Chương 37
Anh cảm thấy quãng đường dài mãi không dứt. Toa tàu đông nghịt, nóng bức.
Một vài hành khách chìm đắm vào bộ phim đang xem trên điện thoại di động, số khác ngủ say sưa, họ thật may mắn... Tuy nhiên, bốn năm đứa trẻ thi nhau la hét mãi trong góc toa tàu, chúng bị kích động bởi chuyến đi hoặc vì mệt mỏi.
Và có một gã đàn ông, ngay trước mặt anh. Không ngừng nói chuyện điện thoại, gần như từ khi họ rời Paris. Kể chuyện đời mình, chẳng chút thú vị với một người nào đó sẵn lòng nghe anh ta, và thỉnh thoảng lại cười rinh rích. Có những kẻ thật may mắn vì còn muốn cười.
Cuối cùng, anh ta gác máy và Alexandre không thể nén được một cái thở dài nhẹ nhõm. Anh nhắm mắt, cố gắng quên đi mình đang ở đâu. Anh nghĩ đến Cloé, không ngừng nghĩ đến cô. Ý nghĩ quay cuồng trong đầu anh, nó cũng đang nóng bỏng.
Laval trên chiếc giường của tử thần, Sophie trong một chiếc bình, Laura trong một nấm mồ. Và Cloé đang sống lay lắt.
Alexandre không cần máy xem phim di động cũng dựng được một bộ phim. Một bộ phim kinh dị.
Gã bệnh hoạn đó sẽ giết cô ấy anh chắc chắn thế. Trừ khi anh tóm cổ được hắn trước.
Dĩ nhiên, anh có thể cắm chốt liên tục trước cửa nhà cô, nhưng kẻ giết người có vẻ vô cùng ranh ma và chắc chắn sẽ không để mình bị gài bẫy dễ dàng như thế. Phải có đội tàu ngầm và nhiều nhóm khác, nhưng Gomez sẽ không có bất kì trợ giúp nào bởi vì anh tiến hành cuộc điều tra này hoàn toàn bất hợp pháp. Bởi vì lẽ ra anh phải đang nghỉ phép, đang để tang, như lời cảnh sát trưởng nói.
Thế nên, anh sẽ phải tìm một hướng đi khác. Và hướng đi duy nhất, chính là Laura. Ngược dòng thời gian về cuộc sống của cô, trong những tháng trước khi cô chết, để phát hiện ra thứ đã giết chết cô khi cô chưa đầy 30 tuổi. Tìm ra gã hoặc ả - đã dàn dựng cái chết của cô, với một tài năng giết người ngoại hạng, chắc chắn thế.
Trong một lát, anh tự nhủ lẽ ra anh nên gửi thông tin cho sếp, xin được hỗ trợ. Nhưng mọi yếu tố còn quá mong manh nên sẽ chẳng ai thèm nhúc nhích ngón tay.
Cũng có thể Gomez muốn làm vụ này để được ở gần cô gái đó, và tránh xa cuộc đời của chính anh. Nhưng điều đó, anh không thú nhận với chính mình.
Anh bắt đầu gà gật, khuôn mặt giãn ra với một nụ cười hài lòng. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại đáng nguyền rủa lại một lần nữa tấn công màng nhĩ của anh. Gã đàn ông bắt máy và lại tái diễn, lần không biết thứ bao nhiêu, cậu chuyện hão mà chỉ mình gã thấy buồn cười.
Gomez cảm thấy trong lòng dâng lên thứ gì đó quen thuộc. Mức độ bạo lực không thể kiểm soát.
Anh vỗ vào vai người ngồi cạnh, anh ta quay về phía anh, khuôn mặt của hành khách hạng nhất, loại thương gia.
- Anh vui lòng nói chuyện điện thoại trong buồng thông áp. Ở đằng kia, anh nhìn thấy không?
Gã đó đáp lại anh bằng một nụ cười lạ lùng, nửa kiêu ngạo, nửa ngạc nhiên. Rồi điềm nhiên tiếp tục cuộc trò chuyện... Ờ, xin lỗi... Không, không có gì, chỉ là một gã hay càu nhàu...
