Chương 35
Gomez không đủ dũng cảm để ghé qua bệnh viện.
Nói cho cùng, làm thế cũng có ích gì? Cậu Nhóc có nghe thấy những lời khẩn cầu dài dặc của anh, có thấy sự hiện diện của anh đằng sau cửa kính?
Alexandre muốn vùi đầu vào cuộc điều tra hơn. Câu chuyện về kẻ điên khùng đó.
Thật trùng hợp, anh cũng đang trở nên điên khùng.
Cứu Cloé trước khi quá muộn. Ít nhất là cứu được một ai đó.
Anh, kẻ đã gieo rắc biết bao xác chết đằng sau mình, thời gian vừa qua.
Anh ra khỏi xe, đi bộ vài mét để tìm đúng số nhà. Một căn nhà rất khiêm tốn nằm trong khu bình dân của Sarcelles. Chung tường với nhà hàng xóm hai bên, bị bao bọc giữa một rừng những tòa chung cư dữ dằn trùm bóng lên khu nhà. Một cái sân nhỏ xíu phía trước, với ba chậu anh thảo cố nhại dáng vẻ của một khu vườn.
Trên hộp thư gia đình, không có tên Laura Paoli. Gomez vẫn ấn chuông và kiên nhẫn đợi. Không ai trả lời. Cuộc điều tra bắt đầu chóng vánh thật!
Anh lê bước sang nhà hàng xóm, thử lại vận may. Một bà già hiện ra ở ngưỡng cửa, mặc một chiếc váy ở nhà sặc sỡ. Chỉ mình bà đã đủ làm thành một chợ hoa.
- Có chuyện gì thế?
- Cảnh sát hình sự đây, thưa bà!
Anh giơ thẻ qua khe cửa. Bà già cẩn thận lại gần.
- Tôi là sĩ quan cảnh sát, tôi có vài câu muốn hỏi bà.
- Cảnh sát? Nhưng có chuyện gì thế?
- Không có gì nghiêm trọng đâu, bà đừng lo. Bà có thể mở cửa cho tôi không?
- Cửa mở mà... Ổ khóa vỡ rồi.
Gomez đẩy cửa, cố gắng mỉm cười với bà chủ nhà. Anh biết là trông mình rất đáng sợ, và chỉ cần nhìn vẻ mặt của bà lão tám mươi là anh hiểu rằng bà đang rất hoảng. Phải nói là bà nhỏ bé và còng lưng đến nỗi chỉ cao gần đến thắt lưng anh.
Anh bỗng có cảm giác mình là một gã khổng lồ xấu xí. Một loại gấu sống trong hang động không được chải chuốt.
- Bà đừng sợ. Chỉ là hỏi chuyện hàng xóm thôi... Ta vào trong nhà chứ?
Bà ngần ngại, Alexandre lại mỉm cười với bà, đến suýt thì sai khớp xương gò má. Quá thiếu tập luyện, nên đảm bảo là lúc sau anh sẽ bị đau.
Bên trong tối và nghèo nàn, nhưng sạch sẽ và phảng phất mùi thơm.
- Tôi đang ăn sáng, anh có muốn uống cà phê không?
- Rất sẵn lòng, thưa bà. Cảm ơn bà nhiều.
Thêm chút mật vào giọng nói, thêm chút dịu dàng vào trong cử chỉ. Khiến bà cảm thấy tin tưởng.
- Nhà bà thật xinh xắn, anh tuyên bố.
Bà mang cho anh đồ uống đựng trong một chiếc bát lớn hơi sứt mẻ. Họ ngồi xuống bên chiếc bàn ăn, phủ một chiếc khăn cũ kĩ bằng vải sơn có kẻ ca rô màu đỏ và trắng. Lâu lắm rồi Gomez không còn nhìn thấy những thứ như thế này.
- Tôi đang tìm một cô gái mà hẳn là bà có biết: Laura Paoli.
- Laura?
- Đúng, hàng xóm của bà.
- Hàng xóm cũ, bà già sửa lại. Cô ấy không ở đây từ lâu rồi.
- Bà có biết tôi có thể tìm cô ấy ở đâu không?
- Không anh ạ.
- Tại sao cô ấy lại đi?
- Cô ấy mất việc và không thể trả tiền thuê nhà. Cô ấy đã tìm được một phòng trọ nhỏ, trong khu gần ga. Cô ấy để lại lũ mèo cho tôi.
- Hồi đó, cô ấy làm việc ở đâu?
- Ở siêu thị Carrefòur. Cái siêu thị nằm trong khu trung tâm thương mại lớn, lối vào thành phố... Anh biết không?
Gomez hất cằm xác nhận.
- Cô ấy rời khỏi căn nhà khi nào?
- Để xem nào... Chừng sáu tháng. Có thể hơn. Thời gian trôi nhanh thật...
Bà đưa tay phác một cử chỉ, hẳn là muốn thể hiện dòng chảy điên cuồng của thời gian.
- Thế cô ấy có tin tức gì cho bà từ sau khi chuyển nhà không?
Bà già vụng về vuốt lại mái tóc bằng bàn tay trái bị hủy hoại bởi chứng viêm khớp.
- Chẳng có tin tức gì. Anh có hiểu không? Không một cú điện thoại, chẳng có gì. Thậm chí cô ấy còn không hỏi thăm tin tức về Mistoufle. Đó là con già nhất trong hai con mèo của cô ấy. Mà nó còn không được khỏe nữa. Già đi đúng là không tốt, anh biết đấy... Có lẽ tôi nên đi mặc quần áo đã, bà đột ngột nhận ra.
Bà cài lại cúc chiếc váy mặc ở nhà, Gomez mỉm cười với bà thật dịu dàng.
- Như thế này bà đã rất tuyệt rồi, bà đừng lo. Tại tôi đến quá sớm, mong bà tha lỗi... Trước khi Laura bị sa thải, bà có nhận thấy điều gì bất thường không? Cô ấy có thay đổi thái độ không? Cô ấy có vẻ sợ hãi không?
