tế nhị nào. Tuy nhiên Cloé hiểu ra rằng anh có sự tinh ý.
- Không, cô thú nhận. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ quay lại với nhau.
- Hừm... Thật lạ là anh ta không trả lại cho cô.
- Anh ấy chẳng liên quan gì đến chuyện này.
- Thật sao? Làm sao cô có thể tin chắc như thế?
Cô không tìm ra câu trả lời mà một cảnh sát có thể chấp nhận.
- Tôi biết thế, thế thôi.
- Cô chẳng biết gì hết, Cloé. Nhưng cô là loại người nghĩ rằng mình biết hết.
Chẳng mấy lúc nữa anh ta sẽ lại khiến cô không kiềm chế nổi. Nhưng cô cố gắng ghìm mình lại. Lẫn lộn giữa muốn cắn và nép mình trong tay anh ta.
Gã này sẽ là kẻ cứu rỗi cô, cô biết điều đó.
- Tôi phải lấy lại chìa khóa, đúng không?
- Quá muộn rồi. Anh ta đã có thời gian để làm một bộ khác. Điều cần thiết là thay ổ khóa lần nữa và không phân phát chìa khóa khắp nơi... Nói cách khác, không đưa chìa khóa cho bất kì ai.
- Cô giúp việc thì tôi phải...
- Không ai hết, cô hiểu chưa? Cô tự xoay cách khác đi.
- Đúng - Cloé nhượng bộ nhưng lại nghĩ hoàn toàn khác.
Làm thế nào để khiến gã cớm thô kệch này hiểu rằng Fabienne không có khả năng chui qua cánh cửa, và không có chuyện cô làm việc nhà vào buổi tối hoặc ngày cuối tuần?
- Tôi sẽ đi hỏi hàng xóm, Alexandre tiếp tục.
- Có bắt buộc không? Cô cắt lời anh.
- Tôi phải biết họ có nhìn thấy ai vào nhà cô khi cô đi vắng không.
- Và anh sẽ lấy dấu vân tay chứ? Hẳn là hắn phải chạm tay vào cả đống thứ ở đây.
- Tôi nghĩ gã này có thể là bất cứ ai, trừ một thằng ngốc. Thế nên tôi sẽ ngạc nhiên nếu hắn để lại danh thiếp.
- Nhưng...
- Găng tay không phải là dành cho chó, viên thiếu tá cắt ngang. Không cần mất thời gian.
Gomez lại châm một điếu thuốc, Cloé cố kiềm chế để không đi ra mở cửa.
- Đưa cho tôi tờ biên lai sử dụng thẻ, biên lai siêu thị ấy.
- Tôi không còn giữ nữa. Tôi đã lấy nó ra khỏi túi khi ở nhà Bertrand, để chứng tỏ với anh ấy. Và tôi quên luôn ở đó.
- Hãy bảo anh ta mang trả cho cô, nó có thể có ích với tôi... Còn bây giờ, kể cho tôi nghe đôi chút về người cũ của cô. Ý tôi là chồng cũ.
Anh cảm thấy chỉ nhắc đến người đàn ông đó đã khiến cô hết sức khó chịu. Không phải là để anh phật ý. Anh chỉ muốn xô đẩy cô, để cô ngã khỏi đài cao của cô.
- Chúng tôi ở cùng nhau trong bảy năm, cưới thì được năm năm. Anh ta... Chúng tôi...
- Cô cứ thong thả, Gomez nói.
Cô hít một hơi sâu.
- Lúc đầu, mọi chuyện rất tuyệt vời. Nhưng rồi dần dần xuống cấp. Anh ta... anh ta đã phải đối mặt với nhiều vấn đề trong công việc và... anh ta trở nên nghiện rượu.
Cô nghỉ một chút, uống thêm một ngụm cognac.
- Tôi khó nói đến chuyện đó lắm, cô thú nhận.
- Tôi sẽ giúp cô, Alexandre đề nghị. Anh ta bắt đầu nốc rượu và trở nên hung bạo khi uống quá nhiều. Hành động không kiểm soát, lời nói đầy đe dọa... Cho đến cái tát. Cô đã tha thứ, nhiều lần... Thậm chí có thể anh ta đã xin lỗi, đã thề với cô là sẽ không bao giờ tái diễn. Chỉ có điều anh ta vẫn tái diễn, nhiều lần. Ngày càng bạo lực hơn. Cho đến khi cô phải vào bệnh viện.
- Làm sao anh biết hết những chuyện đó? Anh đã tìm lại được đơn kiện của tôi à?
Anh lại cười, hài lòng trước tác động đã gây ra.
- Không. Nhưng tôi thuộc lòng câu chuyện đó. Một trường hợp truyền thống! Bao nhiêu ngày nằm viện?
- Một tháng. Tôi đã bị gãy xương. Anh ta đã bị kết án, đã phải ở tù hai tháng
- Cô có gặp lại anh ta không? Đừng xấu hổ với tôi nếu có. Sau chuyện đó cô có ngủ với anh ta không?
- Không, không bao giờ! Luật sư của tôi chịu trách nhiệm về toàn bộ chuyện ly hôn. Tôi đã thu xếp để không phải nhìn mặt anh ta nữa.
- Nếu không, có lẽ cô sẽ lại đắm chìm, đúng không? Gomez giả định.
Cô khẽ ngọ nguậy trên ghế, ngón tay vẫn vò chiếc gối.