Alexandre bật ra khỏi ghế, nắm lấy cà vạt của gã lắm chuyện và nhấc bổng gã lên. Gã hành khách buông rơi chiếc diện thoại di động quý giá, trợn tròn mắt. Không nói một lời, viên cảnh sát nhặt chiếc iPhone và lôi chủ nhân của nó đến tận cửa toa tàu.
- Anh không sao chứ, hả? cuối cùng gã hành khách cũng la lên. Anh điên rồi! Tôi sẽ gọi cảnh sát, rồi anh sẽ thấy! Họ sẽ tách riêng anh ra, đồ khốn kiếp!
Alexandre ép gã vào cửa phòng vệ sinh, dí sát mặt vào mặt gã.
- Không cần đâu: tao chính là cảnh sát. Và nếu mày còn đặt chân vào toa tàu này với cái điện thoại chết tiệt đó, tao thề là sẽ cho mày một trận. Hiểu chưa?
Kẻ bất hạnh gật đầu nhiều lần. Gomez thả tay ra, vờ vịt thân mật vỗ vai gã đau điếng rồi quay trở lại ngồi vào chỗ, dưới ánh nhìn ngơ ngác của các hành khách khác. Cả lũ trẻ cũng im bặt, có lẽ chúng sợ phải chịu chung số phận.
Mẹ nhìn thấy không, chú ấy có súng...
Một cô gái ngồi ở hàng ghế khác dành cho anh nụ cười biết ơn rồi lại chìm vào cuốn tiểu thuyết đang đọc.
Alexandre cũng lại chìm đắm vào việc ngắm quang cảnh bên đường, để tâm trí dần dần tĩnh lại. Hơn một tiếng đồng hồ nữa là anh đã ở Lyon Part-Dieu.
Đột nhiên anh muốn gọi cho Cloé, để biết cô ra sao. Chỉ có điều anh không dám rút điện thoại di động ra...
⚝ ⚝ ⚝
Ngồi trước vô lăng, Cloé lái xe không mục đích rõ ràng. Không thể ở lại nhà, cô bỏ trốn, sau khi Alexandre đi một lát. Lúc này, cô đang ở đâu đó trong vùng Essonne, ở một nơi mà cô chưa từng đặt chân đến. Nhưng ít ra, cô cũng tin chắc là đã cắt đuôi được Cái Bóng.
Hôm nay, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Thế nhưng cô lại thấy rất lạnh. Một cơn bão tuyết từ bên trong, khiến cho tâm hồn cô tê cứng, cơ bắp cô co quắp. Ngón tay cô run rẩy, mí mắt trái căng thẳng nháy liên tục.
Một lần nữa, cô lại liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, không phát hiện ra bất cứ điều gì khả nghi. Có những chiếc xe, tất nhiên, nhưng không chiếc nào bám theo cô từ khi cô rời đường 94.
Nhìn thấy một con đường nhỏ trải nhựa đi sâu vào rừng, giống như một lời mời lặng lẽ, cô đánh tay lái sang phải và rẽ vào đó. Muốn được duỗi chân thư giãn, sưởi nắng.
Cô bỏ chiếc Mercedes trong một bãi đỗ xe nơi đã có nhiều xe đậu, và quyết định sẽ đi bộ một chút trên con đường đất rộng rãi. Cô gặp một đôi vợ chồng trẻ cùng với hai đứa con nhỏ, một đứa đang tập đi xe đạp, cô mỉm cười khi nhìn thấy những người bình thường sống một cuộc sống bình thường.
Những người không phải liên tục quay ra sau để biết chắc là không có ai đi theo mình.
Những người không sợ phải nhìn thấy mặt trời lặn, tối nay. Không phải sợ màn đêm buông xuống và những bước chân vang lên trong chính căn nhà mình.
Nhưng có phải cô đã thực sự nghe thấy điều gì tối qua? Cô không biết chắc nữa. Trong một cái giật mình thật lòng, cô nhận ra mình đang trong tình trạng lơ mơ, và rất có thể là đã tưởng tượng ra chuyện có người đến nhà mình trong đêm.