- Cô ấy kém tươi tỉnh hơn, đúng thế. Tôi đã nghĩ là cô ấy gặp rắc rối. Cũng có thể nói là cô ấy buồn. Gần như không còn nhìn thấy cô ấy ngoài vườn. Cô ấy giam mình trong nhà, thậm chí cả trong những ngày nghỉ.
- Cô ấy có tâm sự với bà tại sao lại buồn không?
- Không.
- Cô ấy có nhiều khách khứa không?
- Hồi đầu, cô ấy có bạn trai. Nhưng sau đó, tôi không nhìn thấy cậu ta nữa. Có thể cậu ta đã bỏ cô ấy và chính vì thế mà cô ấy không còn vui vẻ.
- Có lẽ thế thật.
- Tại sao anh lại tìm Laura?
- Tôi cần cô ấy làm chứng cho một vụ án cũ, Gomez vừa nói vừa đứng dậy. Dù sao, bà cũng đã giúp tôi rất nhiều. Và cảm ơn bà về cốc cà phê. Rất ngon.
Không thể nuốt nổi, đắng chưa từng thấy. Bà đã làm gì để có thể sống sót sau khi uống thứ đó vào mỗi sáng?
Alexandre bước ra phía cửa, bà chủ nhà đi theo sát anh, không muốn bị bỏ rơi.
- Tạm biệt bà.
- Tạm biệt anh. Này... Nếu tìm thấy cô ấy, anh có thể thông báo tin tức cho tôi không? Laura rất tốt bụng.
- Tôi sẽ cố gắng, anh hứa.
⚝ ⚝ ⚝
Thời điểm này rất đặc biệt. Sự chuyển đổi đau đớn giữa mơ và thực. Khi ta nhẹ nhàng rời bỏ ý nghĩ, khi ý thức đấu tranh để nổi lên. Một lần nữa, thân thể Lisa rơi trong khoảng không và nát bẹp dưới chân cô. Và Cloé tỉnh dậy.
Một vết hằn trên trán, như thể một gọng kìm đã kẹp chặt đầu cô suốt nhiều giờ đồng hồ.
Cô ngồi trên mép giường, mí mắt nặng như chì, dằn vặt trong tiềm thức.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng là Cái Bóng đã ở trong ác mộng và nói chuyện với cô. Chỉ có điều cô đã quên những lời hắn nói. Nhưng vẫn còn đọng lại cảm giác ở sát gần hắn, cảm giác về sự hiện diện của hắn.
Cô xem đồng hồ báo thức, mất một giây để nhận ra là đã quá 9h.
- Chết tiệt!
Cloé lao vào phòng tắm, dội nước lên khuôn mặt nặng nề.
Trong đầu cô ong ong, như thể có thứ gì đó muốn chui ra. Hoặc chui vào. Hẳn là tác động buồn nôn của thứ cocktail whisky — thuốc.
Họp toàn thể vào lúc 10h với Pardieu và tất cả nhân viên. Ủy ban điều hành hàng tháng.
Cô bỏ qua bữa sáng, chỉ uống thuốc, tắm qua loa rồi mặc quần áo với tốc độ chóng mặt. Lia chiếc lược cào qua mái tóc rồi lao xuống các bậc tam cấp. Cô sẽ trang điểm trong xe.
9h30. Cô vẫn có cơ may đến đúng giờ.
Chiếc Mercedes lao đi, bị trượt nhẹ ở đoạn rẽ đầu tiên do đường ẩm và tốc độ quá cao. Đèn đỏ nối tiếp nhau, không chút thương xót
9h45. Chiếc xe hòm rẽ vào đường cao tốc.
Trước đó khoảng trăm mét là đoạn tắc nghẽn đầu tiên. Một dãy dài những chiếc đèn hậu bật đỏ, nhìn đến hút tầm mắt.
- Chết tiệt! Cloé lại nổi khùng.
Rõ rồi: cô sẽ đến muộn. Lại bị chú ý một lần nữa.
⚝ ⚝ ⚝
Trung tâm thương mại đang thức dậy. Các gian hàng còn chưa kéo rèm. Chỉ có siêu thị mới mở cửa đón các khách hàng dậy sớm.
Gomez dừng lại trước quầy, chìa thẻ ra thay cho lời chào.
- Tôi cần gặp người phụ trách.
Cô nhân viên đảo đôi mắt như mắt cá rán.
- Người phụ trách cái gì?
Anh thở dài. Cốc cà phê của bà già cào xé ruột gan anh còn kinh khủng hơn loại rượu tệ nhất.
- Giám đốc, nếu cô muốn thế. Và gấp đấy.
- Giám đốc? Nhưng... ông ấy không có ở đây. Chưa đến.
- Thế thì người phụ trách nhân sự vậy.
- Về việc gì thế?
Bình tĩnh, Alex. Cô gái tội nghiệp này không liên quan gì.
Anh mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô lập tức tái xanh mặt.
- Một vụ điều tra của cảnh sát, em gái ạ. Thế nên hãy giúp tôi, đi gọi ông ta nhanh lên.
Cô ta nhấc điện thoại lên, xin lỗi và thông báo tin xấu.
- Cảnh sát đang ở đây, thưa ông.
Người phụ trách nhân sự lập tức rời văn phòng xuống ngay, bắt tay Gomez. Một bàn tay mềm oặt như quả sung chín nẫu. Đồng bộ với một ánh mắt giả dối.
- Ông Pastor, giám đốc nhân sự, ông ta long trọng thông báo.
- Thiếu tá Gomez, Cảnh sát quốc gia. Giám đốc.. không gì cả.
Ông Pastor, giám đốc nhân sự khẽ lùi lại trước thái độ ngạo mạn của người đối thoại.
- Tôi có thể giúp gì ông?
- Ông có văn phòng không?
- Đương nhiên! Giám đốc nhân sự đáp với một nụ cười mà Gomez thấy đáng ghét
Đã chốt xong: nếu anh phải đổ vấy lên người nào đó hôm nay, thì sẽ là gã này. Cao ngạo, tự mãn. Áo là phẳng không chê vào đâu được, cà vạt khủng khiếp và giày đánh xi bóng lộn.
Con mồi hoàn hào.
- Thế thì chỉ đường đi, tôi theo ông.
- Anh có lệnh không?
Nếu đang vui, chắc Alexandre đã phá lên cười.
