Chương 38
Đoạn đường về dường như còn dài hơn đường đi. Tuy nhiên, chuyến tàu TGV đã đỡ đông hơn, nhiệt độ đã mát hơn.
Và nhất là Alexandre đã không phí thời gian. Điều mà vợ chồng nhà Paoli kể lại càng cũng cố thêm niềm tin trong anh rằng Laura đã phải chịu đựng khổ hình giống hệt Cloé. Một khổ hình đã dẫn cô đến đoạn từ bỏ cuộc chiến và lao mình xuống một vỉa hè vô danh.
Trừ khi cô không hoàn toàn tự nguyện nhảy xuống, mà đã có người giúp đỡ đôi chút.
Tuy nhiên, xung quanh cô, không ai thấy gì hết.
Hoặc đúng hơn, tất cả mọi người đã thấy một cô gái hóa điên.
Không một người nào hiểu cô, nghe cô. Tin cô.
Và cô chết vì điều đó.
Gã sát thủ bí ẩn đó thật mưu mô, quỷ quyệt và có trí thông minh ngoại hạng trong việc giết người.
Đầu tiên là lựa chọn mục tiêu. Lúc này, Alexandre còn chưa biết các tiêu chí lựa chọn của hắn. Điều duy nhất mà anh biết chắc, đó là gã rất có thị hiếu về phụ nữ... Theo những bức ảnh mà anh nhìn thấy ở nhà người anh trai, Laura rất hấp dẫn. Giống hệt Cloé.
Sau đó, quấy rầy nạn nhân cho đến khi cô ta mất hết dấu mốc, người thân và công việc. Giống như con dã thú cô lập con mồi trước khi tấn công lần chót.
Đơn độc khiến con người ta dễ bị tổn thương, gã khốn kiếp rất hiểu điều đó.
Ngược lại, điều Gomez hoàn toàn chưa biết, đó là mục đích của gã sát nhân không khuôn mặt đó. Đẩy họ đến chỗ phải tự kết liễu đời mình, hay tự tay giết họ rồi ngụy trang vụ giết người thành vụ tự sát?
Ngay từ thứ hai, anh dự kiến sẽ đến nằm dài trên ghế của chuyên gia tâm lý đã theo dõi Laura vài tuần trước khi cô thực hiện cú nhảy thiên thần. Anh cũng sẽ phải tìm kiếm các trường hợp tương tự trong vùng. Bởi vì Alexandre tin chắc rằng kẻ bệnh hoạn đó không phải chỉ mới thử nghiệm lần đầu.
Viên cảnh sát chậm rãi vạch kế hoạch, theo nhịp điệu quang cảnh lướt qua trước đôi mắt mệt mỏi. Nhưng việc tiếp tục điều tra có vẻ khó khăn, vì anh đang phải nghỉ phép.
Chỉ còn phải biết xem anh có nên chia sẻ những điều đã phát hiện được với Cloé hay không. Cho đến lúc này, cô vẫn còn tin rằng có thể đây chỉ là một vụ trả thù, hoặc những hành động xấu xa. Nhưng nếu tiết lộ rằng cô đang dính đến một kẻ bệnh hoạn nguy hiểm, Alexande có thể khiến cô hoảng loạn. Và có nguy cơ cô sẽ đầu hàng nỗi sợ.
Có nguy cơ cô cũng sẽ gieo mình qua cửa sổ. Hoặc dưới một đoàn tàu.
Có nên để cô đi du lịch trên đảo Kerguelen hay giữ cô lại như một miếng mồi để kẻ giết người ra khỏi bóng tối? Đương nhiên, nếu anh muốn có cơ hội tóm được gã khốn đó, thì buộc phải theo giả thuyết thứ hai. Hơn nữa, anh tin chắc rằng Cloé sẽ kiên quyết không chịu bỏ trốn, từ bỏ chức vụ.
Anh chưa biết nhiều về cô, tuy nhiên, anh đã biết rằng chạy trốn không phải là bản chất của cô.
Gomez vào phòng vệ sinh trên toa tàu, cố nín để không hít thở thứ mùi nồng nặc. Rồi, trước khi quay trở lại chỗ ngồi, anh gọi cho Cloé. Và được nghe câu trả lời tự động, anh mỉm cười khi lần đầu tiên được nghe lời nhắn của cô.
Xin chào, đừng thất vọng vì không thể nói chuyện trực tiếp với tôi, tôi hứa sẽ nhanh chóng gọi lại!