Tuy nhiên, mọi chuyện có vẻ rất thật.
Nhưng lại vô cùng khó tin. Như thế, có nghĩa là hắn dám đến nhà cô khi cô đang ở nhà. Trong khi hắn không hề biết cô ở một mình hay đang ở cùng một người đàn ông.
Bóng dáng của bệnh điên lại hiện lên trước mặt cô, cười gằn đầy đe dọa.
Cloé biết rằng Cái Bóng thực sự có tồn tại. Nhưng cô cũng biết rằng mình đang bước đi trên một sợi dây mỏng mảnh, một người làm xiếc trên dây không lưới bảo hộ. Và rằng chỉ cần một động tác đột ngột cũng có thể khiến cô ngã nhào trong không trung. Nơi lý lẽ và trật tự không còn tồn tại nữa.
Nơi Cái Bóng ngự trị, làm chủ.
⚝ ⚝ ⚝
Không hẹn trước, Gomez hi vọng anh đã không mất hai tiếng đồng hô đi tàu vô ích.
Tài xế taxi thông báo là họ sắp đến nơi. Nhìn những con số màu đỏ nhảy nhót trên đồng hồ đo khoảng cách, anh tự nhủ mình thật ngu ngốc khi tiến hành cuộc điều tra này đơn độc và lặng lẽ. Một trăm euro vé tàu TGV và bây giờ là bốn mươi euro tiền taxi mà anh không bao giờ được hoàn trả. Chưa kể tiền quay về...
Nhưng anh cảm thấy mình phải đóng một vai trò nào đó. Rằng cô gái đó đã không ngẫu nhiên gặp anh trên bờ sông Mame, rồi ở trụ sở cảnh sát.
Anh cảm thấy mình là người duy nhất có thể giúp cô tránh khỏi cái chết. Thế nên, tiền không còn quan trọng nữa. Hơn nữa, từ khi Sophie ra đi, anh không còn biết dùng nó vào việc gì. Chắc chắn là sau khi trả tiền thuê nhà và thanh toán các hóa đơn, anh chẳng còn lại nhiều. Nhưng số không nhiều đó đối với anh hoàn toàn vô ích. Tặng cho ai, cho cái gì?
Tặng gì cho mình khi mà anh chẳng còn thích thứ gì? Khi mà rốt cuộc anh chỉ mơ ước được đoàn tụ với người vợ quá cố, dù là trong quên lãng. Chỉ còn việc tìm lối đi đúng mà thôi.
Alexandre bỗng nghĩ đến Valentine. Cô gái lướt qua tâm trí anh như một ý nghĩ vô duyên, không báo trước. Đôi lúc. Thậm chí anh không thể nói được mình có muốn ngủ với cô không. Valentine thu hút anh, điều đó là rõ ràng và là cảm giác chung của cả hai bên. Tuy nhiên, anh sẽ chỉ khiến cô phải đau khổ, và anh tự hỏi mình có sẵn sàng phạm tội lỗi đó không.
Vả lại, đã lâu lắm rồi anh không làm tình với một phụ nữ...
- Đến rồi, thưa ông, đây rồi.
- Anh đợi tôi được không? Nếu tôi thấy phải chờ lâu, tôi sẽ ra trả tiền cho anh và gọi một chiếc taxi khác để quay lại nhà ga.
Alexandre đứng chôn chân trước cánh cổng được trang trí bằng những mũi thép lấp lánh. Một ngôi nhà kiếu tư sản, nằm trong một khu vườn đẹp đẽ. Trên hộp thư là cái tên mà anh tìm kiếm: Romain Paoli. Anh bấm chuông, và đang tiếp tục cầu mọi chuyện tốt đẹp thì một giọng phụ nữ trả lời,
- Cảnh sát hình sự. Tôi muốn nói chuyện với anh Romain Paoli.
