← Quay lại trang sách

Chương 36

Alexandre dừng động cơ, tháo đèn hiệu. Chân dí xuống sát sàn xe, anh rẽ vào phố Moulins. Anh đỗ xe cách ngôi nhà vài mét, lập tức xuống xe, tay lăm lăm khẩu Sig-Sauer.

Anh đi qua vườn, nhanh chóng trèo lên các bậc tam cấp. Anh kín đáo xoay thử tay nắm cửa ra vào, nó không hề kháng cự lại. Trong hành lang tối om, anh đi men theo tường. Một luồng ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ phòng ăn giúp anh định hướng.

Bước đi không một tiếng động, anh đến ngưỡng cửa căn phòng lớn, nơi một ngọn đèn phụ đang bật. Khi nhìn thấy bát dĩa vỡ tung tóe trên sàn, huyết áp anh tăng lên một bậc. Đi từ khu 91, anh đã phải mất một khoảng thời gian đáng kể để đến được nhà Cloé, mặc dù có còi hụ.

Có lẽ anh đã đến quá muộn.

Hết sức thận trọng, anh xem xét phần còn lại của ngôi nhà. Trong phòng bếp, cả trong phòng ngủ của Cloé, đều không có ai. Phòng ngủ dành cho khách cũng thế.

Chết tiệt, cô ta ở đâu mới được chứ?

Hắn đã bắt cóc cô ta? Cô ta đã trốn thoát?

Dù sao cũng không phải bằng xe hơi. Anh đã nhìn thấy chiếc Mercedes trong phố.

Quay ngược trở lại, anh dừng trước cánh cửa cuối cùng. Phòng tắm, khóa trái.

- Cloe, cô có ở đó không? Anh thì thầm.

Áp tai vào cánh cửa, anh nghe thấy những tiếng rên rỉ.

- Cloé! Tôi đây, Gomez đây. Mở cửa ra!

Có thể kẻ tấn công cũng ở trong đó cùng cô.

Alexandre hích vai vào cánh cửa, nhưng nó không mở ra. Anh nghe thấy một tiếng kêu kinh hoàng từ bên kia, vội ra sức phá chướng ngại vật. Cuối cùng, ổ khóa cũng vỡ tung dưới sức ép và Gomez bị lao về phía trước, suýt thì mất thăng bằng.

- Cloé!

Cô ngồi co quắp trong một góc, giữa bồn tắm và bồn cậu. Hai bàn tay bưng kín hai tai, trán áp vào đầu gối.

Anh ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy hai tay cô, bắt cô ngẩng đầu lên.

- Cloé? Tôi đây, mọi chuyện ổn cả rồi.

Mặt cô méo mó vì nước mắt và nỗi kinh hoàng. Hai mắt trợn tròn, môi run run.

- Tôi đây rồi, anh dịu dàng nhắc lại. Ở đây không có ai khác nữa. Tôi đã xem hết cả nhà... Bây giờ, mọi chuyện đều ổn rồi.

Anh ôm cô vào lòng, vuốt tóc cô. Cô thở mạnh, bám chặt vào anh đến mức móng tay cô bấm vào gáy anh.

- Bình tĩnh đi, anh thì thầm. Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì...

Anh đỡ cô đứng dậy nhưng cô sụp xuống trong tay anh.

- Cô có bị thương không? Viên thiếu tá lo lắng.

Cô nức nở, không thể thốt nên lời nào. Anh liền bế cô ra tận ghế dài, ngồi xuống bên cạnh và kiên nhẫn chờ cô lấy lại vẻ bình tĩnh.

Ánh mắt hoảng loạn của cô đập vào tường, lên trần nhà, giống như một con chim bị bẫy vào trong một cái lồng chật hẹp. Alexandre lo lắng quan sát cô, anh nghĩ đến việc phải gọi bác sĩ.

Rồi, đột nhiên anh hiểu ra.

- Nhưng... cô hỏng thật rồi!