Nhưng anh đang không vui. Và xương gò má của anh cũng sẽ không chịu nổi việc đó.
- Phải có lệnh để vào văn phòng của ông? Thế sao không phải là chiếu chỉ của nhà vua?
- Nghĩa là...
- Là gì? Tôi có vài câu cần hỏi ông. Nhưng nếu ông muốn, tôi có thể mời ông đến văn phòng cảnh sát của tôi trong một chiếc xe hòm xinh xắn có gắn đèn hiệu màu xanh. Chúng tôi gọi đó là cái sọt đựng xà lách. Và ông có biết xà lách, đúng không? Nói tóm lại, bởi vì như thế này là tiện cho ông...
Cô gái đứng quầy lễ tân quay mặt đi để kín đáo phì cười.
- Thôi được, đi theo tôi, giám đốc nhân sự đầu hàng.
Vài phút sau, họ đã ở trong thứ văn phòng giống với một cái chuồng gà, từ đó ta có thể nhìn sâu vào lâu đài khổng lồ của nền tiêu dùng quá mức.
- Anh muốn uống cà phê không? Pastor đề nghị, ông ta đang toát mồ hôi một cách quá mức.
- Không, cảm ơn. Khi nhìn vào cà vạt của ông, tôi muốn bột ngũ cốc.
- Lúc nào anh cũng khó chịu thế à? Giám đốc nhân sự bất bình.
- Tôi đảm bảo là đôi khi còn tệ hơn.
- Tôi thấy rồi... Tôi có thể giúp ích gì cho anh?
- Ông làm việc ở đây từ bao giờ? Viên cảnh sát tấn công.
- Sắp được chín năm.
- Rất tốt. Laura Paoli, cái tên đó có nhắc ông nhớ đến kỉ niệm nào không?
Giám đốc nhân sự đào bới trong óc, bộ óc vẫn đang chạy tốc độ chậm vào giờ này.
- Bị đuổi cách đây khoảng một năm, Gomez nói thêm. Làm thu ngân ở đây.
- Có thể. Tôi không nhớ rõ lắm.
- Ông nhớ lại đi, viên thiếu tá yêu cầu. Hoặc tìm hồ sơ đi.
- Tôi có thể biết tại sao anh lại quan tâm đến cô ta không?
Alexandre cảm thấy những mililit kiên nhẫn cuối cùng đang chảy ra khỏi mạch máu.
- Tôi sẽ giải thích khái niệm với anh: các câu hỏi sẽ do tôi đặt ra. Còn ông, ông sẽ trả lời. Đơn giản, đúng không? Kể cả một đứa trẻ 5 tuổi cũng hiểu được. Thế nên nếu ông không nhớ Laura Paoli, hãy đi tìm hồ sơ. Và nhanh lên.
- Đừng hùng hổ quá thế! Giám đốc nhân sự nổi khùng.
- Này, tôi không hùng hổ. Chưa đâu. Nhưng nếu ông còn dây đưa, chuyện đó sẽ xảy ra đấy.
Anh dán mắt nhìn vào đôi mắt trốn chạy của gã giám đốc nhân sự. Một lão già ngũ tuần đồi bại với đôi má bèo nhèo rám nắng nhân tạo, hẳn là rất thích thú với việc đe dọa đội quân thu ngân.
Lão giám đốc nhân sự nhận ra rằng phải thoát được nhân vật thô lỗ này càng nhanh càng tốt, liền vội vàng lục lọi đống hồ sơ cất trong tủ. Cuối cùng lão cũng tìm được hồ sơ của Laura, xếp trong một hộp đựng tài liệu lưu trữ.
Lão mở nó trên mặt bàn, đọc lướt qua. Gomez hiểu đó chỉ là việc thừa thãi. Kẻ đạo đức giả xấu xa này nhớ rõ Laura Paoli nhưng hẳn là muốn khiến anh tin điều ngược lại.
- Quả thật, cô ta đã rời khỏi đội ngũ nhân sự của chúng tôi cách đây mười một tháng.
- Rời khỏi đội ngũ nhân sự của ông có nghĩa là ông đã đuổi cô ấy... Tôi dịch có đúng không?
- Quả đúng thế, chúng tôi đã phải bỏ cô ta.
Cứ như thế lão đang nói đến con chó của lão, nó bị buộc vào một gốc cây trên đường đi nghỉ.
- Tôi có thể biết tại sao không? Gomez tiếp tục.
- Bị sa thải do phạm lỗi.
- Xin ông nói vào chi tiết.
Lão giám đốc nhân sự giả vờ nghiên cứu hồ sơ. Bất cứ việc gì để không phải đối mặt với ánh mắt điên khùng đó.
- Đi muộn quá nhiều, vắng mặt không lý do chính đáng quá nhiều, lầm lẫn khi tính tiền.
- Tại sao?... Tại sao lại đi muộn, vắng mặt, lầm lẫn khi tính tiền?
- Tôi không biết gì cả!
- Chính ông đã nói chuyện với cô ấy trước khi đuổi, phải không? Lẽ ra ông phải hỏi cô ấy!
- Có thể... Chắc là thế. Tôi nhớ hình như cô ta có trình bày những vấn đề cá nhân. Nhưng chúng tôi không thể chấp nhận những chuyện như thế. Ai mà chẳng có những vấn đề cá nhân.
- Quả đúng thế! Gomez vui vẻ. Và trước đó, cô ấy là nhân viên như thế nào?
- Bình thường, chẳng có gì phải nói, Pastor thú nhận.
- Trong hồ sơ có ảnh không?
Lão giám đốc nhân sự gật đầu.
- Đưa đây.
Cuối cùng Alexandre cũng phát hiện ra khuôn mặt của Laura. Một cô gái tóc hung xinh xắn với nụ cười ngọt ngào. Anh lột bức ảnh khỏi hồ sơ, bỏ vào túi.
- Tôi cần biết thêm thông tin, viên thiếu tá nói tiếp. Tôi phải hỏi các đồng nghiệp vẫn thường chơi với cô ấy.
Mặt lão giám đốc nhân sự bỗng xanh nhợt, giống màu áo lão đang mặc.