- Chào Cloé, thiếu tá Gomez đây. Tôi chỉ muốn biết cô thế nào thôi. Tôi đang từ Lyon về, tôi đang trong tàu... Hãy gọi lại cho tôi nếu cô có thể gọi. Chỉ là để nói cho tôi biết hôm nay lũ yêu tinh có để cho cô yên hay không!
Quay lại chỗ ngồi, anh nhìn bóng tối đang lan dần, đâu đó giữa Lyon và Paris.
⚝ ⚝ ⚝
Một cảm giác buộc cô phải tỉnh lại. Cảm giác lạnh lẽo, càng ngày càng rõ rệt. Mí mắt cô chậm chạp nhấc lên, rồi lại hạ xuống ngay. Chúng nặng quá..
Cuối cùng, Cloé cũng giữ được đôi mắt mở. Chỉ có điều cô không nhìn thấy gì.
Bình thường thôi, vì trời tối.
Những giây tiếp theo dường như không có thực. Cô chập chờn, mê sảng, lang thang trong những không gian xa lạ. Tất cả đều giống như ác mộng. Cô tự hỏi mình lại đang mơ, hay thực sự đang ở đó, trong cái cơ thể không còn chút cảm giác. Cô muốn lại chìm sâu vào quên lãng, thay vì thoát khỏi tình trạng mụ mị này.
Không chút ý niệm nào về việc cô đang ở đâu, giờ nào, thậm chí cả ngày nào.
Cô liền đấu tranh. Kiên trì.
Cô đưa tay phải ra quờ quạng và nhận thấy mình đang nằm trên nền đất. Sau đó, cô rờ lên khuôn mặt như thể làm bằng bìa. Vô cảm.
Bằng một nỗ lực phi thường, cô nhỏm dậy được. Giờ thì cô ngồi, hai tay đung đưa, miệng há ra, hớp không khí như thể đang bị thiếu khí. Cô run lên, lạnh cóng từ đầu đến chân.
Bình thường thôi, vì cô đang hoàn toàn khỏa thân.
Chỉ khi sờ vào chân, rồi sờ lên bụng, cô mới nhận ra điều đó.
Vậy là nỗi sợ ập đến. Cái lạnh và nỗi kinh hoàng trộn lẫn vào nhau ra sức cắn xé cô.
Cô cố nhớ lại. Lại thấy mình ở trong một khu rừng, giữa ban ngày.
Cái Bóng, tựa vào xe, Cái Bóng đuổi theo cô. Và rồi, khẩu súng, sự tĩnh mịch...
Cô vẫn nhớ có ai đó đã tấn công cô từ phía sau, một bàn tay đeo găng bằng da tàn bạo áp chặt miệng cô.
Sau đó, cuốn phim chấm dứt. Một thứ hố đen.
Răng Cloé va vào nhau lập cập, ép tay vào ngực để tự vệ. Xung quanh cô, lúc này khi đôi mẳt đã quen với bóng tối, cô nhìn thấy lờ mờ những gốc cây và những bụi rậm.
Cô đứng dậy, hai bàn chân sục vào lớp đất lạnh.
Trần trụi, ở giữa rừng, lúc nửa đêm. Hoàn toàn lạc lõng, hoàn toàn đơn độc.
Trừ khi... Cô quay một vòng, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nhìn thấy ánh lên một đôi mắt độc ác. Mắt của gã mặc đồ đen.
Liệu hắn có còn ở đây, sát gần cô không? Hắn có quan sát cô khi cô vùng vẫy không?
Cô chăm chú nghe ngóng, nhưng không nghe thấy gì ngoài tiếng răng đang va vào nhau, nhịp đập không đều của trái tim khốn khổ bị hành hạ. Và tiếng gió rít kinh khủng trên những tán lá cao.
Cô quỳ sụp xuống, sờ soạng trên mặt đất để tìm quần áo hoặc chiếc túi. Tìm một đồ vật thân thuộc nào đó để bấu víu.
Cuối cùng, bàn tay trái của cô đặt vào một tấm vải. Quần áo của cô ở đó, cả đôi giày và chiếc túi. Niềm vui tràn ngập trong lòng cô. Một niềm vui ngắn ngủi, nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi kinh hoàng.
Cố gắng kiểm soát cơn run rẩy, cô vội vàng mặc quần áo, xỏ quáng quàng và chỉ những thứ tối cần thiết. Quần bò, áo thun dài tay, chiếc áo vét bằng nhung và giày. Mặc kệ những thứ còn lại.
