← Quay lại trang sách

Chương 34

Trong phòng khách, chỉ có một cốc cà phê và một điếu thuốc làm bạn đồng hành, Gomez nghiên cứu thêm lần nữa những đơn kiện mà bạn cũ của anh đã đưa vào đầu ngày.

Laura Paoli, người đâm đơn kiện bí ẩn, đã gửi bốn đơn, cùng với ba biên bản. Đủ để bị coi là một kẻ quấy rầy hoặc một ả điên cấp độ một.

Tính đến lúc này, sự việc đã diễn ra được khoảng mười bốn tháng, từ ngày Laura đến sở cảnh sát Yvelines lần đầu tiên.

Những sự việc. Một người đàn ông theo cô trong phố, đi xe hoặc đi bộ. Một người đàn ông mà cô không thể miêu tả chính xác. Người luôn thu xếp để chỉ bị nhìn thấy thấp thoáng. Chỉ là thấp thoáng.

Mặc đồ đen, khá cao lớn.

Những chỉ dẫn khá mong manh.

Các đồ vật bị xê dịch bên trong căn hộ khi cô vắng nhà, thậm chí trong khi cô ngủ. Những thứ khác biến mất để rồi lại xuất hiện một cách kì diệu vài ngày sau đó. Điện bị cắt, rồi đến điện thoại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô nàng Laura Paoli này đã trải qua những gì Cloé Beauchamp đang phải trải qua.

Lần lặp lại của cùng một thứ khổ hình.

Quan trọng nhất là biết được câu chuyện kết thúc thế nào. Điều đó thì trong hồ sơ không nói. Vì không có cuộc điều tra nào được thực hiện. Tất cả đơn kiện đều được xếp vào hồ sơ lưu trữ.

Nhưng Gomez không phải là tín đồ của những cái kết có hậu. Mà có xu hướng tự nhiên là nghiêng về chủ nghĩa bi quan.

Anh đóng tập hồ sơ lại và ngồi sâu vào trong ghế phô tơi. Cốc cà phê đã nguội, điếu thuốc tự cháy hết.

Anh đã biết chương trình của mình ngày mai. Tìm lại cô nàng Laura Paoli đó, nếu cô ta chưa bỏ trốn đến tận cùng một nơi hoang dã, và hỏi chuyện. Tìm kiếm xem có điểm gì chung giữa cô ta, một cô nàng độc thân chừng ba mươi tuổi, sống một mình với lũ mèo, và Cloé Beauchamp.

Tuổi tác khá khác nhau, hai nạn nhân không làm cùng nghề và không có cùng đẳng cấp xã hội, bởi vì Laura khi đó đang làm trong một siêu thị. Một nữ thu ngân và một nữ tổng giám đốc tương lai của một công ty quảng cáo lớn...

Alexandre những muốn có một bức ảnh của cô nàng Laura này, để xem cô ta có xinh bằng Cloé không.

Cloé... Anh không thể xua đuổi khuôn mặt cô ra khỏi trí nhớ. Khuôn mặt đó chồng lên, trùng khít như một mảnh ghép, với khuôn mặt của người vợ quá cố thân yêu.

Nước mắt trào ra nhưng anh không có ý định kiềm chế.

Một cái bình đầy tro. Đó là những gì còn lại của em. Những gì còn lại của chúng ta.

Tàn tro đó, anh có cảm giác nó đang ở trong miệng, trong cổ họng mình. Nó đang phủ lên toàn bộ thế giới một lớp bụi màu xám xấu xí. Nó khiến anh mất cảm giác về mọi thứ, mất cảm giác được sống. Nhưng tệ nhất, có lẽ thế, là nỗi đau. Mỗi ngày lại càng dày thêm.

Bởi vì anh đã quen với sự vắng mặt của em. Bởi vì anh sợ sẽ quên mất em là ai. Và anh thực sự là ai.

Không có em, anh chẳng là gì cả, thật đấy.

⚝ ⚝ ⚝

Cloé nhấc máy, chờ một lát, rồi lại bấm số. Cô biết rằng anh sẽ không nhấc máy, điện thoại di động của anh rõ ràng là đang tắt. Có quan trọng gì đâu: cô sẽ không mệt mỏi khi được nghe giọng nói của anh nhắc đi nhắc lại lời nhắn ghi âm trên máy trả lời tự động.