Trên chiếc bàn thấp, những chai rượu rỗng, những hộp thuốc. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Khuôn mặt Gomez thay đổi hẳn.

- Cloé, cô có nghe thấy tôi không?

Cô vẫn không trả lời, như thể đang ở nơi khác. Ở địa ngục, rõ ràng là thế.

Hướng đi sai lầm.

Alexandre để cho áp lực trôi qua. Sau khi sợ đến quá muộn, cơn giận dữ đang nhen nhóm trong lòng anh.

- Ê! Cô có nghe tôi nói không?... Không, cô đang ở quá xa, nên không thể nghe được!

Anh nắm lấy vai cô, lắc khá mạnh.

- Nào, Cloé, nhìn tôi đi! Nghe tôi này, chết tiệt!

Anh ấn cô ngồi xuống, đầu cô ngoẹo sang một bên.

- Chính xác thì cô đã uống thứ gì?

Anh buông tay, cô lại ngã ra sau, nằm đè lên những chiếc gối. Anh vào bếp, lấy một chai nước trong tủ lạnh. Đưa cô quay lại, càng nhanh càng tốt.

Khi Cloé bị làn nước lạnh dội vào đầu, cô co dúm người từ đầu đến chân, hét lên những tiếng diên dại. Cô giãy đạp, thậm chí Gomez còn lĩnh một cú đấm vào hàm.

- Biến đi! Cô gào lên. Cút đi!

Viên thiếu tá từ bỏ cuộc chiến, ngồi phịch xuống chiếc ghế phô tơi trước mặt và châm một điếu thuốc.

Cloé co quắp, run rẩy như một chiếc lá. Cô tiếp tục rên rỉ những từ chẳng có nghĩa gì.

⚝ ⚝ ⚝

Một tiếng động khiến anh tỉnh giấc.

Mệt mỏi, Alexandre phải mất mấy giây để nhớ ra là anh đang không ở trong chiếc ghế sô pha nhà mình, bên cạnh Sophie. Bởi vì cô đã chết. Và anh đã ngủ thiếp đi ở nhà một phụ nữ khác.

Một khách hàng.

Anh đứng dậy, phần dưới thắt lưng đau điếng. Anh đẩy cánh cửa mở hé của phòng tắm và thấy buồn bã với cảnh tượng trước mắt.

Cloé đang quỳ cạnh bồn cầu. Lời cầu nguyện không theo công giáo, cũng không theo chính giáo.

- Cô ổn không? Anh lẩm bẩm.

Mặc dù không uống rượu, nhưng anh cũng có cảm giác miệng mình đắng ngắt. Cô đứng dậy, giật nước và đánh răng. Cô không chịu nổi ánh mắt của viên cảnh sát.

- Tôi sẽ tắm một chút. Mong anh để tôi một mình...

Alexandre bỏ vào bếp với ý định đi pha cà phê. Anh ngáp đến sái quai hàm, vã nước từ vòi rửa bát lên mặt và gáy.

Ba giờ sáng. Một đêm chết tiệt.

Anh đi tìm cốc và đường. Đặt mọi thứ vào một cái khay, việc này nhắc anh nhớ lại khi anh chuẩn bị bữa ăn sáng cho Sophie yêu dấu.

Vài phút sau, Cloé ra phòng khách, chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ trắng như khuôn mặt cô. Mái tóc dài ướt nặng nề xõa xuống vai.

Đôi mắt dữ dội của cô nặng nề nhìn vào anh.

- Tôi đã pha cà phê. Và tôi khuyên cô nên uống.

- Cảm ơn, cô trả lời bằng giọng run rẩy. Cảm ơn anh vì đã ở lại.

- Bỏ mặc cô trong tình trạng đó có thể bị quy tội không giúp đỡ người gặp nguy hiểm! Cô cảm thấy thế nào rồi?

- Tôi đau tim...

- Không đùa chứ?