- Tôi sẽ hỏi chuyện một lúc, Gomez nói thêm với vẻ xảo quyệt. Có nguy cơ là mất vài giờ. Trừ khi ông nói cho tôi biết cô ấy có bạn bè nào ở đây. Những người có thể chỉ cho tôi biết phải tìm cô ấy ở đâu.
- Ờ... Quả đúng thế, tôi nghĩ cô ta rất gắn bó với Amanda... Cô Jouannet, một thu ngân khác của chúng tôi.
- Cô ấy có đây không?
- Tôi sẽ xem bảng phân công công việc.
Lão giám đốc nhân sự nhấp chuột, mở một cái bảng.
- Amanda... Amanda... Cô ta vừa mới nhận quầy.
- Rất tốt. Gọi cô ấy lên.
- Không được. Cô ấy đang đứng quầy, anh phải quay lại sau khi...
- Gọi cô ấy lên đây, Gomez nhắc lại. Ngay lập tức.
Trong một giây, trước thái độ của viên cảnh sát, Pastor nghĩ đến việc chống lại. Gọi bảo vệ, lôi anh ta ra khỏi chỗ này. Nhưng ông ta muốn tránh rắc rối hơn.
Một cú điện thoại và sau đó, cô nàng Amanda bước vào văn phòng, vẻ mặt lo lắng, rõ ràng là cô sợ khi bị gọi lên phòng lão lái buôn người này.
Gomez mỉm cười với cô và tự giới thiệu. Rồi anh quay sang lão giám đốc nhân sự.
- Để chúng tôi với nhau. Và nhớ khép cửa khi ra ngoài, ông sẽ là người tốt bụng đấy.
Pastor lại lưỡng lự định phản đối. Gomez gần như giẫm lên chân ông ta. Anh bước lên, buộc ông ta lùi ra hành lang. Rồi đóng sầm cửa lại trước mũi ông ta, và mời cô thu ngân ngồi trong khi anh chiếm luôn chiếc ghế của Pastor.
- Thư giãn đi, cô gái... Gã này hẳn là không phải ngày nào cũng dễ thương! Viên cảnh sát khẽ đùa.
Amanda mỉm cười rụt rè.
- Đó là điều tối thiểu ta có thể nói! Cô tâm sự. Một gã phát xít thực sự!
- Được rồi, tôi đang tìm một người mà cô quen biết và đã từng làm việc ở đây... Laura Paoli.
- Laura?
- Các cô là bạn bè, đúng không?
- À đúng thế, nhưng...
Amanda có vẻ sững sờ khi thấy anh chàng này nói với mình về Laura.
- Cô biết tôi có thể tìm thấy cô ấy ở đâu chứ? Gomez hỏi. Cô gái trẻ gật đầu.
- Thế thì nói đi! Viên thiếu tá sốt ruột.
- Nghĩa trang trung tâm, hàng thứ 14.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé xuống xe buýt, bị trẹo mắt cá. Từ sáng đến giờ, mọi chuyện đều không ổn.
Cô lao vào lối sang đường dành cho người đi bộ, giữa một đám người đông nghịt. Cô lại đến muộn. Carole đang chờ cô trong nhà hàng ưa thích của họ để cùng ăn trưa. Hai người đã gặp nhau hôm qua, nhưng Carole đã nài nỉ. "Tớ muốn nói chuyện với cậu, bạn yêu ạ..."
Vừa đi, Cloé vừa nhớ lại buổi sáng kinh khủng của cô.
Cô đã đến phòng họp muộn bốn mươi lăm phút, lẩm bẩm mấy lời xin lỗi rồi ngồi xuống cạnh Ông Già, như thường lệ.
Cô vẫn nhớ từng lời. Từng lời Pardieu đã nói ra.
"Cô Beauchamp! Thật tốt bụng vì đã đến với chúng tôi! Tôi hi vọng là cô đã ngủ ngon chứ?"
Trước mặt tất cả mọi người. Trước mặt toàn bộ nhân viên của Công ty.
Sỉ nhục công khai, hình phạt tệ hại nhất. Làm sao ông ta dám thế?
Nụ cười nửa miệng của Matthieu Ferraud, giám đốc sáng tạo. Một gã trai trẻ toát lên vẻ ngu ngốc. Và Martins đang thưởng thức sự ngọt ngào... Một cơn ác mộng.
Quá bất ổn, Cloé bị rối trí khi trình bày các hồ sơ theo lịch họp. Nhầm tên, nhầm số, nhầm ngày tháng. Trình ra trước mắt toàn bộ hội đồng bằng chứng hiển nhiên của việc thiếu chuẩn bị và tập trung.
Dâng tặng cảnh tượng đáng thương của một kẻ thiếu năng lực.
Rốt cuộc, biển hiệu sáng đèn của nhà hàng cũng hiện ra, và Cloé suýt bị một chiếc xe tông phải khi cô qua đường bên ngoài vạch sang đường.
Cô đẩy cửa nhà hàng, đông đặc và ồn ào. Liếc mắt nhìn quanh: Carole ngồi tận cuối. Cloé đi đến chỗ cô, hai người thơm má nhau.
- Ổn không, bạn yêu? Carole lo lắng hỏi.
- Ồ không... Tớ có một buổi sáng khốn kiếp!
Cloé tóm tắt nhanh những gì cô đã phải trải qua trong buổi sáng, chỉ lược bỏ chi tiết cô thức dậy vào nửa đêm để uống rượu whisky.
- Chết tiệt thật, Carole buồn bã. Cậu sẽ phải hoàn hảo, không chút tì vết trong các tuần tới, nếu không có nguy cơ Ông Già sẽ thay đổi quyết định chuyển vị trí cho cậu...
Hai người gọi món rồi Carole bắt đầu hỏi han.
- Thế ngoài những rắc rối sáng nay, cậu thế nào?
Cloé nhún vai.
- Tối nay Bertrand sẽ đến.
- Tuyệt vời! Carole kêu lên. Cậu nghĩ là...?