Từ giờ trở đi, đó là tất cả những gì cô có thể có được từ anh. Vài lời nói không dành cho cô và cô nghe đi nghe lại. Sự ấm áp và lực hấp dẫn của âm điệu cô đang nhung nhớ.

Đó là tất cả những gì còn lại của Bertrand.

Đêm nay, cô đã gọi ba lần. Giấu số, tất nhiên. Nhưng trong khi cô đang chờ đợi, tim đập thình thình, để nghe câu: Xin chào, bạn đang gọi đến điện thoại di động của Bertrand, cô ngạc nhiên nghe thấy tiếng chuông rồi Bertrand nhấc máy ngay.

Giọng thật của anh, như một cú sốc điện.

- Alo?

Tim cô lao lên rồi lại lao xuống những sườn đồi dốc đứng, một cơn ớn lạnh lan truyền khắp bề mặt da cô.

- Alo? Bertrand nhắc lại.

- Em đây.

- Cloé?

Cô hình dung thấy anh thở dài, nhưng anh không dập máy. Cứ tạm thế đã.

- Em cần nói chuyện với anh, cô nói thêm.

- Em có biết mấy giờ rồi không?

Cloé cứng người trên ghế sô pha.

- Em muốn lấy lại chìa khóa, cô nói khô khốc. Và tờ biên lai chi thẻ ngân hàng mà em để ở nhà anh hôm trước.

- Và em gọi tôi vào nửa đêm vì việc đó?!

- Ban ngày em rất bận.

Anh cười khẩy, cô cảm thấy các cơ bắp trên người càng co cứng thêm.

- Anh có thể mang cho em không? Cô nói tiếp, cho thêm chút ngọt ngào vào trong giọng nói. Em có thể đến nhà anh, nếu anh muốn...

- Chẳng thế này cũng chẳng thế khác. Tôi sẽ bỏ tất cả vào hộp thư. Ngày mai, chắc chắn thế.

Thật ngu ngốc, cô đã không nghĩ đến khả năng này.

- Gặp lại em khó khăn đến thế sao?

- Không. Nhưng tôi nghĩ như thế tốt hơn.

- Em rất muốn gặp lại anh. Chuyện đó... em sẽ rất vui.

Cô lập tức hối tiếc vì đã xử sự như vậy. Đã hạ mình thấp đến thế, một lần nữa.

- OK, Bertrand trả lời. Tôi sẽ qua nhà em. Cho tôi biết mấy giờ đi.

Cô suýt hét lên vì vui sướng, một nụ cười tỏa sáng cả khuôn mặt.

- Khoảng 20h30, được không?

- Hoàn hảo. Chúc ngủ ngon, Cloé.

Anh gác máy, cô để cảm giác nhẹ bẫng nổ tung. Cô biết là rồi anh sẽ nhớ cô. Chuyện đó là không thể tránh khỏi. Đã được định sẵn.

Không thể bỏ rơi Cloé Beauchamp như thế.

⚝ ⚝ ⚝

Có cảm giác như đang đóng băng, chăn ga như bị ướt nước, lạnh giá. Tim cô sắp nổ tung.

Hai bàn tay co quắp, móng tay cắm sâu vào da thịt. Những cơn giật làm hai chân cô lay động. Cơ bắp co rút lại, hai hàm răng nghiến chặt, hơi thở gấp gáp.

Cloé cam chịu. Cô chui ra khỏi chăn, cảm thấy cái lạnh cắn xé da thịt cô. Cô nhanh chóng khoác chiếc áo choàng ngủ rồi xỏ chân vào đôi giày đi trong nhà.

Vào đến bếp cô lao đến cánh cửa của chiếc tủ tường. Chiếc tủ chứa những viên thuốc trứ danh chống lại chứng tim đập nhanh, làm chậm nhịp tim. Hai bàn tay run lẩy bẩy, phải khó khăn lắm cô mới mở được lọ thuốc.

Cô nuốt viên thuốc với một cốc nước to và tựa người vào bồn rửa bát dĩa

Hai mắt cô hướng về phía chiếc đồng hồ, 3h30 sáng.