Anh rót cà phê, thêm một viên đường vào cốc của mình.

- Cô đã làm những điều ngu ngốc với tôi, cô gái ạ... Cô đã quên nói với tôi là cô nghiện rượu.

Cloé nhìn sững xuống đôi bàn chân trần. Nỗi xấu hổ khủng khiếp khiến nhiệt độ cơ thể cô tăng vọt. Cảm giác mặt cô phồng lên như bị bơm hydro.

- Tôi không nghiện rượu! cô tự bào chữa. Tôi... tôi từng không nghiện rượu, trước đây.

- Trước cái gì?

Cô nhấp môi vào cốc cà phê, nhăn mặt. Nóng quá.

- Trước khi hắn biến cuộc sống của tôi thành ác mộng.

- Và giải pháp của cô là uống say bí tỉ? Thật thông minh quá!

Anh sẽ chẳng có chút thương xót nào, Cloé biết thế. Anh đã ngủ chưa đầy ba tiếng, trong một chiếc ghế bất tiện, và anh phải đổ nỗi tức giận lên ai đó. Hợp lý thôi.

- Tôi biết đó không phải là giải pháp, Cloé khô khan đáp lại. Cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi, anh thật tế nhị.

- Tế nhị không phải là thế mạnh của tôi. Và ngoài rượu ra, cô còn uống thứ gì nữa?

- Không gì cả.

- Đừng có nói thế với tôi! Viên thiếu tá ra lệnh. Tối qua khi tôi đến, cô không chỉ có uống rượu. Đừng coi tôi là thằng ngốc, OK? Cô đã dùng ma túy.

- Không phải thế! Cloé rên rỉ.

Một cơn đau đầu quay quắt đang thế chỗ cho cơn buồn nôn. Từng lời nói của viên cảnh sát xoáy vào cái đầu tội nghiệp của cô giống như một mũi lao nóng sáng.

- Cocain? Crack? Bột trắng? speed ball?... Hút hay tiêm?

- Chẳng có thứ nào hết, Cloé mệt mỏi. Thậm chí tôi còn không biết anh đang nói đến cái gì.

- Không thể được, Alexandre vẫn khăng khăng. Chỉ rượu không thì không thể gây ra tình trạng đó được.

Cô nhắm mắt, ngửa đầu ra sau. Mệt quá... Và cô đang phải chịu đựng một cuộc hỏi cung thật sự.

- Tôi nhắc lại với anh là tôi chỉ uống rượu thôi, cô thì thầm. Thậm chí tôi còn không ăn tối... Tôi đã uống thuốc, thế thôi.

- Thuốc gì?

- Thuốc an thần do bác sĩ kê đơn.

Gomez khẽ cười gằn.

- Thuốc an thần? Thế nhưng ở đây, tôi có thể thề trên Kinh Thánh là cô đã uống bất cứ thứ gì, nhưng không phải là thuốc an thần! Tốt hơn hết là hãy nói sự thật với tôi, cô Beauchamp ạ. Nếu không, lần sau cô có gọi thì tôi cũng chẳng việc gì phải đến.

Cloé hít một hơi sâu và chịu đựng ánh mắt của viên cảnh sát.

- Tôi đã uống hai cốc Martini-gin và một chai Croze-Hermitage, cô nói dằn từng âm tiết. Sau đó, tôi uống ba viên an thần và một viên Ysorine.

- Đó là loại thuốc gì?

- Một loại thuốc trợ tim.

- Cô bị bệnh tim à?

- Hội chứng tim đập nhanh Bouveret. Có vẻ cũng không có gì nghiêm trọng.

- Thế tối qua đã xảy ra chuyện gì?

- Tôi đã gặp lại Bertrand. Tôi đã nghĩ là... Tôi đã tưởng là chúng tôi vẫn còn cơ hội, nhưng...