- Không, tôi không nghĩ thế.
- Cô nghĩ kẻ tấn công bí hiểm kia có thể là anh ta sao?
- Lúc đầu, tôi đã nghĩ thế. Nhưng.... Mà tôi chẳng biết gì hết.
- Tôi sẽ tìm hiểu về anh ta, xem anh ta đang ở đâu... Nói cho tôi biết, Cloé, cô vẫn yêu anh ta chứ?
Cô nghiến hai hàm răng.
- Không.
- Cô nói dối rất tệ. Thế còn gã Bertrand đó, cô có yêu anh ta không?
- Tại sao anh lại hỏi những câu đó? Tôi chẳng thấy có mối liên hệ nào với...
- Tôi cần biết một số điều để xác định tình hình, còn cô thì cần xác định chính cô.
Anh im lặng một lát, đùa nghịch với hộp thuốc Marlboro.
- Cô có điều gì cần giấu giếm không, Cloé?
Cô càng lúc càng khó chịu, lau lòng bàn tay vào váy. Rồi nhìn sâu vào mắt anh.
- Tôi đã giết em gái mình.
Gomez đón nhận thông tin mà không hề nhíu mày.
- Khi đó em lên 8, tôi 11 tuổi. Tôi phải trông em, tôi đã dẫn em đi cùng tôi để chơi những trò nguy hiểm. Em... Em đã bị ngã, bị gãy cột sống và vỡ sọ. Bây giờ, em chỉ còn là người thực vật.
Gomez suy nghĩ trước khi tiếp tục trên vùng đất trơn trượt đó.
- Cô đã kiểm soát cảm giác tội lỗi đó như thế nào?
Cloé không trả lời. Có ích gì?
- Có lẽ cô tự trừng phạt mình bằng cách chấp nhận làm chiếc túi đấm của chồng cũ, đúng không?
- Anh là cớm hay chuyên gia tâm lý thế? Chuyên gia tâm lý ngày chủ nhật, Cloé nhấn mạnh bằng giọng riết róng.
Anh chỉ mỉm cười. Khi tỏ ra vô liêm sỉ, cô lại càng quyến rũ hơn. Điều đó khiến đôi mắt màu hổ phách của cô lấp lánh.
- Vợ tôi vừa bỏ đi cách đây mấy tuần, Alexandre bỗng thông báo.
- Tôi rất tiếc. Nhưng tại sao anh lại nói với tôi điều đó?
- Cô giống cô ấy. Chính vì thế mà tôi đã quyết định sẽ quan tâm đến vụ của cô.
Cloé trở nên nhợt nhạt.
- Tôi nhớ ra anh rồi... Tôi đã gặp anh ở trụ sở cảnh sát, đúng không?
- Chính xác.
Anh đứng dậy, Cloé làm theo.
- Tôi thì đã giết một thiếu úy của tôi, cách đây chưa đầy một tuần. Và tôi rất khó kiểm soát cảm giác tội lỗi của mình.
Gã cớm này thật nực cười.
- Chỉ vì sự ngu ngốc của tôi, cậu ta đang phải ở giữa sự sống và cái chết. Họ đã cắt một chân cậu ta, và cậu ta ta có vô số chỗ gãy xương, và hắn là nhiều chấn thương ở não... Cậu ta 25 tuổi.
Cloé không biết phải nói sao. Cô nhìn anh đi ra phía cửa ra vào, không phản ứng gì. Rồi, đột nhiên, cô lao theo.
- Cảnh sát trưởng! Đừng để tôi lại một mình. Tôi sợ.
Gomez quay lại, mỉm cười với cô.
- Tôi chỉ là thiếu tá. Hãy đóng cửa và chèn chặt bằng một chiếc ghế bên dưới tay nắm cửa. Hoặc đến khách sạn nếu cô thích... Tôi chỉ là cảnh sát, xin cô nhớ cho. Không phải chuyên gia tâm lý, cũng không phải vệ sĩ.
Anh vẫn đưa cho cô một tấm danh thiếp.
- Nếu có bất cứ dấu hiệu báo động nào, đừng ngần ngại. Điện thoại di động của tôi luôn bật.
Cô cầm tấm thiểp, xem xét rất lâu. Cô ngạc nhiên khi đọc thấy thông tin đầy đủ của anh. Địa chỉ, điện thoại cố định và di động.
- Cảm ơn thiếu tá Gomez.
- Tôi tên là Alexandre.
- Thế... vợ anh, anh ở với cô ấy có lâu không?
- Mười tám năm... Chúc ngủ ngon, Cloé.
Cô nhìn anh đi xuống các bậc tam cấp rồi xoay ổ khóa. Tựa lưng vào cánh cửa một lát, nụ cười buồn bã cứ đậu mãi trên môi.
Rốt cuộc, cô không còn đơn độc.
⚝ ⚝ ⚝
Một người chơi mới vừa vào sân, tham gia vào trò chơi.
Thế là em tưởng em được cứu vớt. Em nghĩ đã tìm được một đồng minh khá mạnh để đánh lại tôi...
Một lần nữa, em lại sai lầm, thiên thần ạ.
Không gì, không ai có thể xen vào giữa chúng ta.
Ta có thể đảm bảo với em điều đó.
Cuộc chơi này chỉ có hai người. Chỉ có ta và em.
Và kẻ giỏi hơn sẽ thắng.
Và kẻ giỏi hơn là ta.