Anh kiên nhẫn đợi, cánh cổng chạy điện từ từ mở ra. Phía sau, một người phụ nữ trạc tứ tuần, ăn mặc như sắp đi lễ nhà thờ ngày chủ nhật. Quần đen, áo sơ mi màu kem.
- Chào chị, tôi có vài câu muốn hỏi chồng chị.
- Anh ấy không có nhà. Có lẽ chiều anh hãy quay lại. Có chuyện gì thế?
- Chả là tôi từ Paris đến để gặp anh ấy và tôi phải bắt chuyến tàu tối nay... Làm ơn hãy cho tôi biết có thể tìm anh ấy ở đâu. Chuyện liên quan đến em gái anh ấy.
- Viviane?
- Không, Laura.
- Laura? Nhưng... cô ấy mất rồi.
- Tôi biết. Thế nào, tôi có thể tìm anh ấy ở đâu?
- Tôi không biết chính xác. Anh ấy đi xe đạp với một người bạn.
Alexandre trưng ra bộ mặt của những ngày tồi tệ. Không cần cưỡng ép bản thân nhiều quá.
- Thế chị có thể gọi cho anh ấy không? Tôi nghĩ anh ấy có điện thoại di động chứ.
- Vâng, tất nhiên, tôi có thể thử.
Chị ta mời anh vào trong nhà và bỏ anh ngồi trong một phòng khách rộng, ngăn nắp không chê vào đâu được. Không một hạt bụi trên những đồ trang trí hoặc những đồ đạc Empire. Một nơi mà thời gian dường như đi chậm lại, thậm chí ngừng trôi. Một chiếc quan tài xa xỉ.
⚝ ⚝ ⚝
Đôi chân đã đưa cô đi xa hơn cô tưởng.
Cloé cảm thấy thoải mái trong khung cảnh xa lạ này. Những chuyến đi dạo trong rừng không nằm trong những việc mà cô ưa thích, nhưng sự tĩnh mịch và yên bình này thật hoàn hảo để xoa dịu những lo lắng trong cô. Cô hiểu rõ hơn tại sao bố cô lại đi dạo một mình vào mỗi buổi sáng. Mặc dù từ sau tai nạn ông đã từ bỏ việc đó. Tạm thời thôi, Cloé hi vọng thế.
Thỉnh thoảng cô mới gặp một người, và thích thú với sự cô độc gần như hoàn toàn này. Nó rất tốt cho việc suy nghĩ, cho những câu hỏi. Những câu hỏi đang không ngừng giày vò cô.
Cuối cùng, cô cũng sắp về đến bãi đỗ xe, nơi chỉ còn ba chiếc xe đang đậu. Phải nói rằng đang là giờ ăn trưa và không có nhiều người thích lang thang trong rừng.
Nhưng Cloé thì không thấy đói lắm.
Không còn đói, không còn buồn ngủ... Đồng hồ sinh học của cô đã bị lệch kim.
Cô thọc một tay vào trong túi xách để lấy chìa khóa chiếc Mercedes, rồi ngẩng đầu lên. Ngược sáng, cô thấy thấp thoáng một bóng người dựa vào đầu xe.
- Không...
Một người đàn ông, mặc một chiếc áo choàng đen có mũ và đeo kính sẫm màu.
⚝ ⚝ ⚝
- Chồng tôi sẽ về nhanh thôi, hi vọng thế. Nhưng anh ấy không ở quanh đây, anh biết đấy.
Alexandre đã trả tiền cho tài xế taxi và kiên nhẫn chờ trong phòng khách rộng lớn.
- Trong lúc chờ đợi, tôi mang cho anh một cốc cà phê hoặc trà nhé?
- Cảm ơn chị, sẽ ổn thôi, Gomez trả lời.
- Có lẽ anh cũng đói chăng? Chắc là anh không có thời gian để ăn trưa..
Anh chăm chăm nhìn chị ta với một nụ cười trên khóe môi. Nhận thấy chị ta đã lướt qua phòng tắm để chải lại đầu và trang điểm lại. Thậm chí còn thay quần áo. Đã đổi bộ trang phục trang nghiêm bằng một bộ khác kém ngoan ngoãn hơn nhiều.