- Tớ chả nghĩ gì cả. Anh ấy phải qua trả chìa khóa nhà cho tớ. Nhưng tớ hi vọng là chúng tớ có thể nói chuyện. Bởi vì tớ vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Với lại biết đâu đấy, có thể anh ấy sẽ thay đổi ý kiến... Dù sao, tớ cũng dự định sẽ chuẩn bị một bữa tối thật ngon. Tớ sẽ cố gắng đốn ngã anh ấy!
Những đĩa thức ăn được mang ra, nhưng Cloé không đói. Càng ngày cô càng ăn ít. Có những hôm cô không nuốt bất cứ thứ gì vào bụng suốt cả ngày.
- Tớ đã nghĩ nhiều đến điều cậu nói lần trước, Carole nói tiếp.
Cloé cảm thấy bạn cô đang lúng túng tìm từ ngữ thích hợp. Sắp sửa đề cập một chủ đề gai góc. Cơ bắp cô gồng lên, trong phản ứng tự vệ. Tấm chắn vô hình được giăng ra.
- Cậu có còn cảm giác bị một người đàn ông bám theo không?
Carole đặt cậu hỏi hết sức nhẹ nhàng. Mặc dù vậy, Cloé vẫn có cảm giác vừa nhận một lời sỉ nhục.
- Cảm giác? Cô khô khan đập lại. Đó không phải là cảm giác. Đó là sự thật.
- Nghe này, Clo... Tớ rất muốn tin cậu, tớ đảm bảo với cậu như thế. Chúng ta là bạn bè từ hai mươi năm nay và cậu biết rằng tớ rất thân với cậu, nhưng đi theo cảm giác của cậu không phải là giúp đỡ cậu.
Mặt Cloé kín bưng, nhưng Carole vẫn tiếp tục mũi tên đã bắn ra.
- Tớ nghĩ rằng cậu có vấn đề.
- Điều đó thì chắc chắn rồi! Cloé mỉa mai.
- Tớ không nói đùa đâu. Tớ nghĩ là cậu bị một kiểu hoang tưởng.
- Càng lúc càng hay rồi đấy!... Báo cáo để cậu biết rằng tối qua một sĩ quan cảnh sát đã đến nhà tớ. Anh ta tin tớ, anh ta coi việc của tớ là nghiêm túc. Và anh ấy sẽ tiến hành điều tra.
Carole ngạc nhiên nhưng không mấy thuyết phục. Những người bị bệnh hoang tưởng đến độ ảo giác rất có năng khiếu trong việc thuyết phục những người xung quanh, rõ ràng là như thế. Với sức hấp dẫn vốn có, rất có thể Cloé đã lừa được một gã cớm.
- Tớ đã nói chuyện với Quentin, cậu biết đấy...
- Cậu đã kể những chuyện đó với bạn trai cậu? Cloé hét lên. Nhưng cậu có quyền gì?
- Đừng nghĩ về anh ấy như thế, tớ xin cậu, Carole thở dài. Tớ tự nhủ là với công việc của mình, anh ấy có thể giúp tớ tìm hiểu. Và anh ấy cũng đồng ý với tớ.
- Thật sao? Tớ rất hạnh phúc được biết rằng anh ta cũng tin là tớ điên!
Cloé đấy mạnh đĩa thức ăn ra và khoanh tay.
- Chúng tớ chỉ muốn giúp cậu. Nhưng cậu...
- Đừng nói thế.
Carole lấy từ túi xách ra một mảnh giấy, đặt bên cạnh đĩa đồ ăn của cô bạn gái. Cloé giở mảnh giấy ra, đọc thấy một cái tên và một số điện thoại.
- Đây là thông tin liên hệ của một bác sĩ thần kinh, Carole giải thích. Quentin quen ông ta, anh ấy nói đó là người giỏi nhất, Clo ạ. Cậu không nên cứ như thế...
Trên môi Cloé, một nụ cười lẫn lộn giữa giận dữ, nhục nhã và dữ tợn.
- Cậu mới là người phải đi gặp ông ta, cô tuyên bố.
Carole há hốc miệng mất một giây, rồi nói thêm:
- Cậu nói đúng, tất cả mọi người đều phải đến gặp bác sĩ thần kinh.
- Không, không phải tất cả mọi người. Nhưng cậu thì chắc chắn. Có lẽ ông ta sẽ đủ khả năng nói cho cậu biết tại sao cậu lại để một gã có vợ cưỡi lên bụng mình.
Đến lượt Carole nhận cái tát.
- Cậu không nên nói những điều như thế, cô thì thầm.
- Còn cậu, cậu không nên coi tớ là một con điên. Bởi vì tớ không hề bịa chút nào. Bởi vì gã đó có tồn tại và hắn muốn giết tớ. Tớ cứ tưởng rằng cậu là bạn tớ.
- Tớ vẫn là thế! Carole bào chữa.
Cô đang sắp òa khóc. Nhưng Cloé không để mình bị mủi lòng.
- Lũ phản bội không phải là bạn bè, cô nói thêm.
Cô đứng dậy, xỏ tay vào áo khoác. Rồi vò nhàu mảnh giấy và ném vào đĩa của Carole.
Bên ngoài, một cơn mưa nhẹ đang chờ cô. Cùng với làn gió giá buốt.
Tim Cloé đập mạnh. Rất mạnh. Quá mạnh, như thường lệ. Cô sải bước trên vỉa hè, không quan tâm đến đám đông, đến màn mưa, đến cái lạnh.
Khi đến đầu phố, cô khóc nức nở.
⚝ ⚝ ⚝
Nghĩa trang trung tâm, hàng thứ 14.
Đứng trước mộ phần của Laura Paoli, Gomez rùng mình. Anh nghĩ đến Cloé. Đừng để tôi một mình, tôi sợ lắm...
Cô có lý do để sợ đấy, Cloé.
Trên mộ, một bó hoa đã tàn. Điều này có nghĩa là ai đó đã đến đây vài tuần trước. Anh phải tìm ra đó là ai. Và thật nhanh.
Một người thân? Hay có thể là kẻ sát nhân?
Gomez kéo cao cổ áo khoác và quay ra cổng. Anh không đi nhanh, khi ở giữa những nấm mồ, anh cảm thấy gần như ở nhà mình. Cảm giác thật lạ lùng.