Alexandre khẽ phác một cử chỉ khó chịu. Anh là cớm, đâu phải là chuyên gia tư vấn lứa đôi. Và khách hàng của anh bắt đầu khiến anh thấy vô cùng bực mình.

- Nhưng anh ta đã khiến cô hiểu ra rằng mọi chuyện đã kết thúc vĩnh viễn, đúng không? Thế là, đế quên lãng, cô đã nốc hết một nửa những chai đang có ở đây và hút thứ chết tiệt gì đó...

Cô còn chưa đủ sức để nổi giận, tuy nhiên cô sẵn lòng ném anh ra ngoài cửa. Chỉ có điều anh là cứu cánh duy nhất của cô. Và cô không quên điều đó.

- Tôi vừa nói với anh là tôi chỉ uống rượu vang và...

- Thôi đừng nói dối tôi nữa, cô Beauchamp ạ! Khi tôi tìm thấy cô, cô đang hoang tưởng! Không thể trấn an được... Cô nói linh tinh, thậm chí lại còn giáng cho tôi một cái tát!

- Anh đừng hét lên, Cloé nài nỉ. Anh có thể lục soát trong nhà tôi nếu anh muốn. Anh sẽ không tìm thấy ma túy ở đây. Không có và chưa bao giờ có. Nhưng tôi khó mà chứng minh với anh được, chắc chắn thế. Tôi nghĩ là do rượu và thuốc không hợp với nhau.

Gomez mỉm cười, hơi căng thẳng.

- Cứ cho là thế đi. Thế tại sao tối qua cô lại gọi tôi? Hi vọng không phải là để an ủi cô, sau khi bạn trai cô bỏ đi chứ? Bởi vì tôi không làm những dịch vụ như thế.

Càng lúc càng cảm thấy nhục nhã, nhưng Cloé không ăn miếng trả miếng. Nỗi sợ lại phải ở một mình còn mạnh hơn. Anh có sỉ nhục cô thì cũng chẳng thay đổi được gì.

- Tôi đang ở đó, trên ghế dài, thiu thiu ngủ. Và đột nhiên, tôi nghe thấy có người mở cửa ra vào... Bởi vì nó đang khóa, anh biết đấy. Nhưng tôi nghe thấy có tiếng chìa khóa tra vào ổ. Tôi đã tưởng mình sẽ bị nhồi máu cơ tim! Tôi trốn vào phòng tắm và nghe thấy tiếng hắn bước đi trong hành lang. May mà tôi để điện thoại di động trong túi, thế là tôi gọi anh. Hắn đã tìm cách mở cửa phòng tắm, tôi đã hét lên là tôi vừa gọi cảnh sát. Hắn... hắn đã nói là hắn sẽ quay trở lại, rằng cuộc chơi mới chỉ tạm hoãn thôi.

- Hắn đã nói chuyện với cô? Gomez ngạc nhiên.

- Vâng. Ta sẽ quay lại, thiên thần của ta ạ... Cuộc chơi mới tạm hoãn thôi.

- Thiên thần của ta? Cô có nhận ra giọng của hắn không?

Cloé lắc đầu.

- Nó kì lạ lắm, giống như bị bóp nghẹt. Sau đó, tôi không nghe thấy gì nữa cho đến khi anh đến. Thế đấy.

- Hấp dẫn đấy! Alexandre cười gằn và uống nốt cốc cà phê.

- Tôi không thấy có gì buồn cười cả! Cloé nhăn nhó tuyên bố.

- Không, chẳng có gì buồn cười cả, tất nhiên... Sau đó, cô đã nhìn thấy một lũ yêu tinh nhỏ xấu xí chui ra khỏi bồn cầu, đúng không?

Cloé không trả lời, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ.

- Đừng có đùa với tôi, cô Beauchamp ạ, Alexandre báo trước.

- Tôi nói thật với anh là hắn đã đến đây. Và bỏ đi trước khi anh đến.

- Bây giờ, khi đã biết cô là một con nghiện ma túy và nghiện rượu, tôi có xu hướng không còn tin cô nữa... Lạ thật, đúng không?