- Tôi sẽ không làm phiền chị, anh nói. Hãy nói cho tôi biết chuyện về Laura.
Chị ta ngồi vào ghế sô pha, ngay trước mặt viên cảnh sát, mỉm cười ve vuốt.
- Laura tội nghiệp, chị ta thở dài và đưa bàn tay được vẽ móng hoàn hảo lùa vào mái tóc dày. Cô ấy sinh ra không phải để hưởng hạnh phúc...
- Hạnh phúc là gì?
Cậu hỏi khiến chị ta ngạc nhiên, chị ta tò mò nhìn Alexandre nhưng lại quay mắt đi ngay. Gomez đã quen với việc đó. Rất ít người dám nhìn vào anh.
- Tôi không biết... Là xây dựng một gia đình, tìm được sự cân bằng nhất định.
- Hóa ra là thế, khái niệm về hạnh phúc của chị? viên thiếu tá ngạc nhiên.
- À thì... đúng thế, tại sao không!
- Quả đúng thế, tại sao không... Thế là, Laura không sinh ra để hưởng hạnh phúc?
- Cô ấy không ổn định. Cô ấy đã bỏ dở chuyện học hành, và là thu ngân ở một siêu thị.
Trong câu chị ta vừa nói dường như có chút thương hại và chán ngán. Như thể chị ta vừa thông báo là Laura mắc một căn bệnh truyền nhiễm.
- Tôi biết cô ấy là thu ngân, Alexandre nói tiếp. Điều tôi muốn biết, là cô ấy chết như thế nào. Cô ấy tự sát, nhưng bằng cách nào?
- Cô ấy lao mình qua cửa sổ căn hộ, từ tầng sáu. Thật kinh khủng...
Vậy ra không phải là một lời kêu cứu đơn thuần. Đúng hơn là một chuyến đi một chiều.
- Theo ý chị, tại sao cô ấy lại kết liễu đời mình?
Bà Paoli nhún vai, cúi người ra phía trước để lấy một hạt bụi tưởng tượng trên mũi giày. Và nhất là để khoe chiếc cổ áo khoét sâu. Gomez tận hưởng cảnh tượng đó và đột nhiên chính anh cảm thấy thương hại. Một chị nhà giàu phấn khích khi được đối mặt với một gã cớm có dáng dấp như một tên khốn.
Nhưng hẳn là một người vợ đang phải chịu đau khổ, nên mới đành lòng trưng mình ra trước mắt bất kì gã nào.
- Cô ấy có để lại lời giải thích nào không, một bức thư chẳng hạn?
- Không, không gì hết. Nhưng cô ấy vốn không ổn định, tôi đã giải thích với anh rồi mà.
- Chuyện đó không đủ để lao mình xuống đất.
- Bạn trai đã bỏ cô ấy... Mà thật ra, đó là một gã vớ vẩn, thất bại, hẳn rồi, nhưng tôi nghĩ việc bị cô đơn đã ảnh hưởng xấu đến cô ấy. Sau đó cô ấy mất việc, và nói thật với anh, cô ấy còn có vấn đề về tâm lý nữa.
- Loại nào?
- Cô ấy hơi điên, tôi nghĩ thế, bà Paoli thì thầm.
- Trong nhà có người khác nữa sao? Alexandre hỏi.
- Sao cơ?
- Có phải trong nhà chỉ có chúng ta không?
- Đúng thế, chỉ có chúng ta thôi... Nhưng tại sao anh lại hỏi thế, thiếu tá?
Hai mắt chị ta nhấp nháy như đèn trên cây thông Noel, Alexandre mỉm cười.
- Thế tại sao chị lại thì thầm? anh thì thầm.
Bà Paoli hắng giọng.
- Vâng, xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao...
- Thế là, cô ấy hơi điên?
- Cô ấy phải đi khám bác sĩ thần kinh.
- Như thế không có nghĩa là cô ấy bị điên, Gomez nhấn mạnh. Chị biết đấy, có cả đống người phải đi khám bác sĩ thần kinh.