Cô nhanh chóng lục túi xách. Chìa khóa chiếc Mercedes vẫn nằm đó, cả khẩu p38 nữa. Cũng như điện thoại di động. Cô bật lên, pin đã hết, nó lại tắt ngay.
Biến khỏi đây thôi, nhanh lên.
Cô đi thẳng về phía trước, giữa những bụi cây, giơ hai tay ra để tự vệ. Chân cô vấp phải một chiếc rẽ cây, cô ngã chúi về phía trước, lòng bàn tay và đầu gối trầy xước. Cô bật dậy ngay, kiên cường tiếp tục tiến lên giữa đám cây bụi. Cứ mười giây lại quay ra sau, mặc dù chẳng thể phân biệt được gì. Trong lòng lo sợ hắn đang ở đó, ngay sau lưng cô. Rằng hắn sẽ túm lấy tóc cô, lôi cô vào nanh vuốt của hắn.
Chân cô bị trẹo khớp, cô rên rỉ nhưng không dừng lại.
Nỗi sợ hãi thúc đẩy cô đi nhanh hơn, đi xa hơn.
Cuối cùng, cảnh vật sáng dần lên, cô đặt chân lên một con đường lớn. Chắc là con đường nơi hắn tóm được cô... Cô lưỡng lự không biết nên rẽ phải hay rẽ trái. Không thể định vị được.
Cô chọn rẽ trái, chạy hết tốc độ, mặc dù cơn đau lan tỏa dọc bắp chân. Ôm chiếc túi sát vào bụng, cô chạy thật nhanh. Phổi cô bốc lửa, cô bắt đầu hét lên để có thêm dũng khí.
Chỉ là một tiếng hét, thậm chí không phải là lời kêu cứu.
Đột nhiên, dường như cô nhìn thấy ở đằng xa một khối màu đen, và cô cầu xin để đó là chiếc xe của mình. Tay run rẩy, cô lấy chìa khóa trong túi, ấn nút. Khi đèn hiệu nhấp nháy sáng lên, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Chắc hẳn hạnh phúc chính là như thế. Có điều nó chỉ kéo dài trong vài giây.
Cũng chính là nguyên tắc của hạnh phúc.
Cô lao vào bên trong chiếc Mercedes, lập tức khóa ngay các cánh cửa. Cô quay lại để dò xét ghế sau, rồi khởi động xe. Đồng hồ trên xe cho cô biết mới 19h49. Thế mà cô tưởng đã đang nửa đêm.
Cô tưởng mình đã phải chết.
Lùi lại, điều khiển thật nhanh để quay ra đường. Cloé chỉnh nhiệt độ lên 27 độ - mức tối đa! rồi nhấn chân ga xuống tận sàn.
Nhưng cô không đi được xa. Chừng một kilomet sau, cô buộc phải tấp chiếc xe hòm vào lề đường. Trong nhiều phút, cô khóc, cô gào. Phải tống nó ra, trước khi cô chết ngạt.
Cuối cùng, cô đưa ống tay áo lên lau má.
Bình tĩnh đi, Clo.. Phải đi khỏi đây!
Cô hạ kính chắn nắng, nhìn vào khuôn mặt trầy xước và bẩn thỉu trong gương. Rồi đột nhiên, nỗi lo sợ mạnh mẽ hơn bao trùm cô.
Hắn đã làm gì mình?
Lúc này, khi cô tin mình đã an toàn, cô mới nhớ ra là đã hoàn toàn trần trụi khi tỉnh dậy.
Hắn đã lột quần áo mình. Đã đặt tay lên người mình. Có thể còn tệ hơn nhiều.
Cô kéo chiếc khóa Éclair của quần jean xuống, đưa một tay vào giữa hai đùi.
Cô muốn biết.
Điều mà gã khốn kiếp đó đã bắt cô phải chịu đựng trong khi bất tỉnh.
Nước mắt lại trào ra, hai đùi cô khép chặt lấy những ngón tay. Một cơn buồn nôn kinh khủng xoắn vặn dạ dày, cô chỉ kịp mở cửa rồi nôn thốc nôn tháo.
Cô lại giam mình trong xe, tiếp tục run rẩy.
Hắn đã hãm hiếp mình.
Có cảm giác như cơ thể cô cứng lại. Chết đi.
Một thứ chất lỏng lạnh giá chảy trong huyết mạch, một thứ chất lỏng nóng bỏng chảy trên má.
Có thứ gì đó vừa đó vỡ ở bên trong.
Và không thế sửa chữa được.