Anh bước vào phòng của người trông coi nghĩa trang, xuất trình chiếc giấy thông hành kì diệu và hỏi han một anh chàng có vẻ ngoài như đá cẩm thạch.
Vài phút sau, anh ra khỏi đó với một cái tên và một địa chỉ. Anh trai của Laura, hình như thế. Gomez hi vọng anh ta sẵn lòng trả lời những câu hỏi của anh qua điện thoại. Với điều kiện là phải tìm được số. Nếu không, anh sẽ phải đến tận nơi.
Quá xa để đi bằng xe hơi, anh sẽ phải đi tàu. Điều đó khiến anh không mấy phấn khởi.
Lần cuối cùng anh lên một chuyến tàu, là cùng với Sophie.
Họ vừa được biết rằng cô sắp chết.
⚝ ⚝ ⚝
Cuộc chơi đã bắt đầu kéo dài, cần phải khởi động một cuộc chơi mới.
Gã đã tự nhủ như thế một thời gian ngắn trước khi cắt đứt với Cloé.
Từ đó, Bertrand cảm thấy thoải mái. Cảm thấy tự do. Luôn luôn tự do, vui chơi theo sở thích của bản thân.
Một bông hoa khác cần ngắt. Rồi hủy hoại.
Gã lại đi săn, tìm kiếm con mồi mới, đồ chơi mới. Nhưng gã không vội vàng. Bởi vì cuộc chơi với Cloé chưa hoàn toàn kết thúc. Điều thú vị nhất đang còn ở phía trước. Thực ra là đã bắt đầu. Khi gã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ.
Điều thú vị nhất luôn nằm ở đoạn kết.
Gã vô cùng ưa thích nước mắt. Những tiếng kêu, nỗi đau đớn. Gã rất thích gây đau đớn, hơn tất cả mọi người.
Mỗi người một cách.
Gã không thể làm gì nhiều. Tại sao lại phải cưỡng ép bản chất thật của mình?...
Làm tổn thương, gây chết người nếu có thế. Nếu không, sẽ kém vui. Thậm chí còn có thể nguy hiểm. Luôn luôn kết liễu con mồi, vì nhiều khi nó sẽ chống cự và quay lại tấn công mình.
Với Cloé, gã đã được thỏa thích và hi vọng là chuyện còn chưa kết thúc.
Lịch sử lại lặp lại, nhưng người chơi đã hoàn thiện hơn. Ngày này sang ngày khác, năm này qua năm khác.
Trước hết, phải xác định được đúng con mồi. Cô nàng nào sẽ đem lòng yêu gã.
Rồi trở thành một thứ ma túy đối với cô ta.
Khiến cô ta hạnh phúc, vẽ ra một thực tại say đắm, một tương lai êm đềm.
Hành động dịu dàng. Luôn luôn dịu dàng, đó là cách duy nhất để gây ra đau khổ thực sự.
Che giấu nỗi kinh hoàng đằng sau một bức rèm âu yếm, nụ cười, quan tâm. Che giấu sự thối rữa dưới một tấm thảm dày dệt bằng những cánh hoa hồng trải dưới chân cô ta.
Với Cloé, cách đó vô cùng hiệu quả. Cơn thức tỉnh đã rất tàn ác... Gã vẫn còn thích thú về chuyện đó!
Và cô ta vẫn luôn hi vọng. Chinh phục gã lần nữa. Cô ta sẽ chiến đấu đến cùng, sẽ quỳ sụp.
Càng mạnh mẽ, họ càng bị rơi xuống thấp. Đó chính là nguyên tắc toán học.
Và là một niềm vui không thể so sánh.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé đã bày bàn xong. Cô đã buộc mình phải ở lại văn phòng đến tận 18h cốt để ra về sau Ông Già. Dù thế nào, cô cũng sẽ chuẩn bị kịp.
Khàn trải bàn xinh xắn, âm nhạc du dương, mùi thơm cám dỗ tỏa ra từ căn bếp.
Váy nhẹ nhàng gợi cảm, nhưng không quá mức, trang sức kín đáo, hàm răng hoàn hảo.
Cuộc mai phục hoàn hảo.
Bertrand sẽ sẵn lòng để bị tóm gọn, cô tin chắc thế.
Cô sẽ không thể quên thảm họa của ngày hôm nay.
Tối nay, cô cố gắng tự thuyết phục mình là sẽ bù đắp lại được. Sẽ lại quyến rũ Pardieu, chứng tỏ với ông ta là cô có thể xứng đáng.
Viên thiếu tá cảnh sát đó sẽ vô hiệu hóa Cái Bóng, trả lại ánh sáng trong cuộc sống của cô.
Bertrand sẽ lại ngã vào vòng tay cô.
Cô sẽ lại mạnh mẽ như trước đây. Tất cả sẽ lại đâu vào đấy, sắp rồi. Chắc chắn thế.
Cloé hoàn tất nốt điểm nhấn cuối cùng trong cái bẫy bằng nhung. Một chút nước hoa, loại mà Bertrand thích nhất.
Đã nhiều lần, cô định uống một cốc whisky. Chỉ là để thư giãn, giảm mức độ căng thẳng. Tuy nhiên, cô cưỡng lại được.
Thỉnh thoảng, cô nghĩ đến Carole. Nghĩ đến việc cắt đứt mà cô thấy không thể sửa lại được.
Dù sao, cô cũng không hề hối hận. Ta không bao giờ được coi bạn thân nhất của mình là con điên!
Nhưng mặc dù không thể hối hận về cách hành xử của mình, Cloé vẫn thấy đau đớn. Một nỗi đau không thể xác định cứ dâng lên từng đợt. Nỗi khó chịu lan tỏa mà cô cho là hậu quả của một ngày đau đớn nhưng sẽ kết thúc theo cách tốt đẹp nhất, chắc chắn thế.
Cô những muốn dồn ép nỗi nghi ngờ xuống tận đáy sâu nhất của chính mình. Không biết đến nó.
Cái Bóng tồn tại, mình không bị hoang tưởng. Carole đã nhầm, cô ta đã mất mình. Thật đau đớn, nhưng là điều không tránh khỏi. Với lại, cô ta cần mình hơn là ngược lại, cô nghĩ.
Tuy nhiên, giữa người chủ và nô lệ, ai là người phụ thuộc hơn...?