- Vâng, tôi biết. Cả tôi cũng từng đi.
Chị ta lại vừa thì thầm. Anh khẽ nhích ghế của mình lại gần ghế của chị ta, ánh mắt dịu lại. Chẳng thà tham gia trò chơi của chị ta trong khi chờ người cha của gia đình trở về.
- Tại sao thế, chị Paoli?
- À thì... chồng tôi đã lừa dối tôi, anh biết đấy...
Anh đã có thể đánh cược. Rằng chị ta sẽ tâm sự với anh một chuyện thầm kín chỉ trong chưa đầy mười lăm phút trò chuyện.
- Thế sao? Phải chăng cả anh ta cũng bị diên?
Chị ta mỉm cười với anh, hơi ngượng nghịu, hai má bỗng ửng hồng.
- Bởi vì phải điên thì mới lừa dối một người vợ như chị.
Bà Paoli khẽ cười ngốc nghếch.
- Anh thật tốt bụng!
- Không, tôi chỉ có đôi mắt biết nhìn thôi.
Chị ta không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ thế, nhanh chóng thế. Đột nhiên cảm thấy hơi chới với trước các sự kiện.
- Vậy là Laura thường đi khám thần kinh?
Bà Paoli gật đầu.
- Nhưng cô ấy thì thực sự có vấn đề. Theo tôi được biết, cô ấy bị chứng hoang tưởng.
- Thế thì nghiêm trọng đấy. Thế cô ấy tưởng mình bị làm sao?
- Cả đống những thứ kì quặc.
- Cô ấy nghĩ mình bị quấy rầy bởi một gã lạ mặt?
- Tại sao anh lại biết điều đó? Chị ta sững sờ hỏi.
- Đoán là nghề của tôi. Khi nhìn thấy chị, tôi đã đoán là chị từng phải đau khổ.
- Thật sao? Anh là cảnh sát hay...?
- Một tay cớm giỏi là tên cớm có bản năng tốt. Vậy là cô ấy nghĩ mình bị quấy rầy bởi một gã đàn ông lạ mặt, và có người muốn giết cô ấy?
- Đúng như thế. Cô ấy khẳng định là lúc nào cũng bị bám theo. Là có người vào nhà cô và lấy cắp một số thứ. Nhưng không phải ăn trộm! Chỉ là một số đồ vật biến mất hoặc đổi chỗ. Thậm chí cô ấy đã đâm đơn kiện, nhiều lần! Nhưng hẳn là anh cũng biết chuyện đó chứ? bà Paoli nhận ra.
- Đúng, tôi có biết chuyện. Và khi cô ấy kể những chuyện đó với anh chị, hai người phản ứng thế nào?
- Cô ấy với tôi, chúng tôi không nói chuyện nhiều. Cô ấy tâm sự với chồng tôi. Anh ấy đã hiểu là cô ấy bị rồi trí, đã thuyết phục cô ấy đi gặp người có chuyên môn... Anh không nóng quá chứ? Tôi thấy trong nhà thật sự rất nóng.
- Chính là tôi khiến chị thấy nóng chăng, Lucie? Alexandre ám chỉ với một nụ cười cố ý.
- Anh? Nhưng... Làm sao mà anh biết tên riêng của tôi?
Chị ta tìm từ ngữ, rõ ràng là bối rối. Bị mắc vào cái bẫy của chính mình.
- Nó ở trên hộp thư.. Chồng chị đã lừa dối chị để đi với ai?
- Một đồng nghiệp. Tôi đã bắt gặp anh ấy với cô ta. Lại còn ở đây nữa!
- Nói xem, anh ấy không được ranh ma lắm nhỉ! Chuyện chắc là kinh khủng lắm, Alexandre thở dài. Chị biết tên người đó không?
- Annabelle.
- Tôi đang nói về chuyên gia tâm lý của Laura, Alexandre đính chính.