- Nếu thế thì anh đi đi. Ra khỏi nhà tôi.

Anh ngồi lút sâu vào trong ghế phô tơi, chằm chằm nhìn cô bằng đôi mắt của quan tòa.

- Cô chỉ có một nỗi lo: tôi phải vâng lời cô. Tôi có nhầm không?

Cô nhìn sững vào tường, khoanh tay lại.

- Đã đến nước này, thì thế nào cũng được. Cứ để hắn đến xiết cổ tôi đi.

- Xiết cổ cô? Theo ý tôi, hắn muốn làm việc khác với cô, Alexandre giễu cợt.

Cloé cảm thấy nỗi kinh hoàng khiến làn da còn ướt của cô lạnh tê tái.

- Cô đã thay ổ khóa chưa?

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh trước khi trả lời.

- Chiều thứ hai thợ khóa mới đến.

- Rất tốt.

- Tôi tưởng đó chỉ là một con yêu tinh nhỏ màu xanh kinh khủng thôi!

Gomez lại rót thêm một cốc cà phê, lần này anh bỏ thêm hai viên đường.

- Tôi dám chắc với cô rằng phòng ngừa lũ yêu tinh là không thừa đâu. Nhất là khi chúng màu xanh. Những kẻ ác ôn thực sự đấy.

- Nếu anh không cho là tôi nghiêm túc, thì tôi không hiểu anh làm gì ở đây,

Cloé thở dài.

- Tôi đã bỏ cả ngày để điều tra, anh tiết lộ. Nếu không nghĩ là cô nghiêm túc, cô tưởng tôi phí thời gian như thế sao?

Cô nhún vai, không biết trả lời thế nào.

- Điều duy nhất mà tôi cố gắng nhét vào đầu cô, là uống rượu sẽ khiến cô dễ bị tổn thương hơn. Và phải dừng ngay. Cả rượu, cả ma túy.

- Tôi không dùng ma túy, chết tiệt! Cloé hét lên. Tóm lại, anh đang làm tôi bực mình đấy.

Anh ngạc nhiên thấy cô cao giọng như thế.

- Lịch sự đi. Tôi nhắc lại là cô đang nói chuyện với một sĩ quan cảnh sát. OK, cô sạch sẽ, không ma túy, tôi rất muốn tin cô. Nhưng đã dùng những loại thuốc mà khi trộn với rượu, sẽ khiến cô rơi vào tình trạng giống như một kẻ say ma túy. Thế nên, không uống rượu nữa, được không?

- Đồng ý... Tôi có thể biết ngày điều tra của anh đã có kết quả thế nào không?

- Tôi đã hỏi các hàng xóm của cô, nhưng không ai trong số họ nhìn thấy một gã đàn ông lượn lờ quanh đây.

- Anh đã tìm cớ gì?

- Tôi đã nói với họ là có âm mưu đột nhập vào nhà cô... Sau đó, tôi đến thăm cô giúp việc của cô. Cô ta đã chỉ cho tôi nơi cất chùm chìa khóa của các khách hàng. Một cái tủ có khóa, nên chẳng có gì để nói. Và chồng cô ta cao l, 74m.

- Anh đã hỏi chồng cô ấy cao bao nhiêu? Cloé ngạc nhiên.

- Cô đã nói là gã đó cao lớn, đúng không? Chồng của Fabienne là một trong những kẻ duy nhất có thể tiếp cận với chùm chìa khóa. Thế nên tôi muốn biết. Nhưng tôi giả định là từ cao của cô có nghĩa là trên l, 80m, đúng không?

- Đúng.

- Tốt... Ngoài ra, tôi đã tìm hiểu về chồng cũ của cô. Và ta có thể loại anh ta khỏi danh sách những kẻ tình nghi. Bởi vì anh ta lại đang thụ án. Đoán xem lý do là gì?