Đồng hồ chỉ 20h40 khi chuông cửa vang lên. Cloé vội vàng ra mở cửa và dành tặng một nụ cười dịu dàng cho Bertrand. Anh trông rất thanh lịch ở cái tuổi ba mươi mốt. Dấu hiệu đầu tiên của chiến thắng được công bố.
Cloé mời anh vào nhà, cởi áo khoác cho anh. Anh đưa chìa khóa cho cô, cô vờ như không nhìn thấy chúng và kéo anh vào tận phòng khách.
- Em rót cho anh một ly nhé?
- Tôi sẽ không ở lại lâu đâu, anh báo trước khi nhìn thấy bàn ăn đã dọn sẵn.
Cloé không để mình bị bối rối. Cô đã lường trước thái độ này. chuyện làm sao có thể dễ dàng đến thế, chắc chắn anh sẽ tỏ ra chống đối đôi chút, khiến cô phải thèm muốn. Trò chơi là thế.
- Dù sao anh cũng có thời gian để uống một ly chứ?
- Nếu em muốn, anh chấp thuận.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế phô tơi, cô rót cho anh loại rượu khai vị ưa thích. Một cốc Saint-Joseph trắng. Cloé đã phải đi ba cửa hàng mới tìm được nó.
- Anh thế nào rồi? cô hỏi.
- Tốt. Còn em?
- Em ổn, cô khẳng định.
Cô ngồi xuống đối diện anh, vắt chéo đôi chân lồng trong đôi tất màu da chân.
- Là do cảnh sát đã yêu cầu em phải lấy lại chìa khóa, cô giải thích. Một sĩ quan đã phụ trách việc điều tra. Họ đang lần theo dấu vết gã đàn ông quấy rầy em từ nhiều tuần nay.
Bertrand không giấu vẻ ngạc nhiên.
- Em tin tưởng, Cloé khẳng định. Em thấy viên cảnh sát đó có vẻ đặc biệt hiệu quả. Em nghĩ anh ta sẽ bắt được kẻ bệnh hoạn đó và giải thoát cho em mãi mãi.
- Anh ta có manh mối gì chưa?
- Anh ta mới chỉ tiến hành điều tra từ hôm qua.
Cloé cảm thấy cần phải thêm nếm cho câu chuyện của mình, kể cả là nói dối.
- Hôm nay, hai cảnh sát dưới quyền anh ta đã đến để lấy dấu vân tay... Va anh ta đã khuyên em nên thay ổ khóa lần nữa.
- Thật sao? Bertrand đáp lại với một nụ cười ở khóe miệng. Thế tại sao em lại muốn lấy lại chùm chìa khóa của tôi? Nếu em thay ổ khóa, tôi không biết nó còn có tác dụng gì!
Cloé nhìn thẳng vào anh với ánh mắt táo bạo.
- Đó là một cái cớ để gặp lại anh.
Anh mỉm cười, dốc cạn chỗ rượu còn lại trong ly.
- Em chẳng thay đổi gì, anh chỉ nói thế.
- Có đấy. Em nghĩ là có... Anh có mang cho em tờ phiếu chi thẻ ngân hàng không? Cảnh sát cần nó.
- Tôi không tìm thấy nó, Bertrand thú nhận. Chắc là tôi đã vứt mất rồi.
- Chết tiệt. Tiếc quá, nhưng thôi vậy.
Bertrand đặt chiếc ly rỗng lên chiếc bàn thấp, xem đồng hồ.
- Em đã nấu món anh thích nhất Anh ở lại ăn tối nhé? Cloé nói tiếp.
Đó không phải là một câu hỏi, mà đúng hơn là một lời khẳng định.
- Rất tiếc, anh không có thời gian.
Cloé cố gắng để không bị bối rối. Đây là trò chơi, đúng thế. Mặc dù cô đã bắt đầu nhìn thấy thất bại.
- Tất nhiên là anh có! Như thế, chúng ta có thể trò chuyện và em sẽ cho anh thấy em đã thay đổi đến mức nào.
Bertrand để chùm chìa khóa lên bàn rồi đứng dậy.
- Tôi không ở lại đâu. Tôi ghé qua để trả em chìa khóa, ta đã thống nhất như thế, đúng không?
- Thôi nào, em không hiểu tại sao anh lại sợ ăn tối cùng em...
Có lẽ là khiêu khích anh chăng?
- Tôi không sợ. Nhưng tôi đã bị muộn rồi. Có một cô gái đang đợi tôi và tôi muốn đến gặp cô ấy đến chết đi được. Và cô gái đó không phải là em.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé đứng bất động trước khung cửa lửng trong phòng khách.
Cô giống như một bức tượng bằng đá. Một bức tượng bằng cát thì đúng hơn. Sẵn sàng tan rã trước một hơi thở rất nhẹ, một làn sóng rất mơ hồ.
Anh ta đã có người phụ nữ khác rồi. Đã thay thế mình rồi. Mình chẳng còn là gì với anh ta. Gạch bỏ khỏi trí nhớ, loại bỏ khỏi cuộc đời. Cô ta có gì hơn mình?
Vậy thì hẳn là anh ta đã gặp cô ta khi họ vẫn còn bên nhau, không thể khác được. Chính vì cô ta mà anh ta đã bỏ mình.
Bị lừa dối trước khi bị bỏ rơi. Hoàn toàn.
Cloé kéo rèm lại, mở tủ rượu. Những nguyên tắc vàng của con mồi đã bị quên lãng. Hai lần cắt đứt trong cùng một ngày hoàn toàn lý giải được cho việc vi phạm nguyên tắc. Nhất là khi ta đang ở vào cuối tuần, cô không sợ bị muộn vào sáng mai. Cô có thế ngủ nướng cả ngày nếu cô muốn.
Khóc lóc cả ngày, nếu cô muốn.
Cloé còn chưa thích rượu. Thế nên cô buộc mình phải uống một lượng lớn Martini pha với rượu gin. Cô làm theo đúng bài bản bằng cách dốc hết chai saint-joseph vừa mở để khai vị và thêm vào loại cocktail đó một viên thuốc trợ tim và ba viên thuốc an thần..