- À... Tôi không nhớ rõ lắm. Chồng tôi đã nói, nhưng... Đó là một phụ nữ, hình như thế, bà ấy có phòng khám ở Val-d’Oise. Nhưng anh vẫn chưa nói với tôi tại sao anh lại quan tâm tới Laura đến thế?
Cửa ra vào mở ra, màn quyến rũ bị cắt ngang.
- Đây là chồng tôi, Lucie thông báo và khoác một chiếc gilê lên người.
⚝ ⚝ ⚝
Cloé bị tê liệt mất mấy giây. Gã đàn ông nhấc mông khỏi nắp ca pô của chiếc Mercedes, đứng sững trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực. Hai người cách nhau khoảng hai chục mét nhưng cô có cảm giác đã rơi vào đôi tay đeo găng bằng da đó. Cloé liền khẽ lùi lại.
Một bước ra sau. Thêm bước nữa, không tỏ vẻ gì là đang lùi.
Hắn nhìn sững vào cô, phía sau đôi kính râm. Chiếc khăn quàng che lấp càm và cả miệng hắn.
Chính là hắn, không nghi ngờ gì nữa.
Khi hắn bước lên, Cloé quay gót và lao chạy trên con đường đất. Cô chạy nhanh hết mức có thể, và bắt đầu gào lên. Cứu với! Giúp tôi với!
Chỉ phí sức vô ích, vì chẳng có ai.
Trừ hắn.
Cô liếc mắt ra sau. Hắn đang chạy, nhanh hơn cô. Đang lại gần, đầy nguy hiểm.
Cô không cảm thấy mệt, cũng không thấy hụt hơi. Chỉ thấy sợ. Kích thích bởi một lượng adrenalin nhất định, Cloé lao thẳng về đằng trước. Nỗi kinh hoàng khiến sức lực trong cô tăng gấp đôi, cô phá các kỉ lục về tốc độ.
Đột nhiên, cô nhớ ra là khẩu P38 đang nằm trong chiếc túi đeo chéo trên người. Phải lấy nó ra, nhưng không chạy chậm lại.
Lại liếc mắt ra đằng sau. Không có ai. Hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cô dừng lại, vớ lấy khẩu súng, tay cô run lẩy bẩy, suýt thì đánh rơi. Cô gần như ngất đi, không thể nào thở nổi. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ là phải lên đạn trước khi bắn.
Tim cô như sắp ngừng đập, những nhát búa nện thình thình hai bên thái dương. Cô nắm khẩu P38 bằng hai tay, tìm kiếm mục tiêu. Con đường vắng ngắt, tĩnh mịch hoàn toàn. Khiếp sợ tột độ.
- Chết tiệt, hắn đâu rồi? cô rên rỉ. Hắn đâu rồi chứ?
Cô xoay một vòng tròn, vẫn không nhìn thấy gì. Thậm chí cô ngước cả mắt lên trời, như thể hắn có thể bay được. Ngực cô đau như bị đâm, những đốm sáng nổ tung trước mắt, giống như những bong bóng xà phòng. Cô dò xét xung quanh một lần nữa, khẩu súng vẫn giơ ra trước mặt. Khu rừng bình lặng bỗng trở nên thù địch, không thương xót. Một nơi đầy rẫy những con quái vật ẩn nấp trong những tán cây cao.
Một tiếng động khiến cô quay đầu lại. Chỉ có một con chim đang vừa bay vừa kêu.
Cloé thả tay xuống, cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường. Cô đứng bất động giữa đường. Không biết phải chạy trốn về hướng nào. Không biết hắn đang ở đâu. Không biết nên tiếp tục cuộc chạy trốn hoang dại, quay trở lại xe hay không nhúc nhích.
Nhiều phút dài đằng đẵng, tay run rẩy cầm khẩu súng. Nhịp tim cô bắt đầu chậm lại. Nó đã chịu được cú sốc. Thế mà cô tưởng nó sắp vỡ tung.
- Có lẽ mình đã mơ...
Cô nói một mình, giữa nơi hoang vắng.
- Có lẽ hắn không có ở đây!
Có, Cloé ạ.
Ngay sau lưng cô.