- Bạo lực gia đình, Cloé thử.

- Sai! Anh ta đã nện một anh chàng trên phố. Thôi, bây giờ tôi đi ngủ đây!

- Anh có thể vào phòng ngủ của tôi, Cloé đề nghị.

Anh nhìn cô, ngơ ngác.

- Sao cơ?

- Nếu anh thấy buồn ngủ, anh có thể vào phòng ngủ của tôi. Tôi sẽ ở ngoài này.

- Thưa cô Beauchamp, tôi sẽ không ở nhà cô. Tôi nhắc lại với cô, tôi là cớm, không phải vệ sĩ. Tôi không chịu trách nhiệm hộ vệ cho cô...

- Hắn có thể quay lại.

- Không, rất ít khả năng xảy ra chuyện đó, và tôi không thể sống cả đời ở đây. Thế nên, cô sẽ ngoan ngoãn đi ngủ và giữ điện thoại di động bên mình, OK?

Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, anh bỗng nghĩ đến người đang thường trú tại nghĩa trang trung tâm, hàng thứ 14.

- Sáng mai tôi phải đón tàu và...

Anh ngước mắt lên trời.

- OK, thôi được, tôi ở lại.

- Cảm ơn thiếu tá. Phòng ngủ ở...

- Tôi biết phòng ngủ của cô ở đâu. Tối qua tôi đã tham quan cả nhà, tìm kiếm người đàn ông vô hình. Nhưng tôi tin là cô cần cái giường hơn tôi. Trông cô thật sự thảm hại!

- Cảm ơn, anh tốt bụng quá.

- Không có gì. Tôi sẽ nằm trên ghế dài, giống như một con chó giữ nhà ngoan ngoãn.

⚝ ⚝ ⚝

Khi anh nhắm mắt, thì dễ ngắm nhìn anh hơn.

Thế nên Cloé tha hồ quan sát anh. Không có nụ cười vô liêm sỉ và ánh mắt của một bệnh nhân tâm thần, anh có một khuôn mặt dễ chịu, vẫn còn trẻ trung mặc cho những dấu ấn của sự mệt mỏi. Đôi cánh tay khỏe mạnh kết thúc bằng đôi bàn tay đẹp đẽ, Cloé bỗng muốn được nép mình trong vòng tay đó.

Anh đã ngủ trên chiếc ghế dài, trong một tư thế lạ lùng.

Để không khiến anh khó xử - hoặc không để anh biết cô hoảng loạn đến mức nào - cô đã để cho anh có thời gian thiếp đi rồi mới đến ngồi gần anh. Bởi vì tất nhiên, cô sẽ không thể ngủ được.

Cô có cảm giác đã uống không biết bao nhiêu lít cà phê pha amphetamin. Đã nhiều tuần nay cô không còn biết ngủ có nghĩa là gì. Trừ khi cô uống cả đống thuốc an thần. Tuy nhiên, Alexandre đang ở đây. Cuối cùng, cô đã an toàn, có thể nhắm mắt, tặng cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi xứng đáng. Nhưng cô không làm được.

Không thể làm được nữa.

Người ta có thế sống bao lâu mà không ngủ? Khi tim ta đập nhanh hơn bình thường rất nhiều?

Cô đã nhân lúc Gomez ngủ để lấy lại khẩu P38 bị rơi ra sau ghế dài. Hẳn là anh sẽ không nhận thấy cô đã nạp lại đạn và lấy lại nó. Vì không giây phút nào cô tưởng tượng là anh sẽ tạm giữ cô. Bây giờ, họ đã quen biết nhau...

Đi nhón trên đầu mũi chân, cô vào bếp và uống nửa lít nước. Cái khát dai dẳng, không từ bỏ cô.

Liếc mắt ra cửa sổ, Cloé thấy bình mình sắp rạng. Rồi cô quay lại bên anh chàng cảnh sát đang ngủ, anh không hề nhúc nhích lấy một milimet. Mắt cô lại nhìn vào anh, quan sát anh đến từng chi tiết. Tuy nhiên, cô lại nghĩ đến Bertrand. Liên tục.