Một đêm dài mất ngủ.

Cô thèm rượu đến điên cuồng.

Tất cả những gì có thể giúp cô ngủ được. Kể cả một cú chùy đập vào đầu cũng tốt

Lịm đi, bằng cách này hay cách khác.

Cô vô cùng muốn nhắm mắt lại, vô cùng cần ngủ. Chỉ có điều cơ thể cô kiên quyết từ chối chìm vào trong vòng tay của nữ thần Morphé.

Cô mơ đến những viên thuốc ngủ, quên mất rằng suýt thì chúng đã giết cô. Thay vào đó, cô chuyển sang lựa chọn thuốc an thần mà bác sĩ thần kinh đã kê đơn. Ít hiệu quả hơn, chắc chắn rồi, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

Cô uống liền hai viên. Lưỡng lự một giây, rồi uống thêm hai viên nữa.

Dù sao, ông ta cũng đã nói là nó không mạnh lắm.

Thay vì quay trở vào phòng ngủ, cô mạo hiểm vào phòng khách và dừng lại trước tủ rượu.

Không, Cloé. Hãy nhớ: nguyên tắc số một: không bao giờ uống rượu nữa, luôn giữ kiểm soát.

Cô đi ra xa, rồi lại quay lại. Như bị hút bởi một thỏi nam châm.

- Chỉ một cốc thôi!

Cùng với thuốc an thần, rượu sẽ giúp cô ngủ được vài giờ, có lẽ thế.

Cô đã cầm chai rượu ở tay. Chai whisky quái ác.

Không cần cốc, cứ tu luôn cả chai. Vài ngụm thôi, không hơn.

Thêm một ngụm nữa. Hai, ba...

Kinh khủng.

Cô cất chiếc chai đi, khóa cửa tủ rượu, lấy ống tay áo lau miệng. Cô thấy ghét chính mình, thấy mình thật thảm hại.

Tránh xa chiếc gương, cô quay vào phòng ngủ và chui vào trong chăn.

Những cơn run rẩy khiến cô rung lắc từ đầu đến chân. Và kéo dài dằng dặc trong nhiều phút.

Rồi phép màu nho nhỏ xảy ra. Cơ thể cô thư giãn mặc dù tim cô vẫn tiếp tục đập liên hồi. Cô lại ở trên chiếc thuyền, trôi theo một làn gió nhẹ nhàng và ngọt ngào. Cô mỉm cười với hư không.

Ngày mai, Bertrand sẽ đến. Anh ấy sẽ ôm mình trong tay. Anh ấy sẽ không thể kháng cự, chắc chắn thế. Không người đàn ông nào có thể kháng cự lại mình.

Chúng mình sẽ lại có đôi.

Chiếc thuyền quay càng lúc càng nhanh. Làn gió nhẹ dần biến thành một áp thấp nhiệt đới. Thành bão, thành lốc xoáy.

Thay vì ngủ, Cloé có cảm giác thức tỉnh. Các giác quan của cô căng thẳng, trí não cô quay cuồng với tốc độ của một chiếc máy ly tâm.

Rồi sự yên lặng lại quay trở lại. Tâm trí cô bay bổng, nhẹ nhàng. Đến một nơi rất xa. Xa lạ.

Một chuyến đi hình elip, cô trượt trên một đường lượn không điểm kết thúc. Rồi trượt xuống.

Cứ như thế trong nhiều giờ, thậm chí cô còn không nhận thức được.

Bertrand ở đó, rồi ngay lập tức bị thay thế bằng gã cớm có ánh mắt của người điên. Bằng người đàn ông mặc đồ đen, mà cô không nhìn rõ. Cô ngần ngại giữa mơ và thực, không biết mình đang ngủ hay đã thức. Mắt cô đang mở hay đang nhắm.

Cô quay tròn, càng lúc càng nhanh. Cô ra đi, càng lúc càng xa.

Xa đến nỗi không còn nghe thấy tiếng cửa mở.

Đến nỗi không nghe thấy tiếng bước chân êm nhẹ trong hành lang.

Đến nỗi không nhìn thấy Cái Bóng xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

- Chào em, thiên thần của ta...