Hai, không hơn, bác sĩ thần kinh đã nói thế. Nhưng trong những trường hợp ngoại lệ...
Cô nhìn những bức ảnh gia đình, dừng lại trước khuôn mặt của Lisa bỗng như đang phán xét cô.
Những ngọn nến đã cháy hết trên bàn một cách vô nghĩa. Cloé liền túm lấy chiếc khăn trải bàn trắng, giật mạnh với một tiếng hét điên dại, kéo theo tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Thủy tinh và sứ vỡ tan. Cũng dễ dàng như trái tim cô.
Mọi thứ thật mỏng manh.
Cô ngã vật xuống ghế dài, chờ được giải thoát. Lịm đi, quên lãng. Trong vòng một đêm.
Khám phá độ sâu của những vực thẳm khi không thể chinh phục các đỉnh cao.
Trong tay phải cô là khẩu P38 đã được nạp lại đạn.
Trong ngực cô là một bản hòa tấu của bộ gõ. Và những cơn nức nở khiến cô nghẹn ngào.
⚝ ⚝ ⚝
Bertrand nằm dài trên ghế, bật ti vi.
Có lẽ gã đã xử sự hơi mạnh tay. Một sai lầm nhỏ trong tính toán ván cờ.
Lẽ ra gã nên để lại cho cô ta một tia hi vọng, dù là nhỏ nhất. Để cô ta bò nhoài trước mặt gã, lần nữa và lần nữa. Nhưng gã vẫn tin tưởng, tự thuyết phục mình là còn một lượt chơi nữa. Cô ta vẫn chưa bị hạ gục hoàn toàn.
Gã nhìn sững lên trần nhà, môi mỉm cười.
Còn là một thằng nhóc, gã đã thích vặt cánh của những con bướm. Sau đó, thích nhìn chúng nằm bẹp trên mặt đất, vùng vẫy và hấp hối chậm chạp.
Trở thành đàn ông, gã bắt đầu bẻ cánh của các thiên thần.
⚝ ⚝ ⚝
Gomez không rõ anh đang làm gì ở đây. Anh tìm kiếm điều gì. Anh cảm thấy mình lạc lõng, đã theo một hướng đi ngẫu nhiên. Trừ khi ngẫu nhiên chẳng có gì liên quan trong việc này...
Khi nhìn thấy cô, anh đã nghĩ đến việc quay trở lại. Nhưng đã quá muộn: Valentine đang đi về phía chiếc xe. Gomez đành bước xuống, tự hỏi anh có thể nói gì với cô.
- Chào anh, Alexandre, cô nói với nụ cười giả vờ rụt rè.
Cô đã mặc trang phục cảnh sát, trông nó không đến nỗi tồi.
- Chào Valentine. Tôi muốn gặp cô, anh thú nhận một mạch.
- Ta đã xưng hô là anh em mà, đúng không?
- Chính xác, nhưng tôi có cảm giác là lần ta gặp nhau gần nhất cũng phải cách đây cả thế kỉ!
- Không sai! Valentine đùa. Em đã nghĩ anh sẽ gọi lại cho em sớm hơn.
Không hề có chút trách móc trong giọng nói của cô.
- Tôi cũng muốn thế, nhưng... Cô ấy chết rồi. Sophie chết rồi.
Valentine nhìn tránh ra chỗ khác trong một lát.
- Em không được biết. Em thật sự rất tiếc.
- Cảm ơn.
- Em đã biết về... về cậu thiếu úy trong đội của anh.
- Cậu ta thì vẫn còn sống, nhưng có lẽ không còn được lâu nữa... Em thấy đấy, thần chết luôn lảng vảng quanh tôi.
- Đừng nói thế, Alexandre.
Cô gái trẻ nhìn đồng hồ, hơi ngại ngần.
- Lẽ ra anh nên gọi cho em. Ta sẽ gặp nhau sớm hơn, vì bây giờ em phải nhận ca trực. Nhưng ta có thể gặp nhau ngày mai, nếu anh muốn. Em sẽ rất vui.
Có lẽ đó chính là câu nói mà anh chờ đợi. Điều anh đến đây để tìm kiếm. Biết rằng có ai đó muốn nhìn thấy anh.
- Ngày mai thì tôi không thể. Tôi không ở Paris. Nhưng tôi sẽ sớm gọi cho em, tôi hứa.
Cô không giây nào tin anh, nhưng cũng không có vẻ gì trách anh. Cô đã hiểu là cô phải chờ đợi thêm. Cô nhón người trên mũi chân, đặt một nụ hôn gần miệng anh.
Anh nhắm mắt, kéo cô sát vào người anh. Ôm một cô gái trong tay khiến anh cảm thấy dễ chịu. Nó cho anh cảm giác anh đang còn sống.
- Tôi sẽ gọi cho em, anh nhắc lại. Giờ thì đi đi.
Cô tặng cho anh thêm một nụ cười rồi đi về phía trụ sở cảnh sát. Gomez dõi mắt nhìn theo cô, cho đến khi cô biến mất trong lòng của tòa nhà.
Điện thoại di động của anh rung lên trong túi quần jean, anh không nhận ra số điện thoại nhưng vẫn nhấc máy với một dự cảm xấu.
Anh chỉ nghe thấy hơi thở. Giống như tiếng rên.
- Alo?
- Hắn ở đây! Một giọng nói như vang lên từ dưới mồ thì thầm.
Gomez nhíu mày.
- Cloé? Là cô à?
- Hắn ở đây... Đến đi, tôi xin anh!
- Bình tĩnh đi.. Cô đang ở đâu?
- Nhà tôi! Hắn ở đây, anh đến nhanh lên!
- Hắn ở trong nhà sao? Cô có nhìn thấy hắn không?
- Giúp tôi với!
- Tôi đến đây, Gomez nói và đặt đèn hiệu lên nóc chiếc 407. Tôi sẽ ở đó trong vài phút nữa. Vững vàng nhé, Cloé!
Cuộc điện thoại bị ngắt quãng đột ngột, và chiếc xe khởi động trong tiếng rít của bánh xe và lao đi, còi hụ ầm ĩ ngang qua thành phố vừa thiếp ngủ.