Tên khốn đó, tên khốn hèn mạt.

Cô sẽ làm tất cả để anh ta quay lại. Đúng, cô bị nghiện. Đúng, cô thèm anh ta.

- Tại sao cô không ở trong phòng ngủ?

Cô khẽ giật mình. Đôi mắt của người điên đang mở trong ánh tranh tối tranh sáng.

- Tôi không ngủ được, Cloé thì thầm.

- Để ngủ được, tốt hơn hết là phải nằm trong chăn.

- Tôi đã thử rồi.

- Thử lại đi, viên cảnh sát càu nhàu và xoay lưng lại phía cô.

- Tôi làm phiền anh à?

- Tôi thấy kì quặc khi cảm thấy cô nhìn chòng chọc vào tôi như thế... Cô thích tôi hay sao?

- Tôi mất ngủ từ khi gặp những chuyện này. Tôi không ngừng nghĩ đến Bertrand.

Anh quay lại đối diện với cô, thở dài thật sâu.

- Quên anh ta đi.

- Tôi không thể.

- Cứ như là cô bị nghiện... Hai người ở bên nhau lâu chưa?

- Sáu tháng.

Anh nghĩ đến mười tám năm cùng chia sẻ với Sophie. Thật ngắn ngủi, thật gắn bó.

- Thế chưa phải là nhiều trong cả một cuộc đời, anh nói.

- Chẳng sao. Đó không phải là điều quan trọng.

- Có lẽ thế... Anh ta đã nói gì với cô, tối qua?

- Rằng anh ta có hẹn với một cô gái khác.

- Một quý ông thực sự! Và cô muốn móc mắt, đúng không?

- Của ai? Cô ta hay anh ta?

- Cả hai, quý cô ạ!... Cách tốt nhất để trả thù, là tìm cho cô một anh chàng khác.

- Tôi không muốn trả thù. Tôi muốn anh ấy quay lại.

Alexandre ngồi dậy, anh đã mất hết hi vọng sẽ ngủ lại được. Anh lùa tay vào trong tóc, cố nén một cái ngáp.

- Không thể tin nổi! anh vừa nói vừa lắc đầu. Tôi ở đây, vào lúc 6h sáng, để nghe một người xa lạ mặt mũi phờ phạc kể về những rắc rối tình cảm của cô ta! Hẳn là tôi đang gặp ác mộng, không thể khác được!

- Anh muốn một bữa sáng ngon lành không? Cloé mỉm cười.

- Tôi nghĩ mình xứng đáng được hưởng.

- Tàu của anh chạy mấy giờ?

- Chín giờ ba mươi hai phút. Ga Lyon.

- Cuối tuần mà anh lại đi về phía Nam à?

- Tôi dành một ngày để đi đến vùng Lyon. Để điều tra về con yêu tinh màu xanh bí ẩn của cô.

- Anh có hướng điều tra chưa?

- Chẳng có hướng nào. Tôi chọn đến Lyon hoàn toàn là ngẫu nhiên. Đó là một nơi thú vị, đúng không?

Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà.

- Tại sao anh không nói cho tôi biết?

- Khi nào tóm được hắn, tôi sẽ cho cô biết, Alexandre hứa. Thế nào, bữa sáng thì sao?

- Cứ coi như đã xong đi, Cloé vừa nói vừa đứng dậy.

Cô vừa rời khỏi phòng, Alexandre lại nằm dài xuống ghế sô pha và nhắm mắt. Cô thật sự giống Sophie. Giống đến ngạc nhiên, thậm chí là đáng sợ. Mỗi lần nhìn cô, tim anh lại ứa máu.

Tuy nhiên, nếu có thể, anh sẽ dành toàn bộ phần đời còn lại để ngắm nhìn cô.